Nhập Thanh Vân

Chương 72: Chướng ngại vật




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Minh Ý nhanh chóng thu tay lại, không dám nhìn vào mắt Xà Thiên Lân, chỉ nói: “Đã nói sư trưởng nhận nhầm người rồi, Minh Hiến rõ ràng ở đó kìa.”

Nàng chỉ về một hướng, Xà Thiên Lân theo bản năng quay đầu nhìn.

Con đường vắng tanh, không có gì cả.

Ông ấy quay đầu lại, người trước mặt đã chạy mất dạng.

Vừa tức vừa buồn, Xà Thiên Lân lẩm bẩm: “Đồ ranh con này! Chạy gì chứ!”

Đã thành bộ dạng này rồi, gặp sư phụ không phải nên cầu cứu trước sao? 

Minh Ý dùng hết sức lực chạy về phía trước, không quan tâm đến việc quay lại Đài Đạp Ca, cũng không quan tâm đến nội viện có cấm địa, một đường bay nhảy trên mái nhà, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi tầm mắt của Xà Thiên Lân.

Nhưng cũng nhanh chóng bị bao vây bởi cấm vệ. 

“Kẻ nào!” Tám đạo nguyên lực hóa thành Phương Thiên Họa Kích chế trụ nàng, cấm vệ hét lên giận dữ: “Gan to tày trời!”

Minh Ý giật mình, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng lại nhớ đây là nội viện thành Mộ Tinh, chỉ đành nuốt giận thu tay lại.

Nàng thu tay, nhưng cấm vệ không có ý định dừng lại. Nơi đây là cấm địa của nội viện, sao có thể để người lạ tùy tiện xông vào, vài tên cấm vệ lập tức tiến lên bao vây, muốn áp giải nàng đi.

“Khoan đã.” Có người lên tiếng.

Minh Ý nghiêng người, nhìn thấy Tư Đồ Lĩnh đứng bên kia đường, nhanh bước đi tới.

“Tư Đồ đại nhân.” Cấm vệ giọng điệu nghiêm túc: “Đây là kẻ tự ý xông vào nội viện, không thuộc quyền quản lý của Tư Phán Đường đúng không?”

“Kẻ tư ý xông vào nội viện đúng là không thuộc quyền quản lý của Tư Phán Đường, nhưng Đại Tư muốn gặp nàng.” Tư Đồ Lĩnh cầm lệnh bài lắc lư trước mặt họ: “Giao người cho ta.”

Lệnh bài đúc từ thiên thạch, những hình sao được khắc trên đó lấp lánh ánh sáng, vài tên cấm vệ thấy vậy vội vàng hành lễ.

Tư Đồ Lĩnh thuận lợi đón được Minh Ý, hung hăng áp giải nàng đi về phía trước.

Minh Ý đi theo y một đoạn, đợi cấm vệ đều tản đi mới nhỏ giọng hỏi: “Tiểu đại nhân đến đây từ lúc nào?”

“Minh tỷ tỷ không phải đã nhìn thấy rồi sao? Ta mới vừa đến.”

Vừa đến? Minh Ý cười cười: “Từ đây đến Đài Đạp Ca có hai con đường, tiểu đại nhân không chọn con đường ngắn dễ đi, lại chọn con đường lầy lội xa xôi này, chẳng sợ bẩn y phục gấm vóc sao?”

Tư Đồ Lĩnh á khẩu, sau đó lại bật cười: “Suýt chút nữa quên mất Minh tỷ tỷ nhớ đường trong nội viện này.”

Từ đây đến Đài Đạp Ca, đường thường đi nhất chính là con đường nhỏ kia, người bình thường sẽ không chọn đường bên này để đi, trừ khi nhìn thấy Xà Thiên Lân vẫn còn ở trên con đường nhỏ đó, không thể đi được.

Y thở dài: “Tỷ không cần căng thẳng như vậy, cho dù ta có nghe thấy gì, cũng sẽ không hại tỷ.”

Lòng bàn tay siết chặt, Minh Ý cúi mắt: “Trên đời này nào có ai không hại ai, tiểu đại nhân có thể nói thẳng muốn cái gì, điều đó sẽ khiến nô tỳ cảm thấy thoải mái hơn.”

Ngẩng đầu lên nhìn nàng, Tư Đồ Lĩnh muốn nói lại thôi.

Y không biết người trước mặt này sao lại có thể xưng nô tỳ một cách tự nhiên như vậy, giống như lúc gặp nhau lần đầu tiên ở phủ Cung Vương, không hiểu sao một thân cứng cỏi của nàng lại có thể tự nhiên cúi đầu trước một người lạ như y.

Minh Ý kiêu hãnh đến mức nào, cưỡi ngựa đi qua đường, chỉ tay một cái đã kéo y ra khỏi đám đấu giả, đặt lên ngựa rồi cười lớn nói: “Nơi đây tuy chỉ phân biệt mạnh yếu, nhưng cũng có phân biệt tuổi tác. Hắn còn nhỏ, không biết nguyên lực cũng không sao, sau này biết đâu sẽ có thành tựu khác. Còn các người, ỷ mạnh hiếp yếu là hành động của kẻ tiểu nhân!”

Hàng chục đấu giả trên đường đều bị nàng mắng đến nổi giận, vô số nguyên lực như sao bay về phía nàng.

Nàng không ngoảnh đầu lại, chỉ hỏi hắn: “Ngươi là người từ thành nào đến, con cái nhà ai?”

Cậu nhóc hoảng hốt ngẩng đầu, đưa tay chỉ về phía những đòn tấn công đang bay tới từ phía sau lưng nàng, còn chưa kịp hét lên bảo nàng chạy nhanh, những nguyên lực đó đã như pháo hoa nổ tung trên tấm khiên trong suốt của nàng, muôn ngàn tia sáng, từ trong đôi mắt kinh ngạc của y chầm chậm rơi xuống.

“Ừm? Phía sau?” Nàng hoàn toàn không quan tâm đến tiếng động phía sau, chỉ cười nói: “Vậy hẳn là thành Mộ Tinh rồi.”

Cho ngựa quay đầu, nàng đưa y phi nước đại về thành Mộ Tinh, miệng lẩm bẩm: “Thành Mộ Tinh đẹp thật, mây ngủ theo gió ôm lấy vầng trăng, dải ngân hà như những con tàu chở sao.”

Giọng nói hơi khàn khàn pha lẫn tiếng cười tan trong gió, cùng với tiếng vó ngựa giòn giã, phủ đầy phố Trường Diệu của thành Triều Dương.

Gió thổi qua mái tóc, Tư Đồ Lĩnh ngẩng đầu nhìn.

Đôi mắt người trước mặt không thay đổi, vẫn là đôi mắt phượng đào ươm nắng ấy, chỉ là những tia sáng lấp lánh trong đó đã không còn sót lại chút nào. Lời nàng nói như đang nói với y, lại như đang mỉa mai người khác qua ánh mắt của nàng.

Y có chút thất vọng: “Tỷ bây giờ không còn gì cả, ta còn có thể muốn gì. Nếu tỷ cảm thấy bất an, chi bằng rời khỏi Kỷ Bá Tể, theo ta về phủ.”

Minh Ý khó hiểu: “Phủ của tiểu đại nhân hẳn không thiếu người hầu hạ.”

“Người khác đều không thú vị bằng tỷ.” Y cười nói: “Ta cho tỷ tám nghìn bối tệ mỗi tháng, tỷ không cần làm gì cả.”

“…” Phải nói là, điều này thực sự khiến người ta rung động.

Minh Ý do dự một lúc, đang định mở miệng trả lời hắn, thì thấy phía trước lại xuất hiện một nhóm tỳ nữ, người nữ quan dẫn đầu trông quen mắt, hẳn là vừa rồi đã gặp bên cạnh Tư Hậu.

Nàng thầm kêu không hay, hai tên nội thị vừa rồi còn có một tên ngã gục được giữ lại mạng sống, chắc hẳn đã đi báo tin.

“Tư Đồ đại nhân.” Nữ quan đi đến, hơi khom người với y: “Ta đến đây để bắt những kẻ đào phạm theo lệnh của Tư Hậu.”

Tư Đồ Lĩnh gật đầu, nói: “Đây là người mà Đại Tư muốn gặp, ta đang phụng mệnh đưa nàng qua đó.”

Nữ quan cười, nói: “Nữ tử này thân khế¹ còn ở nội viện, do Tư Hậu quản lý. Tư Đồ đại nhân, trước tiên ngài có thể giao người cho nô tỳ, nô tỳ sẽ dẫn nàng đi gặp Tư Hậu, sau đó sẽ đưa sang chỗ Đại Tư.”

¹Thân khế là một loại văn bản ghi nhận thân phận và ràng buộc pháp lý của một người trong xã hội phong kiến Trung Quốc. Nó tương tự như một bản hợp đồng lao động, ghi chép thông tin về chủ nhân, người làm công, thời hạn làm việc, nghĩa vụ và quyền lợi của hai bên.

Những lão nhân trong nội viện này đều rất trơn tru, miệng không nói nửa câu thật lòng. Tư Đồ Lĩnh liếc nhìn ra sau, có chút hối hận vì không đưa Phù Việt đi cùng.

“Mệnh lệnh này được hạ gấp, nếu chậm trễ, Đại Tư trách tội xuống, bản quan không gánh vác nổi.” Y nói: “Mong ma ma thông cảm.”

Nữ quan lắc đầu thương tiếc, tay giấu sau lưng khẽ vẫy một cái, những nữ tì phía sau liền tiến lên bao vây Minh Ý.

Tư Đồ Lĩnh cau mày: “Bản quan thật không ngờ, trong nội viện này, mệnh lệnh của Tư Hậu nương nương lại có thể cao hơn Đại Tư một bậc.”

“Đều là phụng mệnh làm việc.” Nữ quan cười với y: “Sau này nô tỳ sẽ nhận tội với đại nhân.”

Tư Đồ Lĩnh đứng chắn trước Minh Ý không chịu nhường, trong lúc cấp bách, y lấy ra chiếc Kính Vạn Hoa mà Xà Thiên Lân vừa tặng lúc nãy.

“Ngươi đừng…” Minh Ý chưa kịp ngăn cản, đã thấy y bắn một mũi tên về phía tai nữ quan.

Mũi tên không có nguyên lực nhưng vẫn mang theo mười phần khí thế, cắt đứt một lọn tóc mai của nữ quan, ghim vào bức tường đất phía sau với tiếng vang.

Nữ quan sợ hãi tái mặt, những nữ tỳ xung quanh cũng nhao nhao lùi lại nửa bước.

Tư Đồ Lĩnh định thần, giơ chiếc Kính Vạn Hoa lên, nhẹ giọng nói: “Làm phiền ma ma nhường đường.”

“Đại nhân là người của Tư Phán Đường, hẳn phải biết rằng tội mang theo vũ khí riêng trong nội viện là đồng mưu phản nghịch.” Nữ quan cố gắng giữ bình tĩnh.

“Bản quan sẽ tự mình đến giải thích với Đại Tư.” Tư Đồ Lĩnh liếc mắt ra hiệu cho Minh Ý.

Minh Ý gật đầu, linh hoạt né sang bên cạnh, vượt qua đám nữ tỳ và nhanh chóng chạy về phía trước.

Đôi giày thêu bước trên những phiến đá xám đen, chỉ chạy vài bước đã dần dần chậm lại. Minh Ý ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải phượng giá đang đi tới từ phía đối diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.