Nhập Thanh Vân

Chương 73: Không có nguyên lực thì không đáng một xu




Trans: Trăng 🌕

Beta: Nắng ☀️

Miệng khẽ giật, Minh Ý đứng tại chỗ suy nghĩ, đoạn đường này e rằng chưa từng náo nhiệt như vậy.

Không có chuyện gì to tát mà cũng đáng để Tư Hậu đích thân đến một chuyến sao?

Mà đến thì cứ đến thôi, nhưng lại còn đến rất vội vàng, những tì nữ ngày thường đi đứng õng ẹo giờ đây từng người bước đi nhanh như bay, con thú cưỡi phượng giá cũng chạy đến nỗi nhe răng trợn mắt, trông như thể muốn trực tiếp lao tới và đè chết nàng.

Minh Ý vô thức nghiêng sang một bên.

May mắn thay, đội nghi trượng kịp thời dừng lại cách nàng không xa, tiếp theo đó nghe thấy tiếng quát tháo của Tư Hậu, “Một lũ vô dụng, bảo các ngươi làm việc gì cũng chậm chạp. Lý Toàn, bản cung ở đây nhìn, ngươi tự mình ra tay!”

“Vâng!”

Tư Đồ Lĩnh còn chưa kịp hành lễ đã thấy một hoạn quan vung tay tạo ra một luồng nguyên lực màu xanh lục, lao thẳng về phía Minh Ý.

Nguyên lực này tuy không quá mạnh, nhưng cũng đủ để lấy mạng một vũ cơ yếu đuối.

Minh Ý ngẩng mắt lên, cảm thấy tiếng ồn xung quanh đột nhiên tan biến. Màu xanh lục trước mắt dần dần phóng to, đám nô tỳ phía trước ôm đầu né tránh, Tư Đồ Lĩnh ở xa mặt tái nhợt đưa tay về phía nàng, Tư Hậu trên phượng giá lạnh lùng nhìn nàng, rồi hoảng hốt liếc sang hướng bên kia đường.

Bên kia có gì vậy? Minh Ý không kịp nhìn, nguyên lực màu xanh lục ập đến, chớp nhoáng nhấn chìm nàng.

***

Từ khi biết chuyện, Minh Ý đã được gửi gắm hy vọng rất lớn.

Nàng có kinh mạch đỏ và thuần nhất thiên hạ, tượng trưng cho thiên phú nguyên lực cao nhất và mạnh nhất. Nhờ có nàng, mẫu phi được tấn phong làm Tư Hậu, họ hàng và gia tộc của nàng đều nhờ vậy mà thăng quan tiến chức.

Câu nói mà phụ thân nàng nói nhiều nhất chính là: “Con không được thua.”

Không được thua, vì vậy từ nhỏ đã mời cho nàng giáo tập nghiêm khắc nhất, ba tuổi bắt đầu luyện đấu thuật, dù gió táp mưa sa cũng không nghỉ, dù ốm đau tang ma cũng không ngừng, nàng chưa từng được mừng sinh thần, càng không nói đến việc có thời gian vui chơi.

Giáo tập của nàng thích mắng nàng là đồ vô dụng, mắc lỗi là vô dụng, kêu mệt là vô dụng, đánh không lại đấu giả trưởng thành cũng là đồ vô dụng.

Mẫu hậu của nàng muốn rất nhiều thứ. Muốn nàng chiến thắng trong cuộc thi để lấy chức quan cho cữu cữu, muốn nàng chiến thắng trong cuộc thi để bắt được tể¹ quý cho di mẫu², muốn nàng chiến thắng trong cuộc thi để bà ta có thể thiết yến phô trương trong hậu viện.

¹Rể.

²Dì.

Phụ thân của nàng cũng muốn rất nhiều thứ. Muốn nàng có sức mạnh nguyên lực phi thường để có thể khuất phục các thành trì khác, muốn nàng đánh bại người thừa kế của các thành trì khác, muốn mỗi năm nàng đều đưa thành Triều Dương tiến vào thượng tam thành.

Vì vậy, Minh Ý luôn cho rằng mục đích sống của mình là chiến thắng trong các cuộc thi đấu vì họ. Mọi người ngưỡng mộ, tôn trọng và yêu quý nàng không phải vì chính con người nàng, mà vì kinh mạch và nguyên lực của nàng. Cho đến khi mất đi nguyên lực, nàng cảm thấy việc mọi người bỏ rơi mình là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nàng muốn chết.

Nàng còn nhiều việc chưa làm, muốn đi xem cảnh hoàng hôn ở sa mạc mà Nhị Thập Thất từng kể, muốn trải qua một cuộc sống bình thường, cũng muốn thử xem nếu không có nguyên lực, chỉ là chính mình, liệu có ai yêu nàng hay không.

Nhưng thực tế đã chứng minh, khi không có nguyên lực thì đừng nói đến yêu thương, ngay cả cơ hội sống cũng không cho nàng.

Minh Ý khi không có nguyên lực thì không đáng một xu.

***

Nguyên lực màu xanh lục ập đến, khiến những bông hoa trong vườn hoa xung quanh lập tức nát thành bùn. Tư Hậu hài lòng bước xuống phượng giá, vội vàng đi về phía Đại Tư đang đi tới từ đường khác và hành lễ: “Thiếp thân đáng chết, thật bất ngờ đã kinh động Tư Thượng.”

Đại Tư đầy vẻ tức giận, tiến đến gạt tay bà ta ra: “Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại giết người ngay ở nội viện?”

Tư Hậu mím môi: “Thiếp thân chỉ đang trừng trị tì nữ bỏ trốn.”

Đại Tư cau mày, liếc nhìn Kỷ Bá Tể bên cạnh, giọng điệu càng nặng nề hơn: “Ta đang muốn hỏi ngươi, vũ cơ mà Kỷ phủ mang đến đâu rồi? Bá Tể đã tìm kiếm suốt mà không thấy.”

“Thiếp thân không biết.”

Nguyên lực của Lý Toàn rất mạnh, đoán chừng người chỉ còn lại mảnh vụn xương, cắn chết không nhận cũng chẳng sao.

Tư Hậu uất ức cúi đầu: “Vì một vũ cơ mà ngài lại nổi giận với thiếp thân như vậy.”

Đại Tư tức giận tột độ, vị Tư Hậu mới này tuy dung mạo hơn người nhưng tầm nhìn thực sự quá hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng. Vừa rồi ông ta nhận được tin bà ta đích thân rời khỏi chỗ ngồi để trừng trị Minh Ý, lập tức chạy theo, ai ngờ vẫn không kịp.

Nếu là vũ cơ bình thường, ông ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Minh Ý quan trọng như thế nào, còn liên quan đến Kỷ Bá Tể nữa, bà ta ra tay như vậy…

Chờ chút, bà ta ra tay như vậy, tại sao Kỷ Bá Tể bên cạnh lại không có chút biểu hiện gì khác thường?

Đại Tư vô thức nhìn về phía Tư Đồ Lĩnh.

Tư Đồ Lĩnh vẫn đang đăm chiêu nhìn chằm chằm vào quả cầu nguyên lực màu xanh lục, tay cầm Kính Vạn Hoa run rẩy. Cảm nhận được ánh mắt của ông ta, y quay đầu lại, vừa định mở lời thì quả cầu nguyên lực màu xanh lục bên cạnh bỗng nhiên vỡ tung như thủy tinh.

“Tư Thượng cẩn thận!”

“Nương nương cẩn thận!”

Tất cả các nội thị nhanh chóng phản ứng, lập tức dựng lá chắn lên nhưng vẫn bị những mảnh vụn nguyên lực bắn tung tóe văng vào người. Kỷ Bá Tể vung tay hất bay những mảnh vụn bay về phía mình, chỉ thấy Minh Ý vụt qua trước mắt, bay đến trước Tư Đồ Lĩnh, hất tung tất cả mảnh vụn cho y.

Cánh tay áo rườm rà trong cung điện bay lên rồi lại hạ xuống, sử dụng một số thuật đấu đặc trưng của thành Mộ Tinh.

Hắn sững sờ, không thể tin được nhìn vào khuôn mặt của nàng.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy, mắt mang ba phần quyến rũ, mày ẩn chứa năm phần tình cảm, nhưng động tác dáng vẻ của nàng lại gọn gàng, cử chỉ thuần thục, rõ ràng là một đấu giả.

“Đây, đây là thứ gì?” Lý Toàn kinh ngạc, giọng nói the thé vang lên: “Nàng ta có nguyên lực?”

Còn là nguyên lực màu xanh lục giống như gã?!

Đại Tư và Tư Hậu cũng gạt đám cấm vệ sang một bên nhìn về phía Minh Ý.

Nữ tử có nguyên lực, còn hiếm hơn cả con cóc có năm chân, tuy chỉ là nguyên lực màu xanh lục, nhưng cũng là điều chưa từng nghe thấy và chưa từng thấy.

Minh Ý thu tay lại, lập tức hoảng sợ quỳ xuống: “Đại Tư tha tội, nô tỳ không cố ý che giấu.”

Đại Tư có chút không tỉnh táo, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Ngươi học nguyên lực ở đâu?”

“Chỉ là một vài công phu tầm thường mà ta học được từ những đấu sĩ ở cùng một ngôi làng.” Nàng vén tay áo lên hai tấc, lộ ra kinh mạch bình thường của mình: “Bình thường ta không bao giờ sử dụng, chỉ là hành động tự vệ trong lúc hoảng hốt, mong Đại Tư minh xét.”

Những lời này không thể lừa được Kỷ Bá Tể, nhưng để đối phó với Đại Tư thì quá đủ.

Nữ tử không có tiền lệ luyện đấu thuật, nhưng đã có một nữ tử luyện, lại là người thành Mộ Tinh của ông ta, Đại Tư không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút vui mừng: “Không sao cả, đứng dậy đi.”

“Bệ hạ, nữ tử tự học đấu thuật, còn trà trộn vào nội viện, kì tâm khả tru³.” Tư Hậu cau mày nói.

³Có ý định xấu xa, độc ác; Lòng dạ hiểm độc, đáng bị trừng phạt.

Đại Tư trừng mắt nhìn bà ta, nói: “Lúc nãy ngươi đã lừa dối ta đã có tội, giờ đây còn dám vu khống cơ thiếp Kỷ phủ?”

Chỉ trong chớp mắt, thân phận của nàng đã từ vũ cơ biến thành cơ thiếp, Đại Tư đây là muốn bảo vệ nàng bằng mọi giá.

Minh Ý cụp mắt, không dám nhìn vào ánh mắt của Kỷ Bá Tể, chỉ ngoan ngoãn đứng đó, chờ đợi phán quyết.

Tư Đồ Lĩnh cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên hai bước, hai tay dâng lệnh bài cho Đại Tư: “Thần phụ lòng tin tưởng của Tư Thượng, xin Tư Thượng hãy trừng phạt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.