Bạch Nguyệt Quang Trở Lại

Chương 20: Chương 20




Tôi còn chưa kịp trả lời thì ba lại chen vào:

"Còn cả cô gái hôm đó trong bệnh viện nữa. Con nói thật đi, có phải con... bị mê hoặc rồi không?"

 

Mẹ tiếp lời, giọng đầy khuyên nhủ:

"Thuần Thuần à, con còn trẻ, dễ bị những thứ hào nhoáng làm mờ mắt. Theo mẹ thấy thì cái tên tổng tài Tô thị đó chỉ thích kiểu con gái như con. Hôm đó ở bệnh viện thấy con đẹp hơn cô gái bên cạnh liền bỏ cô ta, quay sang tìm con.”

 

"Loại đàn ông này dễ thay lòng đổi dạ, không thể tin được!"

 

Nói rồi còn giận cá c.h.é.m thớt quay sang ba tôi:

"Ôn Tư Vi, đều tại ông cả! Tự dưng đi chào hỏi làm gì, giờ con gái bị dụ rồi chắc ông vui lắm hả!"

 

Ba tôi cũng tỏ vẻ hối hận:

"Không ngờ lại thế..."

 

Tôi bị chen không cho nói một lời nào, chỉ biết thở dài bất lực.

 

Thấy ba mẹ miêu tả Tô Dự như thể kẻ gian hiểm độc trong xã hội, tôi đành liều mình khai ra mọi chuyện năm xưa.

 

Cả phòng khách lập tức im lặng, ba người chúng tôi tròn mắt nhìn nhau.

 

"Vậy là... chính con là người bỏ rơi cậu Tô?"

 

Ơ? Sao lại đổi giọng gọi là "cậu Tô" rồi?

 

Tôi lí nhí:

"Mẹ à... lúc đó con cũng bị tổn thương. Tiền đó con cũng đâu định lấy thật, đi nước ngoài một năm rồi con trả lại hết rồi mà..."

 

Tôi, Ôn Thuần, đúng là người chịu trận số một.

 

Mẹ bỗng thay đổi sắc mặt:

"Vậy thì cậu Tô cũng được đấy chứ. Rất kiên trì, lại đáng thương nữa..."

 

Càng nghĩ càng thấy anh ấy tốt, cũng không biết vừa rồi là ai nói anh ấy vừa xấu vừa dữ.

 

Ba thì vẫn chưa nguôi:

"Cậu ta thuê cô gái kia để kích mẹ mình là hơi quá rồi. Không thể tự sang nước ngoài mà đón con về được sao?"

 

Ba vẫn kiên trì giữ lập trường. Cũng không hiểu tại sao trước đó lại quý Tô Dự như vậy, suýt nữa muốn nhận về làm con rể rồi.

 

Mẹ liếc ông một cái, giọng sắc sảo:

"Ông không thấy người ta bị con gái ông làm tổn thương đến thế nào sao? Nói một cách công bằng thì, đợi được Thuần Thuần suốt bốn năm mà còn tìm cách đưa nó về nước, chứng tỏ tình cảm sâu đậm lắm đấy!"

 

Ba không phản ứng gì, mặt vẫn nghiêm nghị. Mẹ thì chẳng buồn quan tâm, quay sang tôi dịu giọng:

"Thuần Thuần à, hôm nay đón tiếp không được chu đáo. Ngày mai xem cậu Tô có rảnh không, gọi cậu ấy đến ăn bữa cơm tối."

 

16.

 

Vì lời giải thích của tôi, Tô Dự đã giành được sự đánh giá rất cao từ mẹ tôi. Đặc biệt là phong thái lễ phép trước người lớn, khí chất ôn nhu như ngọc khiến mẹ tôi càng tin chắc anh là người đàn ông tốt.

 

Thậm chí bà còn căn dặn tôi đừng bắt nạt anh nữa, bảo tôi “hảo tử vĩ chấp” (ý nói: ngoan ngoãn biết điều).

 

Anh cũng chính thức giành được quyền tự do ra vào nhà tôi. Hễ tan ca là đến đón tôi đi hẹn hò hoặc đến nhà ăn cơm ké, lần nào cũng chọn vài món quà đầy tâm ý để tặng, không ngừng tăng độ hiện diện. Quan sát một thời gian, ngay cả bố tôi cũng dần thay đổi cái nhìn, chuyển sang thái độ nhắm một mắt mở một mắt.

 

Đúng lúc anh đang đắc ý vì mọi thứ thuận lợi, tôi lại nhận được tin bạn trai cũ sắp về nước.

 

Ồ hố.

 

Mẹ của Ansel là người Trung Quốc, lần này anh ấy về nước là để về cùng mẹ, nhân tiện hỏi tôi có thể ra sân bay đón họ và giới thiệu một vài danh lam thắng cảnh không.

 

Với tôi thì chẳng vấn đề gì. Vấn đề là cái hũ giấm chua mang tên Tô Dự kia.

 

Do dự một lúc, tôi vẫn quyết định nói với Tô Dự, thành thật với nhau là điều tối quan trọng trong một mối quan hệ. Năm xưa tuy có bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, nhưng tôi không để nó điều khiển mình. Sau này tôi hy vọng giữa tôi và Tô Dự có thể thành thật mọi chuyện.

 

Ngoài dự đoán của tôi, Tô Dự không hề tức giận hay ghen tuông, chỉ chăm chú lái xe.

 

“Cậu ấy mấy giờ hạ cánh?”

 

Tôi đáp: “Chiều mai.”

 

Anh khẽ gật đầu.

 

Một lát sau, anh nói: “Ôn Ôn, anh rất vui vì em sẵn sàng kể chuyện này với anh. Ngày mai anh sẽ đi cùng em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.