Đêm 30 còn được gọi là đêm giao thừa1, đêm trừ tịch, đêm cuối năm v.v...
Khi Tần Nguyễn trở lại khu nhà của gia tộc họ Hoắc, đập vào mắt cô là sân đình cổ kính và2 uy nghiêm đã rực rỡ hẳn lên so với trước khi cô đi. Tần Nguyễn hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến tập tục này.
Cô sờ khuôn mặt đỏ bừng của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, lại hỏi: “A Diêu và An Kỳ cũng phải mặc sao?”
Hoắc Vân Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh nhẹ nhàng gật đầu. Một đôi tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, cơ thể vừa mới đứng vững đã bị kéo vào một vòng ôm quen thuộc.
Hoắc Vân Kiều cúi đầu hôn lên vành tai Tần Nguyễn, ánh mắt anh thâm thúy nguy hiểm, giọng nói ngọt ngào dụ hoặc: “Nguyễn Nguyễn, bộ váy này rất hợp với em, nhìn đẹp lắm.”
Giọng nói truyền vào trong tai Tần Nguyễn khiến cô tê tê dại dại, hơi thở của cô trở nên không ổn định, cô nói: “Em cũng rất thích.” Giống như nhìn ra cô còn muốn hỏi điều gì, anh tiếp tục nói: “Quần áo của bọn trẻ đã chuẩn bị xong rồi, quần áo của em cũng đã được đặt làm riêng từ lâu.”
Đều đã được chuẩn bị xong hết rồi thì Tần Nguyễn cũng không còn gì để lo lắng.
Cô gọi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ dậy, biết sẽ sang bên nhà ông nội ăn cơm, hai đứa bé rất hưng phấn và vui vẻ. Đối phương mặc một bộ lễ phục kiểu cổ màu đỏ đen đã được cải tiến, nửa thân bên trái là màu đen thêu hình hạc bay, nửa bên phải là vải màu đỏ thêu những hình thù giống như trận đồ, Tần Nguyễn nhìn mà không hiểu lắm.
Nhưng Tam gia mặc lễ phục kiểu cổ cẩn thận tỉ mỉ từ đầu đến chân trông khí thế ngời ngời, khí chất cũng càng thêm lịch lãm hơn.
Nghe thấy tiếng động trong phòng thay đồ, Hoắc Vân Tiêu vẫn tiếp tục động tác kéo tay áo lên, anh chậm rãi ngước mắt, để lộ ra một đôi mắt đào hoa dịu dàng. Tần Nguyễn bế hai đứa nhỏ đi vào phòng khách, ngọt ngào chào hỏi từng người một.
Những người lớn trong nhà cũng lần lượt gửi lời chúc mừng năm mới.
Tần Nguyễn chú ý thấy vị trí bên cạnh Hoắc Quân Tín trống không. Cô cũng không biết vẻ đẹp thực chất từ trong xương của mình sau khi mặc bộ sườn xám vào, giờ phút này đã gây ra kinh ngạc đến mức nào.
Dáng người thon thả, nét xinh đẹp quyến rũ của cô rất tự nhiên, và mỗi bước đi của cô đều toát lên vẻ lạnh lùng quý phái.
Tần Nguyễn với gương mặt mộc mạc không trang điểm, đứng ở trước mặt Hoắc Vân Tiêu, cô đón ánh mắt u ám của anh, và thoái mái để anh nhìn chằm chằm vào mình. Ông cụ Hoắc rất giỏi dỗ dành trẻ con, để vun đắp tình cảm sâu đậm với hai đứa chắt của mình, mà ông cụ không ngần ngại nhờ người làm súng giả được mô phỏng y như thật, cả Hoắc Diêu lẫn Hoắc An Kỳ đều rất thích.
Gia đình họ trở về khu nhà nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo mới.
Tần Nguyễn đẩy cửa phòng thay quần áo ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cúi đầu đứng ở giữa phòng ngủ, đang chỉnh lại ống tay áo. Cô vừa dứt lời, Hoắc Vân Tiêu đã bình tĩnh nâng cánh tay lên, khoác vai cô đi ra khỏi cửa: “Đi đón A Diêu và An Kỳ.”
Người hầu đang thay quần áo cho hai đứa trẻ ở phòng bên cạnh.
Nhìn thấy hai đứa trẻ mặc bộ quần áo mới màu sắc tươi vui, tình mẫu tử của Tần Nguyễn lập tức tràn ngập, cô bế chúng lên và hôn mỗi đứa một cái, ôm chúng vào lòng mà âu yếm. C0ô vội vàng vỗ về Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngủ trong vòng tay mình, bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Khi cả hai đã ngủ yên trở lại, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hoắc Vân Tiêu đã nghe điện thoại: “Ông nội.”
Không biết bên kia nói gì, anh trả lời: “Dạ, chúng cháu về đến nơi rồi.” Cảm nhận được bàn tay đang ve vuốt sau lưng mình, Tần Nguyễn với tay ra đằng sau nắm lấy bàn tay làm cô bối rối, rồi ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô nở một nụ cười nhẹ: “Đừng để ông nội và mọi người đợi lâu, chúng ta đi thôi.”
Sao Hoắc Vân Tiêu lại không nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt cô chứ, trong lòng anh cười thầm, biết cô bé này nghĩ sai rồi. Lúc đoàn người đi tới phòng ăn để ăn tối, Tần Nguyễn huých nhẹ vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Sao không thấy chị dâu đâu?”
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh mỉm cười, nói: “Chị dâu bận việc, năm nay không ở nhà.”
Tần Nguyễn nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Bận rộn như vậy sao?” Chú ý tới ánh mắt của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu lại nói vào điện thoại: “Vừa mới đi qua cổng, được ạ, chúng cháu lập tức qua ngay.”
Anh cúp máy, mắt nhìn hai đứa bé trong ngực Tần Nguyễn rồi nói: “Ông nội bảo chúng ta qua ăn cơm, em gọi bọn nhỏ dậy đi, một lát nữa xuống xe coi chừng bị lạnh.”
“Không cần thay quần áo ạ?” Anh cũng không giải thích mà dùng lòng bàn tay đo vòng eo mảnh khảnh của Tần Nguyễn.
Một lát sau mới vô cùng chắc chắn rằng Tần Nguyễn gầy.
Bộ sườn xám cô đang mặc được may từ một tháng trước, anh đưa cho thợ số đo theo kích cỡ lúc ấy của Tần Nguyễn. Mới có một tháng mà vòng eo vốn đã rất nhỏ của cô bé này đã gầy đi ít nhất nửa inch so với tháng trước.
“Tam gia.”
Tần Nguyễn còn tưởng rằng đối phương định giải quyết cô tại chỗ, nên thấp giọng gọi một tiếng. Dù là kiểu dáng của sườn xám hay hoa văn trên đó, đều do Hoắc Vân Tiêu đích thân ra lệnh đặt làm.
Kesi là một trong những mặt hàng xa xỉ hàng đầu ở trong nước, là thánh của nghề dệt, cũng tạm thời là quy trình dệt duy nhất không thể thay thế bằng máy móc.
Vải dệt Kesi có lịch sử gần 3000 năm, một tấc Kesi một tấc vàng, là thứ do tổ tiên truyền lại, là bất kỳ thứ xa xỉ phẩm nước ngoài nào cũng không thể dùng tiền tài để đo đếm. Đập vào mắt anh là Tần Nguyễn đang mặc một bộ sườn xám màu đỏ, từ ngực trái kéo dài xuống dưới thêu hình vua của các loài chim - Phượng hoàng.
Từ xưa đến nay, Phượng Hoàng tượng trưng cho điềm lành, hòa hợp, phú quý, hạnh phúc và thường đại diện cho phụ nữ.
Bộ sườn xám mà Tần Nguyễn mặc được may từ vải dệt Kesi, loại vải thủ công lâu đời nhất, và hoa văn Phượng hoàng sặc sỡ trên đó được làm bằng chỉ vàng nguyên chất. Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống nhìn vào bàn tay trống rỗng của mình, sau đó anh ngước mắt nhìn Tần Nguyễn đang đi ở phía trước, ôm hai đứa nhỏ, không biết mệt mỏi cười vui vẻ thì lắc đầu bật cười.
Gia đình họ lên xe đi đến căn biệt thự của ông cụ Hoắc.
Ông cụ Hoắc, Hoắc Hồng Hưng, chú hai nhà họ Hoắc, và cả Hoắc Quân Tín, Hoắc Dịch Dung đều có mặt. Hai bên cổng dinh thự treo câu đối xuân, những người gác cổng cầm vũ khí7 đều thay đồ thành bộ áo kiểu cổ màu đen, trông vừa uy nghiêm lại vừa trang trọng.
Xe của Tam gia chậm rãi lái vào trong sân,7 Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau nhìn phong cảnh bên ngoài, cô thấy trong sân treo một hàng đèn lồng đỏ, cây cỏ đều đã được cắt tỉa gọn gàn2g.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên trong khoang xe, Tần Nguyễn phát giác người bên cạnh đang móc điện thoại ra. Cô biết không dễ để người nhà họ Hoắc có thể tụ tập cùng nhau trong bữa cơm tất niên tối nay, nhưng cô không ngờ rằng Long Vi lại bận rộn đến mức thậm chí không thể rút ra được thời gian cho bữa cơm đoàn viên.
Ngay sau lời giải thích của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn đã có trải nghiệm sâu sắc về việc đoàn tụ gia đình tối nay khó khăn như thế nào.
Sau khi cơm nước xong, ông cụ Hoắc và Hoắc Quân Tín lập tức phải đến Nội Các.
Năm nay, tất cả các nhân viên trong Nội Các đều không có ngày nghỉ. Hàng năm Nội Các đều sẽ tiến hành tổng kết cuối năm, lập kế hoạch cho năm tới và thảo luận kế hoạch phát triển trong tương lai cho từng khu vực.
Trên thực tế, Nội Các đã họp một lần vào cuối năm rồi.
Đáng tiếc là sau sự kiện của vương quốc Fuluo, lại có sự nhúng tay của Hoắc Vân Tiêu đã tăng thêm rất nhiều nhiệm vụ quan trọng cho Nội Các.
Biến cố phát sinh bất ngờ khiến bọn họ phải đưa ra một bản tổng kết cuối năm mới, phá vỡ một số kế hoạch trước đó.