Bất Diệt Kinh

Chương 108: Giao Chiêu.




Chương 107: Giao Chiêu.
Nhiễm Linh ánh mắt đột nhiên hoảng hốt một giây mới có thể bình tĩnh trở lại, nàng nhìn về phía trước thân ảnh cơn hoảng loạn cũng dần dần tan biến trên sắc thái b·iểu t·ình.
"Ông nội".
Nàng thở dài một hơi, chấp tay cúi đầu vô cùng tôn kính nói, trong ánh mắt nàng chứa đựng vô số đạo ánh sao hiện ra, một loại nhục nhã đến từ tận linh hồn phát ra khiến cho khuôn mặt đều lộ ra b·iểu t·ình.
Lão già đứng trước mặt nàng cũng không có đáp lại, ánh mắt vẫn là chú ý đến thanh niên trước mặt gắt gao, chỉ sợ sau một giây sau thiếu niên trước mặt sẽ biến mất tại đó, lúc xuất hiện đã là mang theo tính mạng của tiểu bối trong tộc mà chạy trốn.
Mà thanh niên trước mặt bây giờ bên trong đôi mắt chỉ có lão già kia không hề chú ý đến Nhiễm Linh phía sau, hắn cảm nhận được một loại áp chế từ thiên địa vô cùng mạnh mẽ lên chính bản thân hắn, đây chính là tu sĩ Nguyên Anh đặc điểm rõ ràng nhất khi có thể tiếp xúc với quy tắc trời đất càng thêm dể dàng
Nguyên Anh tu sĩ cảng giới không chỉ là mạnh mẽ mà còn có thể tiếp xúc với cái kia hư vô mờ mịt sức mạnh trời đất, tuy chỉ là chỉ có thể mạnh hơn một chút nhưng mà chỉ có một chút đó mà thôi cũng đủ đè c·hết người không tiếp xúc được sức mạnh lần này.
Nhưng mà Trương Phàm thủ đoạn há là chỉ có như vậy, nếu như thật sự là Nguyên Anh lão quái tới thì hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy, xui là cái kia chỉ là một đạo thần niệm của Nguyên Anh để lại không đáng nhắc đến.
"Cơ Tộc Cổ Kinh ta muốn lỉnh giáo xem thủ đoạn kia".
Trương Phàm ánh mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, ở trên tiên đài của hắn vị kia Tiên Vương vận chuyển cơ thể tự động đứng dậy, xung quanh tiên xuất hiện từng đợt đạo văn tự hành sắp xếp thành hình kì ảo phóng thẳng lên thiên không tạo ra khí thế kh·iếp người, mà bên ngoài cơ thể của Trương Phàm toát ra cực lớn huyết khí, nhục thân sức mạnh trực tiếp bộc phát ra bên ngoài đè ép lấy không gian, hư không có chút bị đè lên cho méo mó.

Phía sau Trương Phàm lúc này hiện lên một thân ảnh pháp tướng khổng lồ đứng thẳng như núi lớn không ngã, trong ánh mắt pháp tướng hiện lên kim quang rực rỡ, xung quanh cơ thể lộ ra đạo văn mờ ảo khiến cho người ta đầu óc có chút nhói nhói.
Vị kia Lão Già Thần Niệm hai mắt lộ ra sâu sắc ánh sáng, xung quanh hắn lộ diện không gian ba động cực kỳ mạnh mẽ phát tán ra bên ngoài khiến cho hư không dần dần trở nên vỡ vụn, trong bàn tay hắn tiện tay chụp vào hư không một cái.
'Oanh!'.
Oanh động bên trên bầu trời, hư không bị một loại lực lượng không tên cho xé rách ra thành một lỗ hỏng cực lớn, vô số lực lượng không tên cuống theo đồng nguyên thiên địa khiến cho bầu trời biến sắc, mà bên trong cái kia vỡ vụn lỗ hỏng đột nhiên xuất hiện khổng lồ cự thủ, bàn tay thừ những sợi nhỏ lực lượng hư không cấu thành, mang theo một loại không gian l·oạn l·uân ba động khiến cho trong cự thủ lộ ra càng thêm đáng sợ.
Hư Không Đại Thủ Ấn từ trên thiên không mang theo khí thế cường đại trực tiếp khóa chặt chẽ lấy Trương Phàm, nó có khí thế vô song cường thế không thể cản nổi, dường như chỉ cần một cái chớp mắt thì cái này cự thủ cũng đủ để đập sập mặt đất, xé rách bầu trời một cách dể dàng vậy.
Nhưng mà lúc này phía sau Trương Phàm, pháp tướng khổng lồ của hắn hiện lên năm màu băng lãnh sát ý, ngũ hành màu sắc khí tức cuống lên từng đợt sóng lớn mà theo cánh tay hắn phóng thẳng lên hư không, không gian bị bàn tay kia bóp chặt khó lòng nào cựa quậy được, một loại áp chế đến nghẹt thở từ hai sinh linh cường đại khiến cho người ta thở không nổi.
- Nguyên Anh Lão Quái vẫn còn là quá cường đại với ta sao?.
Trương Phàm một giây này đã cảm nhận được lực lượng từ tu sĩ Nguyên Anh đáng sợ, nếu như hắn không thể nào trưởng khống được Tiên Vương trong cơ thể để có ảnh hưởng được thiên địa một chút sức mạnh thì chỉ sợ rằng hắn sớm đã b·ị đ·ánh hiện ra nguyên hình.
Thiếu niên mái tóc phơ nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến mức yêu dị trong mắt lại hiện ra một tia hiểu ra, phía sau hắn pháp tướng liên tục luân chuyển thành nhìn vào cái kia bàn tay khổng lồ trước mắt, cơ thể xung quanh pháp tướng Tiên Vương này phát tán ra từng mảnh đạo văn kh·iếp người liên tục xếp thành hình vận hành theo một quy tắc đặc biệt, dường như mọi thứ ở trước mắt hắn đều đang lộ ra cấu hình nguyên sơ nhất.

Năm màu chi khí từ ngũ hành hóa thành cũng đều đang cộng âm với Tiên Vương Pháp Tướng, cường đại thân hình Trương Phàm đột nhiên nở rộ ra hào quang rực rỡ nhất có thể.
"Tiên Vương Lâm Cửu Thiên!".
Trương Phàm quát lạnh trong đôi mắt hiện lên sinh tử chi luân, phía sau hắn Pháp Tướng đứng thẳng tấp ở nơi đó sừng sững như một cây cột cự đại chóng trời không ngã, dường như chỉ cần vị tiên vương này ở đó thì thế gian hết thảy kẻ địch mạnh mẽ đều phải bị trấn áp.
"Pháp tướng cùng dị tượng cùng cộng minh, chỉ có cường giả nhất của cảnh giới này mới có thể đạt đến".
Lão quái Nguyên Anh ánh mắt hiện lên một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, với sức mạnh của người thanh niên này thể hiện ra sợ rằng khi hai người đối mặt thật sự thì phần thắng khó ai có thể biết, dù hắn chỉ là một tên hộ đạo giả của tư chất tầm thường, nhưng cháu gái hắn lại là hoàng ngọc quý của gia tộc, trận này dù cho là có bại cũng phải đưa nàng rời đi an toàn.
"Hư không toái!".
Lão bước ra một bước thân hình càng thêm trở nên mờ ảo, dưới chân lão một khe rãnh xuất hiện ở đó khiến dường như là có một khoản cách không thể nào vượt qua để bước qua cái khe đó, sức mạnh khủng bố từ bên trong khiến cho người ta dường như phải nghẹt thở không thể nào bước tiếp nhưng lại bị thân ảnh thần niệm kia dẫm đạp ở dưới chân.
"Hư không bộ!".
Lão lại bước thêm một bước nhưng lần này bước chân thứ hai này lại trực tiếp bước ra khoản cách lạch trời đó, thân hình hắn dần dần chìm vào khe rách kia dường như là cả người đã bị cắn nuốt.

Trương Phàm cơ thể tóc gáy như là muốn dựng đứng lên, ánh mắt trong giây lát đột biến giống như một con thú hoang cảm nhận được nguy hiểm, loại này cảm giác dường như đã là rất lâu rồi mới tới nhưng nó cũng thật là quen thuộc.
Tiên Vương phía sau hắn hình như cũng là phát giác ra được điều gì đó, trong hai ánh mắt hiện ra một xanh một đỏ cùng nhau cộng hưởng, chỉ với một lúc sau cả thân hình phát ra đạo văn rực sáng ra khí tức ngũ hành cực kỳ mạnh mẽ, trên tay người này đã mang theo một thanh kiếm với khí tức đồng nguyên với Trương Phàm đang sở hữu.
Một kiếm phong thiên địa.
Một kiếm diệt trời xanh.
Kiếm Hình Nguyên!.
Trên tay Trương Phàm nở rộ ra kiếm ý sắc bén như là muốn diệt đi trời xanh, hai mắt nở rộ ra tinh quang, ngay phút giờ đây hắn cùng với Tiên Vương như là hợp nhất lại thân hình, một kiếm diệt thế gian hết thảy địch.
Chém!.
Một kiếm này vung xuống trời đất biến sắc ngũ hành luân chuyển, kiếm này hạ xuống đủ để cản trở cái gọi là hư không phá toáy rồi vì nó mục đích chỉ là gia cố hư không thêm càng chắc chắn, kiếm kiếm hình thay cho lực lượng hư vô mà bổ túc vào không gian nơi đây khiến cho bên trong hư không có từng vệt kiếm khí liên tục vận hành củng cố lấy nơi này.
"Đạo hữu quả là trong chiến đấu như thế kinh trời thiên phú".
Một tiếng thở dài vang lên, lúc này lão già kia thân ảnh đã mờ mịt nhìn về phía thiếu niên đứng trước mắt, Trương Phàm một kiếm này đã chặn đứng không gian chi lực của hắn, cắt đứt pháp lực của hắn hoàn toàn không thể nào vận chuyển.
"Đánh cũng đánh rồi, ngươi cái này Thần Niệm cũng chỉ còn có một hơi vậy nên tới ta nói lên điều kiện trao đổi tính mạng của nàng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.