Chương 80: Tâm sự 2
“Vậy… ngươi chưa từng có tình cảm với hắn sao?” Hắn cẩn thận thăm dò.
Liễu Nhị Long khinh thường nhếch môi:
“Tình cảm? Hắn mà xứng sao? Nếu không phải vì hắn có chút quan hệ huyết thống với ta, ta thậm chí còn không thèm để mắt tới hắn.”
Trần Phàm: “…”
Liễu Nhị Long hơi nhíu mày, nhìn Trần Phàm hỏi: "Ngươi hỏi hắn làm gì? Đừng nói là ngươi đã gặp hắn nhé?"
"Đúng vậy, chúng ta gặp nhau ở sơ cấp học viện, hắn làm lão sư lý luận ở đó!"
"“Hừ! Thì ra trốn ở đó, đúng là mất mặt.” Liễu Nhị Long cười lạnh, rồi vẫy tay: “Thôi, không nhắc tới tên phế vật đó. Uống đi!”
Trần Phàm cùng nàng nâng ly, nhưng trong lòng không biết nên vui hay nên lo nữa.
Vui—vì Liễu Nhị Long không còn bị tên phế vật kia lừa dối, không còn bị hắn kéo vào con đường bi kịch, ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt.
Nhưng lo là—thế giới này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, liệu những hiểu biết của hắn về tương lai còn chính xác không?
Nếu chuyện đó xảy ra, ưu thế của hắn sẽ mất đi!
Trần Phàm trầm mặc một lúc lâu, sau đó lại lắc đầu mỉm cười.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nếu tương lai có thay đổi, thì hắn sẽ tự mình kiểm soát nó!
Hắn nâng khẽ chén rượu, cười nhạt: “Được rồi, không nói đến hắn nữa. Chúng ta uống tiếp đi.”
Liễu Nhị Long nhìn hắn một chút, rồi cũng cười cười, nâng chén cùng hắn cạn một hơi.
Ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu xuống, bóng hai người phản chiếu trên mặt bàn, hòa cùng men rượu cay nồng…
Trần Phàm nhìn gò má ửng đỏ của nàng dưới ánh nến, lòng khẽ rung động.
Hắn chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng mình.
Khoảnh khắc ấy, Liễu Nhị Long hơi giật mình, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kéo đi.
Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả lên tai mình, một cảm giác rung động dâng lên trong lòng.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay vừa giơ lên lại không có chút sức lực nào.
Hơi thở ấm áp, vòng tay mạnh mẽ, tất cả khiến nàng có chút choáng váng.
Dưới men say, lý trí dần trở nên mơ hồ.
"Ngươi…"
Giọng nói của nàng khẽ run, nhưng chưa kịp nói hết câu, Trần Phàm đã cúi đầu, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
Mùi hương thoang thoảng từ người nàng lan tỏa, khiến hắn càng thêm động tâm.
Liễu Nhị Long hít sâu một hơi, cảm giác tim đập ngày càng nhanh.
Nàng cựa quậy một lát, mới thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Trần Phàm chậm rãi đặt chén rượu xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt trêu chọc nhìn Liễu Nhị Long.
"Sư phụ, ta thật không ngờ, người lại có quá khứ phong phú như vậy. Nếu không biết trước, ta còn tưởng người từng là một nữ hiệp giang hồ nữa đấy."
Liễu Nhị Long cười khẽ, ánh mắt có chút mơ màng vì hơi men: "Nữ hiệp gì chứ? Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân bình thường, cố gắng sinh tồn trong thế giới này mà thôi."
Trần Phàm nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên tia trêu ghẹo: "Nữ nhân bình thường? Ta không nghĩ vậy đâu. Một nữ nhân bình thường có thể đơn thương độc mã lập nên học viện này sao? Một nữ nhân bình thường có thể có khí thế mạnh mẽ như người sao?"
Hắn dừng lại một chút, cười khẽ: "Nhưng mà… nếu người muốn làm một nữ nhân bình thường, ta có thể giúp người đấy."
Liễu Nhị Long liếc hắn một cái, nhướng mày đầy ý vị: "Ồ? Vậy ngươi định giúp ta thế nào?"
Trần Phàm nghiêng người về phía trước, ánh mắt sâu thẳm như cuốn lấy nàng, giọng nói trầm thấp: "Ví dụ như… tìm một nam nhân để nương tựa chẳng hạn?"
Liễu Nhị Long sững người một chút, rồi bật cười.
"Tiểu tử, ngươi đang đùa với ta sao?"
"Ta nghiêm túc mà."
Trần Phàm mỉm cười, nâng bầu rượu lên rót thêm cho nàng, ánh mắt vẫn mang theo ý cười.
Men rượu dần dâng lên, đôi má Liễu Nhị Long phủ một tầng hồng nhạt, đôi mắt sắc bén ngày thường trở nên mông lung, mang theo một chút mê ly. Hơi thở nàng phảng phất hương rượu nồng đượm, đôi môi khẽ hé, tựa như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nàng tựa người vào ghế, mái tóc dài hơi rối phủ trên vai, bộ dáng có chút lười biếng mà yêu mị.
"Tiểu Phàm… rượu này… hình như hơi mạnh…"
Nàng lẩm bẩm, giọng nói mang theo chút khàn khàn quyến rũ, vô tình cào vào lòng người nghe.
Nàng vươn tay định cầm lấy bầu rượu, nhưng động tác có chút loạng choạng. Trần Phàm kịp thời đỡ lấy cổ tay nàng, cảm nhận được làn da nóng hổi dưới lòng bàn tay.
Liễu Nhị Long hơi ngẩng đầu, đôi mắt như phủ một tầng sương mờ, nhìn hắn chăm chú. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng cười khẽ, có chút chua xót, có chút bi thương, nhưng lại ẩn chứa một nét mềm mại mà hắn chưa từng thấy.
"Ngươi nói xem… nếu như ta gặp ngươi sớm hơn ba mươi năm thì tốt rồi…"
Lời vừa thốt ra, nàng dừng lại giữa chừng, dường như nàng cũng nhận ra mình lỡ lời. Nhưng trước khi Trần Phàm kịp phản ứng, nàng đã lặng lẽ tựa vào vai hắn, hơi thở dần trở nên đều đặn.
Trần Phàm cúi xuống nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Dưới ánh trăng mờ nhạt, nữ nhân kiên cường kia lúc này lại mong manh đến lạ.
—Đêm nay, nàng không còn là một Liễu Nhị Long mạnh mẽ và nóng nảy, mà chỉ là một nữ nhân mang đầy thương tổn, lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối của mình trước một người khác.
Hắn cảm nhận được hơi ấm từ nàng, lắng nghe nhịp thở của nàng, trong lòng không khỏi rung động.
Hắn cúi đầu nhìn—Liễu Nhị Long đã ngủ mất rồi.
Trần Phàm lặng lẽ nhìn Liễu Nhị Long đang ngủ say trong lòng mình, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên khuôn mặt nàng, phản chiếu vẻ đẹp dịu dàng hiếm có. Nhưng trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một cỗ chua xót—vì hắn nhớ đến kiếp trước trong tiểu thuyết, số phận đầy bi thương của nữ nhân này.
Trong câu truyện, nàng vẫn là một nữ nhân kiêu hãnh, vẫn mạnh mẽ không ai bì kịp. Nhưng vì một nam nhân—
Ngọc Tiểu Cương!
Cái tên này, đối với Liễu Nhị Long khi ấy, chính là một v·ết t·hương khắc sâu vào linh hồn.
Nàng yêu hắn, yêu đến mức chấp nhận từ bỏ tất cả. Chỉ vì một lời hứa hẹn mơ hồ, nàng tình nguyện chờ đợi mấy chục năm.
Trong nguyên tác, nàng kiên cường ban ngày, nhưng cô độc mỗi đêm. Nàng hao mòn theo năm tháng, đổi lại chỉ là bi thương và tuyệt vọng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, nàng vô thức nghiêng người, hoàn toàn nằm trong lòng hắn, mái tóc đen nhánh rủ xuống, gương mặt an tĩnh như một giấc mộng.
Trần Phàm lặng lẽ nhìn Liễu Nhị Long đang ngủ say trong lòng mình. Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống, phản chiếu lên gương mặt nàng, khiến nàng càng thêm dịu dàng và tĩnh lặng.
Một lọn tóc đen mềm mại vô thức rơi xuống, che khuất đi đôi mày thanh tú. Hắn khẽ mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc ấy ra sau tai nàng.
Khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng, hắn cảm nhận được hơi ấm từ nàng, cũng như hơi thở nhẹ nhàng phả ra từ cánh môi anh đào khẽ hé mở.
Nhìn nữ nhân mạnh mẽ ngày thường giờ đây lại yếu ớt đến vậy trong vòng tay mình, lòng hắn chợt dâng lên một tia thương tiếc.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, ôn nhu thì thầm:
"Nhị Long, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, làm cho ngươi hạnh phúc. Ta sẽ không để ngươi phải đau khổ."
Dường như nghe được lời hứa của hắn, đôi mi khẽ nhíu của nàng cũng giản ra, khoé môi khẽ nhếch lên, giống như đang làm một giấc mộng đẹp.
Cứ như vậy, hắn ôm nàng trong lòng, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ...
...
Nếu huynh đệ hữu duyên ghé ngang, đọc thấy vui, xin để lại một phiếu đề cử làm động lực cho tác giả. Một phiếu thôi cũng là sự trân trọng lớn đối với ta. Cảm ơn mọi người đã đồng hành.”