Bẫy Hoa

Chương 144: “Em bị phân tâm trong khi chúng ta ăn cùng nhau, em cũng sẽ như vậy khi chúng ta làm tình sao?”




Lee-yeon bất ngờ trước lời nói của anh. Kwon Chae-woo tiếp tục, giọng nói cao hơn,

“Anh có thể cho em số tiền đó, anh sở hữu ngọn núi phía sau nhà em. Một nửa số núi ở Hwaido là của anh!” Suýt chút nữa thì anh đã nói ra điều này nhưng cuối cùng anh nuốt lại phần còn lại của cơn bùng nổ và uống một ngụm nước.

Lee-yeon đặt dụng cụ ăn xuống, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

“Ý anh là gì, ‘chỉ là tiền’? Anh đang nói quá nhiều cho một người mới bắt đầu sự nghiệp.”

Kwon Chae-woo không nói gì, nhưng nét mặt cau có hơn khi anh đặt tay lên ngực.

Lee-yeon tiếp tục nói với giọng nghiêm khắc, “Nơi này của chúng ta sẽ đóng cửa nếu anh không coi trọng tiền bạc đấy.”

Lời nói của cô khiến Kwon Chae-woo cảm thấy tức giận. Anh tưởng tượng việc bắt cô quỳ gối trước mặt mình, khiến cô đau khổ hơn cả mẹ anh.

Nhưng anh nín lặng, nuốt cảm xúc và ép mình bình tĩnh lại.

Lee-yeon vẫn gõ nhẹ lên bàn trong suốt thời gian này và tiếp tục nói.

“Em nghĩ anh đang quên rằng anh đến đây với hai bàn tay trắng. Ngôi nhà này, xe hơi, đồ điện tử, tất cả mọi thứ đều là của em. Ngay cả lãi suất vay nợ của chúng ta cũng là em đang trả một mình! Bây giờ ai đang phàn nàn đây? …. À, ngoại trừ tầng hai.”

Cô thêm vào một cách lặng lẽ.

“Là vợ chồng, chúng ta phải cùng hướng đến một mục tiêu.”

“Lee-yeon, em đã thay đổi rồi.”

Cô giật mình khi đôi mắt đen của anh nhìn cô.

“E-em thay đổi thế nào? Đó là điều em nên…!"

“Em nói hãy chỉ nhìn vào những điều đẹp đẽ và tốt đẹp.”

“…!"

“Em lo lắng rằng anh sẽ bay đi. Em thích anh đến mức muốn giấu anh đi. Em nói rằng chỉ có em mới có thể nhìn thấy điều tốt đẹp như vậy và em thậm chí sẽ không để anh rời khỏi nhà. Làm sao em có thể thay đổi nhiều như vậy?”

Kwon Chae-woo không thể không cảm thấy khó chịu trước sự khác biệt rõ rệt trong cách cô đối xử với hai phiên bản của anh—Kwon Chae-woo ngốc nghếch ngày xưa và Kwon Chae-woo - người đã lấy lại ký ức.

Mặc dù tự mình nghe thấy lời nói của cô, anh không thể phủ nhận rằng sự phân biệt đối xử là sai.

“Em bị phân tâm trong khi chúng ta ăn cùng nhau, em cũng sẽ như vậy khi chúng ta làm tình sao?”

“…."

“Cứ thử đi, anh tò mò xem chuyện gì sẽ xảy ra ấy.”

Ánh mắt Lee-yeon rung động. Cô đang xem xét khuôn mặt anh, có thể vì cô không thể nói gì do quan điểm của anh hoặc vì anh nhớ tất cả cuộc trò chuyện họ đã có.

“Trẻ con là trẻ con. Thật thảm hại khi chúng nghĩ rằng có thể dùng tiền để mua chuộc em.”

Môi anh nhếch lên.

“Đừng quan tâm đến mấy thằng nhóc đó nữa. Em sẽ làm gì với cái đầu bùi không—”

*Dongsaeng – những người nhỏ tuổi hơn

Ngay lúc đó, Kwon Chae-woo đột nhiên ngậm miệng. Khuôn mặt anh bỗng tối sầm lại và thay đổi.

“… Có chuyện gì vậy?” Khi cô cẩn thận hỏi, người đàn ông uống nước và tránh cô.

“… Anh—”

Kwon Chae-woo cũng kém So Lee-yeon bốn tuổi nên anh cũng là một dongsaeng.

Anh nghĩ mình đã phạm sai lầm.

“Anh hơi vội vàng.”

“Sao?”

“… Một chú khỉ nhỏ có mùi thơm rõ ràng.”

Anh cảm thấy bẩn thỉu vì lý do nào đó. Anh mất cảm giác ngon miệng và không ăn nữa.

“Như tôi đã nói trước đây, đừng dùng nó trừ khi thật sự cần thiết.”

Bác sĩ đưa cho anh một lọ thuốc nhưng vẫn do dự không muốn buông tay.

Kwon Chae-woo giật lấy lọ thuốc bất chấp lời cảnh báo của bác sĩ.

Anh dùng việc đi cửa hàng làm cái cớ nên phải quay lại vội vàng.

“Cứ ngủ đi là được!”

Bác sĩ hét theo sau lưng anh.

“Anh không nên dùng nó một cách bừa bãi như—”

Thế giới trở nên yên tĩnh khi anh đóng sầm cánh cửa. Anh cũng ngừng nhíu mày.

Khi đi dọc hành lang bệnh viện, điện thoại rung lên. Kwon Chae-woo nghe máy.

“–Kwon Ki-Seok, không có động tĩnh gì từ hắn.”

“Còn So Lee-yeon thì sao?”

“–Cô ấy đang chăm sóc vườn.”

Kwon Chae-woo tặc lưỡi.

“Cô ấy giống như một chú cún con vậy.”

“–Cậu chủ.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.