Trong mắt cô ta ánh lên vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không giấu được sự khoe khoang mờ ám về mối quan hệ giữa cô ta với Tô Dự. Khá buồn cười.
“Vậy cô Trần cứ tự nhiên, tôi đi trước.”
“Đợi đã… Cô Ôn, có thể nói chuyện một lát không?”
Trên một ban công yên tĩnh, chỉ có tôi và Trần Anh. Cô ta cắn môi, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Cô Ôn, cô có thể rời xa A Dự được không?”
Tôi bị lời nói vô lý của cô ta chọc cười:
“Cô Trần thật thú vị, sao cô lại nghĩ tôi và Tô Dự đang bên nhau?”
Cô ta nói những lời này dường như rất khó khăn:
“Cô Ôn, tôi biết cô là mối tình đầu của A Dự, tôi cũng… biết anh ấy là vì tôi có ngoại hình giống cô nên mới quen tôi.”
“Nói ra không sợ cô chê cười, nhưng cô Ôn, cô biết không?” – Ánh mắt cô ta lại lộ ra chút si mê, “Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy anh ấy là người thuộc về mình. Anh ấy cho tôi thấy một thế giới mà tôi chưa từng dám mơ đến, đưa mẹ tôi vào bệnh viện tốt nhất, che chở cho tôi trước mặt dì Tô. Từng chút từng chút như thế, tôi… đã yêu anh ấy.”
“Tôi nghĩ, anh ấy cũng yêu tôi đúng không? Nếu không thì đã đưa tiền cho xong, sao lại phải làm nhiều việc đến thế?”
“Anh ấy dần dần đưa tôi bước vào thế giới của anh ấy. Đôi khi bạn bè anh ấy hỏi tôi có phải bạn gái anh ấy không, anh ấy cũng chưa bao giờ phủ nhận. Anh ấy còn từng đưa tôi đi gặp dì Tô.” – Gương mặt cô ta vẫn đầy ngọt ngào, nói đến đây còn nhìn tôi với vẻ đắc ý – “Cô biết không, A Dự chưa từng đưa cô đi gặp mẹ anh ấy đúng không?”
“Tôi biết dì ấy vẫn không chấp nhận tôi, A Dự cũng không thật sự yêu tôi, nhưng theo thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ yêu nhau.” – Cô ta quả quyết.
“Dù ban đầu anh ấy muốn tôi thay thế cô, nhưng tôi nghĩ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Không ai có thể mãi mãi chờ đợi một người, anh ấy cũng đang dần quên cô, cô không cảm nhận được sao?”
“Nhưng… tại sao cô lại quay về?” – Ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy khó chịu, như thể vợ cả đang đối mặt với tiểu tam không dám đắc tội.
“Anh ấy không còn yêu cô nữa, thứ tình cảm anh ấy dành cho cô chỉ là chấp niệm, là hồi ức được tô hồng từ những tháng ngày từng yêu nhau.”
“Vậy nên, tôi cầu xin cô, đừng phá hoại tình yêu của tôi nữa có được không?” – Nói đến đây, cô ta bật khóc, van nài tôi.
“Người anh ấy yêu nên là tôi! Nếu cô không xuất hiện, tôi sẽ thuận lợi trở thành người phụ nữ của anh ấy, vợ của anh ấy, nữ chủ nhân của Tô thị.”
“Cô Ôn, cô không nên quay về, không nên xuất hiện giữa tôi và A Dự, quấy nhiễu chúng tôi.”
Tôi cau mày, lắng nghe cô ta nói từng lời như lời luận tội. Thì ra… tôi thực sự đã làm phiền họ.
Cổ họng ngứa ngáy, tôi khẽ ho một tiếng, lên tiếng bằng giọng hơi khàn:
“Cô Trần yên tâm, tôi sẽ rời đi. Nếu như hai người thực sự yêu nhau, tôi sẽ không làm phiền cô và anh Tô.”
Ừm...
Mặc dù trước đó tôi đã thấy buồn khi Tô Dự ép tôi đưa ra lựa chọn, nhưng giờ nghe Trần Anh thẳng thắn oán trách tôi làm ảnh hưởng đến tình yêu của họ, lòng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác chua xót.
Như thể có một lỗ hổng nào đó vừa bị xé toạc ra, mà tôi không sao lấp đầy được.
Nhưng tôi tự nhủ trong lòng:
“Ôn Thuần, đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, đã nói là không cần nữa, đã nói là sẽ không bước vào con đường phản diện, bốn năm trước em đã vượt qua được, thì không nên gục ngã ở phút cuối này. Đúng như cô ta nói, Tô Dự đang quên mình rồi, mình cũng nên thật sự buông tay. Lần về nước này, hãy xem như một bài học…”
Cuộc trò chuyện với Trần Anh không kéo dài lâu. Sau khi nghe tôi trả lời, cô ta nói đã đến lúc đi tìm Tô Dự. Cô ta bảo hai người đã hẹn nhau rồi, nếu đến muộn Tô Dự sẽ giận. Nói xong còn thẹn thùng nắm chặt lấy vạt váy.