Ánh Sáng Cuối Trên Bầu Trời Máu

Chương 13: Mira và Nước Mắt Vampire




Chương 13: Mira và Nước Mắt Vampire
Từ xa, một ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lướt qua anh. Là Mira.
Cô ấy vẫn luôn nhìn Jack bằng ánh mắt đó… như thể đang dò xét, như thể thấy được điều gì đó bên trong anh.
Liệu cô ấy có cảm nhận được sự bất thường? Có nhận ra… cơn khát đang âm ỉ?
Jack bước theo sau, lòng trĩu nặng một nỗi bất an mơ hồ.
"Mày sẽ làm gì tiếp theo đây, Jack? Khi cơn đói quay lại… Không, mình không thể. Mình sẽ không quay lại con đường đó nữa…"
Anh lắc đầu, nuốt trôi những suy nghĩ đen tối. "Lần sau… chắc sẽ khác."
John và Mira dẫn đầu, tiến sâu vào lòng căn cứ cổ xưa của Solar Order.
Dù thời gian đã phủ lên nơi này lớp bụi dày đặc, nhưng vẻ hùng vĩ ngày xưa vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Mira đảo mắt quanh những bức tường phủ đầy mạng nhện, khịt mũi:
"Ông già, ông định tìm gì ăn ở nơi này à? Chắc cả trăm năm rồi không có ai lui tới đấy."
John cười khẽ, không đáp. Ông chỉ tiếp tục rảo bước, tay cầm một chiếc đèn dầu cũ kỹ, soi sáng dọc các tủ sách xưa.
Bất chợt, ông dừng lại.
"À đây rồi."
John phủi lớp bụi dày trên một quyển sách cũ kỹ, rồi kéo nhẹ.
"Kẹt."
Một tiếng động vang lên. Một bức tường giả mở ra, để lộ một lối đi bí mật.
Mira sửng sốt.
Bên trong là cả một kho nhu yếu phẩm khổng lồ: Thịt hộp, bánh ngọt, trái cây, rượu vang… đầy ắp.
"Cái quái gì—" Mira há hốc miệng.
John cười phá lên:
"Ta đã bảo nhóc phải chống mắt lên mà xem rồi mà!"
Mira vẫn chưa tin nổi.
"Nhưng… sao đống này còn nguyên? Làm sao mà đồ ăn có thể bảo quản được đến tận bây giờ?"
John nheo mắt, ánh nhìn xa xăm:
"Phép thuật, nhóc ạ. Có một loại phép làm ngưng đọng thời gian trong một khu vực nhất định. Nó giữ mọi thứ như vừa được cất vào ngày hôm qua."
"Wow… đúng là đỉnh thật. Đám thợ săn này đúng là không đùa được." Mira trầm trồ.

John nhấc một chai rượu, ngắm nghía nhãn chai với ánh mắt như gặp lại cố nhân:
"Đúng loại ta thích. Giờ vampire săn ngược lại bọn thợ săn rồi. Cũng phải thôi… thời đại của họ đã kết thúc."
Không nói thêm lời nào, ông ngửa cổ tu ừng ực.
"Này, ông ổn không đấy?" Mira nhăn mặt.
John chỉ xua tay, vẫn vừa nhai đùi gà vừa tận hưởng như chưa từng được sống.
"Tôi cũng muốn một chai." Jack lên tiếng.
John liếc mắt chỉ tay vào tủ rượu, miệng vẫn đầy thịt.
Mira nhìn Jack chằm chằm, tò mò:
"Khoan… anh uống được rượu à? Tôi tưởng Vampire chỉ uống máu thôi?"
Jack định trả lời thì bất ngờ…
Một mảnh ký ức mơ hồ vụt qua đầu anh.
Một người đàn ông to lớn, ánh mắt đỏ nhưng hiền từ, đang ngồi đối diện Jack…
"Ủa, ông uống được rượu à? Tôi tưởng Vampire chỉ uống máu thôi?"
Cùng một câu hỏi. Giọng nói. Ngữ điệu. Mọi thứ… như vừa xảy ra.
"Đó là… ai?"
Cảnh vật vỡ vụn. Jack quay trở về thực tại.
John nghiêng đầu quan sát:
"Cậu vừa nhớ ra gì à?"
Jack đưa tay bóp trán, lắc đầu chậm rãi:
"Tôi cũng không chắc. Chỉ là… câu hỏi của Mira… nghe quen lắm. Có lẽ… tôi đã từng hỏi một ai đó như vậy. Có lẽ đó là một phần ký ức đã mất."
Anh với lấy chai rượu, bật nắp, nhấp một ngụm.
"Khà… Rượu ngon. Lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được vị này."
Mira cau mày, nhìn anh đầy nghi hoặc:
"Anh đùa à? Hay thanh kiếm đó đã thay đổi gì đó trong cơ thể anh?"
Jack lắc đầu:
"Không, cô hiểu nhầm rồi. Vampire không uống rượu theo cách con người làm đâu. Chúng tôi không nếm được vị ngọt hay đắng, thứ duy nhất chúng tôi cảm nhận được là độ cay và nóng. Nó giúp chúng tôi… thoải mái hơn, giống như một loại 'vị' riêng biệt."

Anh nhìn chai rượu, cười nhẹ.
Mira lại quắc mắt nhìn anh, lần này có chút giận dữ:
"Anh có vẻ tự hào khi gọi mình là 'chúng' nhỉ. Thế anh có bao giờ hối hận không? Về những người mà anh đã hút máu, đã g·iết? Chắc anh chẳng nhớ nổi tên, nổi mặt họ đâu nhỉ?"
Không khí đột ngột lạnh đi.
John đặt chai rượu xuống, ánh mắt nghiêm lại.
Jack khựng lại. Một thoáng im lặng.
Anh nhìn vào khoảng không, ánh mắt nặng trĩu.
"…Cô nói đúng."
"Tôi không thể nhớ được tên hay khuôn mặt của họ."
"Tôi đã g·iết quá nhiều người. Và tôi hối hận… rất nhiều."
"Nhưng có lẽ, số phận cho tôi cơ hội này để sửa sai."
"Dù tôi biết mình không đủ sức… nhưng tôi sẽ cố."
John lên tiếng, cắt ngang:
"Tôi tin cậu, Jack. Trong cậu có điều gì đó rất… lương thiện. Ta nghĩ, khi còn là con người, cậu từng là một người tốt. Rất tốt."
Mira lạnh lùng quay lưng, không quay lại:
"Tôi sẽ không bao giờ tin điều đó. Vampire không thể là cứu tinh. Bọn chúng đã kéo cả thế giới này vào bóng tối."
"Tôi no rồi. Tôi đi tìm chỗ nghỉ."
"Mira—"
Jack gọi, nhưng cô đã khuất sau lối rẽ trong căn cứ.
Chỉ còn tiếng bước chân cô vang vọng lại.
Jack đứng đó, im lặng.
John đột nhiên vỗ nhẹ lên vai Jack, giọng trầm xuống, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Rồi cô ấy sẽ hiểu thôi. Khi cậu thực sự đứng lên vì nhân loại… cậu phải theo ta đến The Mountain."
Jack nhíu mày. Câu nói ấy khiến cậu như nghẹn họng.
"Vậy… còn gia đình tôi thì sao?" – Jack hỏi, giọng khàn đặc, như bám víu vào một tia hy vọng mờ nhạt cuối cùng còn sót lại.
John nhìn cậu thật lâu, ánh mắt lặng như tờ.

"Jack, tỉnh lại đi. Cậu nghĩ mình đã là vampire bao lâu rồi? Đến chính cậu còn chẳng biết. Liệu sau từng ấy năm, gia đình cậu còn sống nổi không? Họ… có khi đã mất từ rất lâu rồi."
Jack lảo đảo, ôm đầu, khụy xuống sàn .
"Tôi không biết nữa… Tôi chẳng nhớ gì cả… Tất cả chỉ còn lại cái tên khốn nạn đó… Jack Đồ Tể. Đó là cái tên mà lũ vampire gọi tôi. Tôi… còn không nhớ nổi tên thật của mình."
Cậu đấm tay xuống nền đất.
"Không! Tôi không phải là hắn! Tôi không phải là một con quỷ hút máu…!"
John nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh, đưa tay ra phía Jack.
"Vậy cậu có sẵn sàng chứng minh điều đó không? Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu xem cậu là ai. Jack… nhân loại đang đợi cậu tại The Mountain."
Bất chợt, một giọt nước rơi từ khóe mắt Jack. Cậu ngỡ ngàng, đưa tay lau vội.
"Gì thế này…? Nước mắt?"
Vampire không có tuyến lệ. Chúng không thể khóc.
Nhưng cậu thì có.
Cậu bật dậy, siết chặt tay John, ánh mắt rực lửa một lần nữa.
"Được…! Chúng ta sẽ đến đó. Tôi sẽ chuộc lại tất cả. Dù có phải hy sinh chính bản thân mình."
John mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai cậu.
"An tâm đi. Chúng ta sẽ làm được."

Một lúc sau, mọi chuyện dần lắng xuống. Căn hầm dưới lòng đất giờ chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ và ánh đèn dầu lập lòe cháy.
John ngáp một cái rõ dài, rồi thả mình xuống chiếc ghế sofa cũ nát.
"Ở dưới này… an toàn hơn nhiều. Trên kia chắc lũ vampire đã chiếm được thành phố rồi." – Ông vừa nói vừa xoa cổ – "Ta mệt lắm rồi. Ngủ một chút, rồi ta sẽ nói tiếp về kế hoạch… Ngáp…"
Jack ngồi kế bên, lặng im nhìn lên trần nhà phủ đầy mạng nhện.
"Vậy là những con người không đi theo ta… có lẽ… họ đã biết số phận của mình."
Cậu khẽ nói, như thì thầm với chính bản thân.
John nhắm mắt lại, giọng trầm xuống lần cuối.
"Đó là số phận, là định mệnh đã an bài… Đây là Hậu Tận Thế. Và ta phải học cách chấp nhận nó…"
Rồi ông th·iếp đi trong im lặng, tiếng ngáy nhẹ vang lên.
Jack đứng dậy, chậm rãi bước về một căn phòng bên cạnh. Cậu đặt thanh Last Light vào một góc, đôi mắt đăm chiêu dõi theo nó.
Nhớ lại khoảnh khắc thanh kiếm ấy sáng lên trong tay mình, ánh sáng ấy… thật ấm áp. Không giống bất kỳ thứ gì cậu từng cảm nhận được khi còn là vampire.
Cậu thở dài, phủi lớp bụi trên chiếc giường mục nát. Rồi nằm xuống, nhắm mắt lại…
Lần đầu tiên sau rất lâu, Jack thật sự ngủ yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.