Bẫy Hoa

Chương 130: “Nói đi. Trước khi anh xé xác thằng chó này.”




“Haha, So Lee-yeon, có vẻ như sau khi phớt lờ tao quá lâu, mày đã quên mất cách cư xử rồi.”

Hắn ta đưa ngón tay chọc nhẹ vào trán Lee-yeon. Trong đôi mắt hắn ánh lên một nụ cười sắc lạnh, đầy ác ý.

Nhìn vào ánh mắt quen thuộc ấy, Lee-yeon đột nhiên nhận ra rằng cô đã quên đi quá nhiều thứ về quá khứ khốn khổ của mình. Sự yêu thương và bảo bọc của Chae-woo mạnh mẽ đến mức… cô gần như quên mất những gì đã từng xảy ra.

“Như thế này không ổn rồi.”

Hắn nghiến chặt răng, rồi kéo mạnh cô ra khỏi nhà trọ.

Ngay lúc đó, cửa tự động bật mở, và một nhóm người mặc đồng phục bước vào.

Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh ngay cả khi bị tát hai lần, nhưng khi nhìn thấy logo quen thuộc trên bộ đồng phục của họ, tim cô như rơi xuống đáy vực.

Khoảnh khắc đó khiến cô mất cảnh giác hoàn toàn, để mặc cho cơ thể bị lôi đi như thể cô chỉ là một con bù nhìn rỗng tuếch.

Và ngay lúc ấy, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Chae-woo.

“…!”

Khi nhìn thấy gương mặt sưng húp và bờ môi rách tứa máu của cô, cơ thể anh cứng đờ lại.

Chỉ một thay đổi nhỏ trong biểu cảm cũng đủ khiến vai Lee-yeon khẽ co lại.

Chỉ đến lúc đó, hắn ta mới tiếp tục kéo cô đi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

“Anh hai và chị cả không ở đây, vậy nên tao phải thay họ dạy dỗ mày một chút chứ, phải không?” Giọng hắn vang lên đầy khoái trá khi siết chặt tay hơn.

“…Nếu đã định lôi tôi đi, thì làm nhanh lên đi.”

“Hả?”

“Ngừng lằng nhằng và kéo tôi đi đi!”

“Ồ?”

Lee-yeon hạ giọng hết mức, thì thầm thúc giục hắn ta.

Ý nghĩ rằng Chae-woo và đồng đội của anh có thể chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ này khiến cô cảm thấy như vừa bị giáng một cú tát nặng nề.

Cô không thể để mình là người làm vấy bẩn danh tiếng của Chae-woo.

Cô biết rõ cảm giác bị trục xuất khỏi một cộng đồng như thế nào, vậy nên cô chỉ có thể cầu nguyện rằng vụ bê bối này sẽ không khơi mào cho những tin đồn khủng khiếp. Cố gắng chịu đựng nỗi nhục nhã đang từ từ nhấn chìm mình, cô nhắm mắt lại.

“So Lee-yeon, mở mắt ra.”

“…!”

Cô rùng mình khi giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

Cô mở bừng mắt theo phản xạ, không thể chống lại giọng điệu ra lệnh đầy quyền uy đó.

“Anh không hiểu tại sao em lại tránh mặt anh khi rõ ràng em đã nhìn thấy anh. Là chồng của em, anh không còn cách nào khác ngoài việc hiểu lầm tình huống này đấy.”

“Chae—Chae-woo.”

Cô ngẩng lên, và nhận ra Chae-woo đã đứng ngay trước mặt cô từ lúc nào.

Ánh mắt anh lạnh như băng.

“Nói đi. Trước khi anh xé xác thằng chó này.”

“Em đang vội đi đâu với gương mặt sưng húp thế này? Em định làm gì với thằng ngu này vậy hả?”

“Mày là cái quái gì?!” Hắn trừng mắt, gào lên.

“Lee-yeon, anh đang hỏi em đấy.”

Tên anh họ tức giận thúc mạnh vào vai Chae-woo, nhưng anh chẳng hề nao núng. Ánh mắt anh vẫn gắn chặt vào gương mặt Lee-yeon, đôi má cô vẫn đỏ hằn vết tát.

Dù biểu cảm anh vô cùng bình thản, nhưng đôi mắt anh lại phản bội điều đó. Anh hoàn toàn bị ám ảnh bởi suy nghĩ rằng mình không thể rời khỏi đây nếu chưa nghe được câu trả lời từ cô.

Lee-yeon nhanh chóng chen vào giữa hai người.

“Này, làm ơn, đừng nóng—”

Cô cố gắng ngăn hắn ta trước khi hắn kịp gây sự, nhưng người lên tiếng lại là Chae-woo.

“...Hắn là ai?”

Anh nghiêng đầu, nhìn cô chằm chằm, như muốn xác nhận rằng anh đã đoán đúng về tình huống này hay không.

Vẻ mặt anh lúc trước vẫn lạnh lùng, khó đoán, nhưng giờ đây, nó lộ ra chút cảm xúc. Giọng nói của anh không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Em và hắn quen nhau thế nào?”

Anh không nhớ cô từng nhắc đến hắn.

Đôi mắt Chae-woo khẽ rung lên.

“Thay vì vào nhà trọ cùng nhau, em lại vội vã rời đi với hắn. Hắn là ai?”

“Không, không phải như vậy, hắn là anh họ em…!”

“Anh họ?”

Khóe môi Chae-woo nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo khi anh nhớ đến những thông tin về gia đình Lee-yeon mà Beom-hee từng đưa cho anh.

“Hà, mấy thằng chó chết đó.”

Không một chút do dự, anh tóm lấy đầu tên kia.

Lực siết của anh mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Tên anh họ, với lòng tự trọng bị nghiền nát, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Máu và nước bọt trào ra từ khóe môi hắn khi hắn rên rỉ đau đớn.

“Khốn nạn…! Chồng á? Mày vừa nói là chồng sao?”

Bị Chae-woo bóp chặt, hắn ngã sóng xoài xuống đất, gào lên tức giận.

“Tại sao thế giới này lại bất công như vậy? Mày đã phá hoại bao nhiêu cuộc đời rồi, vậy mà vẫn có thể sống vui vẻ bên chồng sao?”

“Mẹ tao, chú bác tao, anh chị tao đã phải chịu đựng cả đời! Trong khi bọn tao bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, thì mày lại giả vờ là một người tốt, rồi kết hôn?”

Lee-yeon cảm thấy ánh mắt mọi người dồn về phía cô. Mắt cô nóng lên, như thể sắp bật khóc.

Từ khi còn nhỏ, hắn luôn chất chứa sự bất mãn về cô.

Từ một cây bút bị gãy, một cú vấp ngã, một bài kiểm tra thất bại hay thậm chí là mất mát tài sản—mọi tai họa cá nhân đều bị đổ lên đầu cô, chỉ vì cô là kẻ “không nên tồn tại.”

Đã rất lâu rồi cô không còn sống trong cái thế giới thô tục này.

“Mày nghĩ có lý do gì để mày được hưởng cuộc sống bình yên như không có chuyện gì xảy ra không?”

Trong lúc đó, Chae-woo kín đáo ra hiệu cho Beom-hee, người đang đứng gần đó quan sát từng thay đổi trên gương mặt Lee-yeon.

“Cả gia đình tao đều mắc bệnh tâm thần! Tao đã phải vào bệnh viện vì cuộc đời tao tan nát! Tại sao lúc nào kẻ vô tội cũng phải chịu khổ? Người ngoài còn hiểu được chuyện này, vậy mà mày thì không? Ai lại thay số điện thoại rồi chạy trốn chỉ để sống yên ổn một mình như vậy chứ? Khốn kiếp! Và mày còn dám tự gọi mình là con người sao?”

“…”

Hắn cố ý lớn giọng, như thể muốn cả thế giới nghe thấy. Đúng như hắn mong đợi, những lời xì xào bắt đầu râm ran khắp nơi.

Mặt Lee-yeon nóng bừng vì xấu hổ.

Những lời lẽ của hắn không thể làm cô tổn thương nữa.

Nhưng sự có mặt của Chae-woo và đồng đội của anh lại khiến cô không thể chịu đựng nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.