Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 2: Chương 2




“Học muội thấy không, anh đâu có lừa em!” Anh học trưởng nhanh nhẹn khoác áo tình nguyện viên, xách hai cái vali của tôi đi trước.

 

Quay đầu lại thì thấy tôi và bạn cùng phòng anh ta vẫn đứng yên một chỗ. “Dự ca, anh quay lại làm việc của anh đi, em đưa hành lý cho học muội, sau này em cảm ơn anh sau nha!”

 

“Không cần, tôi cũng sẽ giúp học muội mang hành lý.” Vừa nói, anh ta cầm lấy túi laptop trong tay tôi.

 

Tôi, vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ: …

 

Học trưởng áo đỏ: ??

 

Chút hành lý này vào tay hai người đàn ông cao to thì đúng là dư sức, nhất là có người chỉ xách mỗi cái túi laptop.

 

“Học muội, add WeChat đi, sau này có gì cần cứ tìm anh. Anh họ Chu, em có thể gọi là Chu ca.” Đến dưới ký túc xá nữ, Chu học trưởng thở hổn hển đặt vali trên vai xuống.

 

Tôi gật đầu, lấy điện thoại ra: “Làm phiền Chu học trưởng rồi.”

 

Anh ta cười tươi, nụ cười tràn đầy sức sống.

 

Ánh sáng trước mắt bị che khuất, một giọng nói trầm lạnh vang lên: “Học muội, túi laptop của em.”

 

“Cũng cảm ơn… vị học trưởng… này.”

 

Khóe môi anh vốn khẽ mím khẽ giãn ra, gật đầu kiệm lời: “Tôi họ Tô.”

 

2

 

Tô Dự tấn công dồn dập. Hôm đó sau khi anh rời đi không lâu, tôi liền biết anh chính là nam chính. Trong lúc tôi còn đang đau đầu nghĩ cách tiếp cận anh thì đối phương đã đường hoàng lấy danh nghĩa “thắt chặt tình hữu nghị nam nữ” để theo đuổi tôi, khiến học trưởng áo đỏ – Chu học trưởng – phải kêu lên: “Tên này chơi ác quá rồi!”

 

Sau này anh nói, anh luôn là người lý trí và kiềm chế, chưa từng nghĩ rằng tình yêu sét đánh lại xảy ra với mình.

 

Nhưng anh không biết, yêu anh là nhiệm vụ của tôi, cũng là con đường duy nhất để tôi thoát khỏi số phận bi thảm trong tương lai.

 

Chuyện tình giữa hoa khôi và nam thần của trường gây chấn động cả khuôn viên đại học rộng lớn, mãi vẫn chưa lắng xuống. Thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt tò mò, len lén nhìn theo, nhưng anh chẳng hề để tâm. Mỗi ngày đều như điểm danh, thay đổi đủ kiểu để tặng tôi bữa sáng.

 

Tôi tặng anh một chiếc khăn quàng cổ, nói dối rằng đó là tôi đan bằng tay, và nhìn thấy ánh vui mừng khôn xiết ẩn dưới gương mặt vốn luôn bình tĩnh của anh.

 

Tình yêu của anh vừa chân thành lại vừa nồng nhiệt.

 

Năm hai đại học, anh dùng tiền thưởng từ cuộc thi để đưa tôi đi chơi công viên giải trí. Dưới những chùm pháo hoa rực rỡ, chúng tôi hôn nhau. Anh nghiêm túc, nhưng đôi tai lại đỏ ửng. Tôi cười trêu anh sao còn ngây thơ hơn cả tôi, anh liền trả đũa bằng cách cắn tôi một cái.

 

Anh nói: “Ôn Ôn, sau này chúng ta kết hôn rồi, có thể dẫn con gái của chúng ta đến công viên chơi.”

 

Tôi hỏi: “Tại sao lại là con gái?”

 

Anh ôm tôi, cúi đầu thì thầm bên tai: “Vì đây là nơi chúng ta hôn nhau lần đầu tiên.”

 

Tôi cũng quay lại ôm anh, giả vờ ngây ngô hỏi: “Không phải, ý em là sao anh chắc sau này chúng ta sẽ có con gái? Lỡ là con trai thì sao?”

 

Vầng đỏ trên mặt anh lan cả đến cổ, im lặng một lúc rồi ấp úng, hơi lúng túng mà cũng hơi ngại ngùng nói: “Con… con trai cũng được… nhưng nếu là con gái thì càng tốt hơn.”

 

Tôi rung động vì một Tô Dự như thế. Anh hết lần này đến lần khác dành cho tôi sự dịu dàng, còn tôi thì hết lần này đến lần khác tự nhắc mình phải giữ lý trí trong tình yêu của anh.

 

Tôi biết chúng tôi sẽ không có kết quả. Nam chính cuối cùng vẫn là của nữ chính.

 

3

 

Tô Dự chưa từng nói với tôi về gia thế của anh. Trong mối tình cuồng nhiệt này, dường như ngoài tình yêu ra thì chúng tôi chẳng màng điều gì khác. Chúng tôi luôn lấy thân phận của những người có gia cảnh trung lưu để sống cùng nhau. Những món quà anh tặng tôi đều là dùng tiền thưởng từ các cuộc thi mà mua, anh không muốn tôi đi làm thêm, mà tôi cũng chẳng có ý định đó. Dù không giàu bằng nhà anh, nhưng hoàn cảnh gia đình tôi vẫn ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.