Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 17: Chương 17




Tôi thấy anh xuất hiện thì hơi ngạc nhiên:

“Sao anh lại… ở đây?”

 

Anh không trả lời, giọng run rẩy đầy kìm nén hỏi:

“Tại sao lại phải đi!”

 

Trong mắt ngấn lệ, tôi không biết đó là nước mưa từ tóc nhỏ vào hay là nước mắt anh cố kìm nén đến đỏ cả mắt.

 

Anh dường như nhận ra giọng mình có phần chất vấn, định vươn tay ra chạm vào tôi nhưng lại vội vàng thu về, dịu giọng cầu xin:

“Đừng đi được không?”

 

“Anh không thể không có em… thật sự không thể… Anh không chờ nổi thêm nhiều năm nữa đâu.”

 

“Nếu em muốn đi… thì mang theo anh đi.”

 

Nói xong câu đó, anh không nhịn được nữa, vươn tay ôm chặt lấy tôi, tay kia vẫn ghì chặt vali như sợ tôi sẽ trốn thoát.

 

Tôi bừng tỉnh khỏi sự bối rối, gỡ người ra khỏi vòng tay anh, lần này khá dễ dàng, chỉ hơi thể hiện một chút ý kháng cự là anh đã lập tức buông tay, trên mặt đầy vẻ tủi thân và lúng túng.

 

“Tô tiên sinh không bận ở bên người yêu ngọt ngào ân ái sao? Tới sân bay chặn tôi làm gì?”

 

Tôi lạnh lùng đẩy anh ra:

“Tránh ra, tôi phải lên máy bay.”

 

Tôi thử đẩy vali, nhưng anh vẫn ghì chặt không buông, dùng lực đến mức đầu ngón tay trắng bệch, im lặng như khúc gỗ.

 

“Tô Dự, rốt cuộc anh muốn gì?” Tôi nhìn anh, bắt đầu nổi giận.

 

“Anh với cô ấy không có quan hệ gì cả, một chút cũng không có!”

 

Từng chữ từng câu anh nói cực kỳ rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến tôi phải dời ánh nhìn đi nơi khác.

 

“Không tin!” – tôi trả lời gọn lỏn.

 

Anh vội vàng lấy điện thoại trong túi ra:

“Ôn Ôn, thật đấy! Anh không lừa em. Anh sẽ cho em xem hợp đồng mà tụi anh ký.”

 

“Hôm đó anh chỉ muốn dùng cô ta để kích thích em đồng ý, nhưng anh đã hối hận rồi. Mọi chi tiết anh đều có thể kể rõ ràng, không giấu gì hết, em muốn nghe không?”

 

Anh sốt sắng lấy điện thoại ra, tay kia vẫn ghì chặt vali. Nhưng người anh đã ướt sũng, điện thoại cũng dính đầy nước mưa, ngay giây sau, điện thoại trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất rồi trượt ra xa vài bước.

 

Tôi nhìn sắc mặt anh trong tích tắc vì cú rơi đó mà trở nên trắng bệch, thật là… đáng thương.

 

Tôi chậm rãi bước lại, nhặt chiếc điện thoại đen đã tắt màn hình lên, đưa lại cho anh:

“Thôi, không đi nữa vậy.”

 

Anh cầm lấy tay tôi, cúi đầu đầy thất vọng, cả người toát ra khí chất u ám như một bé cún cao một mét tám lăm bị bỏ rơi:

“Vẫn… phải đi sao…”

 

“Mưa to rồi, chuyến bay bị hủy hết rồi, không đi được, ở lại ngủ một đêm được không?”

 

“Vậy… vậy anh có thể…” – anh còn chưa kịp phản ứng.

 

“Gì cơ? Ôn Ôn, em vừa nói gì cơ?” – ngay khoảnh khắc đó như được tiếp thêm sinh khí, ánh mắt anh sáng rực.

 

Tôi lườm anh một cái:

“Đi không? Không đi tôi đi đây.”

 

Tôi không thèm để ý đến anh nữa, một mình bước đi phía trước. Anh lạch bạch kéo vali đuổi theo sau mấy bước, định nắm lấy tay tôi, bị tôi hất ra cũng không giận, lại lặng lẽ nắm lấy lần nữa.

 

Đúng là bám dai thật.

 

14.

 

Trợ lý của Tô Dự lái xe đợi sẵn ngoài sân bay. Vì đã quá muộn, tôi cũng không có ý định về nhà ngay, đỡ phải giải thích với ba mẹ, thế nên tôi quyết định ở tạm khách sạn một đêm cho xong.

 

Anh ta đương nhiên cũng bám theo, dứt khoát dọn vào phòng tôi, cứ vin hết lý do này đến lý do khác để kéo dài thời gian. Chiêu trò y hệt bốn năm trước, chẳng có chút tiến bộ nào, chỉ khác là tôi đã khác xưa. Hơn nữa, tôi còn chưa xem bằng chứng cũng chưa tha thứ cho anh ta, nhiều lắm là thấy anh ta đáng thương nên cho một cơ hội để nghe giải thích.

 

“Anh còn chưa đi à?” Tôi khoanh tay nhìn Tô Dự, vẻ ngoài mệt mỏi nhưng tâm trạng lại phơi phới.

 

“Ôn Ôn, anh muốn kiểm tra lại thiết bị an toàn lần nữa cho em.”

 

Tôi hít sâu một hơi, khách sạn năm sao thuộc tập đoàn Tô thị có an toàn hay không, chẳng lẽ tổng tài như anh lại không biết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.