Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 13: Chương 13




Dù thế nào, không đi vẫn là lựa chọn tốt nhất.

 

“Thuần Thuần à, mẹ con bị đau chân rồi, cuối tuần này con đi dự tiệc với ba nhé!”

 

“Đầm dạ hội mẹ đặt riêng cho con đã để trong phòng rồi đấy, nhớ thử xem vừa không, không vừa thì sửa lại chút.”

 

Tôi: …

 

“Con có thể… không đi được không?” Tôi cố vùng vẫy một chút hy vọng cuối cùng.

 

“Tại sao không?”

 

Một con sâu gạo chẳng làm được tích sự gì như tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của bố mẹ, đành bất lực đầu hàng số phận.

 

Lúc này chỉ mong được quay lại công việc, cần mẫn làm thuê, mặc kệ thế gian thị phi.

 

11.

 

Tôi khoác tay ba bước vào sảnh thì buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu.

 

Tô thị rất coi trọng buổi dạ tiệc lần này, tiệc kỷ niệm 100 năm thành lập, lại còn là tập đoàn đầu ngành, nên địa điểm được trang hoàng vô cùng xa hoa. Bên ngoài hội trường là một đám phóng viên và paparazzi không có thiệp mời chen chúc chờ đợi.

 

Xung quanh là tiếng cụng ly rôm rả, tôi và ba nhàn nhã đi dạo quanh sảnh, vừa tham quan vừa nếm thử món ngon. Đã được mời tới rồi, không đến thì phí.

 

“Xin hỏi cô là cô Ôn đúng không ạ?” Một nhân viên phục vụ tiến lại gần hỏi.

 

Tôi gật đầu.

 

“Có một người bạn muốn mời cô trò chuyện một chút,” cô ấy hơi cúi người, làm động tác mời lịch sự.

 

Tôi không biết là ai, cũng khó từ chối. Nhìn sang ba, ông có vẻ khá bất ngờ khi tôi ở đây lại quen được bạn, nhưng cũng phẩy tay bảo tôi cứ đi chơi, rồi quay sang bắt chuyện với mấy vị tổng giám đốc mà ông quen.

 

…Hóa ra lúc nãy là ba đi cùng tôi thật.

 

Lòng tôi bắt đầu thấp thỏm suốt dọc đường đi. Tôi không biết là Tô phu nhân hay Trần Anh gọi tôi đến.

 

Người phục vụ dẫn tôi đến một căn phòng ngủ sang trọng. Với kinh nghiệm đọc đủ thể loại truyện ngôn tình cẩu huyết và não tàn, đặc biệt là biết thế giới này vốn xoay quanh một quyển tiểu thuyết tổng tài đầy drama, thì mức độ cảnh giác của tôi lập tức tăng lên cực độ.

 

Đặc biệt là… tôi còn đang mặc lễ phục, làm gì cũng thấy bất tiện.

 

Người phục vụ đã rời đi. Tôi căng người chờ một lúc để chắc chắn cô ta đã đi xa mới dám bỏ chạy. Ngay cả hơi thở cũng khẽ khàng, sợ hít phải thứ gì đó bậy bạ.

 

Giây tiếp theo, một thân hình cao lớn lặng lẽ ôm tôi từ phía sau, bao bọc cả người tôi vào vòng tay anh ấy. Cảm giác và hơi thở ấy quá quen thuộc, khiến cơ thể tôi vô thức thả lỏng.

 

Tôi vùng khỏi vòng tay anh ta, quay người lại nhìn. Tô Dự hoàn toàn không có bộ dạng của một người sắp là nhân vật chính của buổi tiệc, áo sơ mi trắng hơi nhăn, có vẻ như vừa thức đêm làm việc lại uống chút rượu, gương mặt lờ mờ hơi đỏ, đuôi mắt ửng hồng, cằm lún phún râu, mệt mỏi nhưng không luộm thuộm.

 

Anh ta dường như không hài lòng vì tôi né tránh, lại vòng tay ôm lấy tôi lần nữa, lần này siết chặt đến mức tôi suýt thở không nổi, không thể giãy ra được.

 

Tôi cảm nhận được anh ta cúi đầu, tựa trán vào hõm cổ tôi. Mùi rượu nhàn nhạt cùng hơi thở của anh quấn lấy, như một loại độc dược mê hoặc khứu giác.

 

“Tô Dự, anh làm cái gì vậy!” Tôi bực bội, đẩy anh ra nhưng vô ích, hoàn toàn không lay chuyển được.

 

Anh bật ra một tiếng cười khẽ nơi cổ họng: “Không gọi tôi là ‘Tô tiên sinh’ nữa à?”

 

Tôi im lặng.

 

Anh cũng không ép, vẫn tựa vào cổ tôi, như đang nghỉ ngơi.

 

Trước kia mỗi lần anh mệt mỏi đều thích thế này, nói rằng như vậy có thể “sạc pin”, gọi tôi là “cục sạc di động của anh”. Tôi từng cười anh sẽ bị thoái hóa đốt sống cổ, vậy mà anh vẫn không thấy mệt.

 

“Ôn Ôn… chúng ta quay lại đi.”

 

Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức thì câu nói ấy của anh như sấm đánh ngang tai, kéo tôi về thực tại.

 

“Nếu em đồng ý, lát nữa hãy làm bạn gái của anh, cùng anh xuất hiện trong buổi tiệc, được không?” – giọng anh dịu dàng, trầm thấp, như ngọc ấm vang bên tai, dịu dàng khuyên nhủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.