Bẫy Hoa

Chương 64: Chương 64




Kwon Chae-woo cúi đầu, gương mặt bầm tím đủ mọi sắc độ sau trận đòn.

Gã thanh niên không nhận ra bất kỳ thay đổi nào, nhưng từng cử động của Kwon Chae-woo dần trở nên trơn tru hơn, như thể anh đã hoàn toàn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình.

"Đảo bé tí thế này mà cũng có lắm thứ lạ thật," Kwon Chae-woo khàn giọng, nhưng vẫn toát ra sự thách thức. "Muốn đi dã ngoại với vợ thôi mà cũng chẳng yên thân nữa."

Kwon Chae-woo nhíu mày, quay sang nhìn gã đang cầm dao khống chế mình.

"Này, mày không thấy nếu sinh con ở cái chỗ này thì nguy hiểm quá sao?"

Tên thanh niên đang siết chặt cánh tay anh bỗng cứng đờ, mắt hắn mở to đầy bối rối.

Hắn không hiểu nổi tên con tin này đang nghĩ cái quái gì. Thực tế, hắn còn sợ Kwon Chae-woo hơn. Hắn quá quen với những kẻ điên loạn—những con người mất hết lý trí do thứ thuốc mà bọn họ sản xuất.

Những ai bị ảnh hưởng đều trở về bản năng nguyên thủy nhất, dù họ có muốn hay không.

Hắn đã chứng kiến vô số kẻ phát điên, nhưng chưa bao giờ thấy ai như người đàn ông này.

Kwon Chae-woo tự yêu cầu bị đánh khi tên thanh niên lẻn đến và phát hiện anh đang theo dõi chúng.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là ánh mắt của Kwon Chae-woo vẫn vô cùng tỉnh táo.

Tên thanh niên đấm vài cú, theo yêu cầu của anh.

Nhưng dường như vẫn chưa đủ, Kwon Chae-woo tự giáng nắm đấm vào chính mình.

Cảnh tượng đó…

Chưa bao giờ gã thanh niên thấy một hành động điên rồ đến vậy.

Khi khuôn mặt mình đã bầm tím đến mức không nhận ra nổi, Kwon Chae-woo quay sang tên thanh niên, nhếch môi hỏi: "Trông tao có đáng thương không?"

"Vợ tao chăm sóc rất tận tình những người bệnh tật và đáng thương."

Tên thanh niên càng chắc chắn rằng Kwon Chae-woo đang phê một loại thuốc nào đó mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

Hắn từng nghe nói muối tắm có thể khiến con người phát điên đến mức này. Hay tên này mò đến đây để tìm thêm thuốc?

Hắn điên cuồng sàng lọc mọi khả năng trong đầu.

Sau đó, Kwon Chae-woo đẩy mọi thứ đi xa hơn một bước, nhặt lên một hòn đá.

Như thể những cú đánh trước đó vẫn chưa đủ, anh thẳng tay đập mạnh viên đá vào mũi và môi mình, đập một cách không hề do dự.


 

Tên thanh niên hoảng loạn, thậm chí cố ngăn Kwon Chae-woo lại vì sợ rằng anh sẽ tự giết chính mình.

Hắn sững sờ khi thấy máu chảy xuống từ khuôn mặt Kwon Chae-woo, nhưng ánh mắt người đàn ông này vẫn không hề có chút đau đớn hay hối hận nào.

Sau khi tự đánh mình đến mức bầm dập, Kwon bôi đất lên quần áo, làm rối tung tóc mình, rồi đưa con dao cho tên thanh niên.

"Lôi tao vào làm tù nhân đi." Anh ra lệnh.

"Mày… không cần phải làm thế…" Gã thanh niên lắp bắp, thực sự chỉ muốn tránh xa Kwon Chae-woo ngay lúc này.

"Mày không biết cách xử lý một thằng khốn vừa theo dõi bọn mày à?" Kwon hỏi, ánh mắt sắc lạnh.

Tên thanh niên đứng đờ ra, không biết phải làm gì.

Hắn đã nghĩ đến chuyện hét lên gọi đồng bọn.

Bọn chúng đã giết rất nhiều người trước đây.

Nhưng không hiểu sao, hắn cảm thấy Kwon Chae-woo không phải kiểu người có thể bị giết dễ dàng như thế.

Bây giờ, khi đã trở lại căn cứ, tên thanh niên chỉ cầu mong mình có thể sống sót qua vài phút tiếp theo.

Hắn lặng người nhìn khi Kwon Chae-woo đi đến chỗ tù nhân khác đang bị trói, quỳ xuống bên cạnh cô.

"Em có bị thương không?" Kwon nhìn Lee-yeon, giọng nói trầm ấm nhưng đầy lo lắng.

"Anh xin lỗi… vì đã để em đi như thế."

Lee-yeon cảm thấy đau lòng, vì chính cô đã kéo cả hai vào tình cảnh này.

Khi nhìn gần hơn, gương mặt Kwon càng thảm hại hơn—bầm tím, sưng tấy, những vết thương đầy máu.

Tim cô đập thình thịch khi thấy đám buôn ma túy từ từ bao vây bọn họ, trên tay cầm những thanh ống thép sáng loáng.

Thế nhưng, Kwon Chae-woo dường như chẳng hề để tâm.

Anh chỉ tựa cằm lên đùi cô, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Lee-yeon, em có đói không?" Kwon hỏi, giọng trầm ổn đến kỳ lạ. "Hay mình trải khăn làm bữa dã ngoại ở đây nhé?"

Lee-yeon trợn tròn mắt, nhìn anh như thể anh đã hoàn toàn phát điên rồi.

Ừ thì… Nếu bỏ qua đống ma túy và đám đàn ông đang lăm lăm muốn giết họ, nơi này trông cũng giống một căn lều yên bình giữa rừng thật đấy.

"Kwon Chae-woo, bọn mình đang gặp rắc rối đấy." Cô nghiêm giọng, cố kéo anh ra khỏi ảo tưởng điên rồ nào đó trong đầu anh.

Kwon Chae-woo khẽ gật đầu.

Sau đó, anh quay người, thẳng thừng nhổ một bãi máu xuống đất, ngay trước mặt đám người bao vây bọn họ.

"Mấy người trồng thuốc phiện à?" Anh hỏi, giọng thản nhiên như đang bắt chuyện về thời tiết.

"Thằng điên này là ai vậy?" Một gã trong nhóm cau mày, nhìn anh như thể vừa thấy một thứ quái dị.

Kwon Chae-woo quay lại nhìn Lee-yeon, bình thản nói: "Lee-yeon à, mai mình chuyển nhà nhé."

"Hả?" - Lee-yeon ngỡ ngàng.

Cô bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem có phải Kwon Chae-woo đã hoàn toàn mất trí rồi không.

“Em làm việc trên núi mà. Em nghĩ anh sẽ để em tiếp tục đi làm sau chuyện này chắc? Em thậm chí còn không cho anh đi theo để bảo vệ em. Nếu em cứ muốn gặp toàn sát nhân như thế này…”

Lời cảnh cáo của Kwon Ki-seok đột nhiên vang lên trong đầu Lee-yeon.

Hắn đã dặn cô phải giữ Kwon Chae-woo ở lại Hwaido bằng mọi giá.

“Em thích Hwaido.” Cô nói.

“Kể cả khi nó hỗn loạn thế này sao?” Kwon Chae-woo hất cằm về phía đám đàn ông đang bao vây bọn họ, như thể đây chỉ là một vở kịch truyền hình thường ngày.

Lee-yeon không biết phải nói gì nữa.

Làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Hwaido rất đẹp. Cô đã yêu hòn đảo này từ lần đầu tiên đặt chân đến, khi đi tìm một nơi để sinh sống.

Cô không thể rời bỏ thiên đường tự nhiên này, nơi được bao bọc bởi rừng và biển.

“Mấy đứa này hài thật đấy.” Một gã trong nhóm phì cười, giọng đầy chế giễu.

“Chúng mày còn nghĩ mình có thể về nhà được à?” Hắn đập mạnh búa tạ xuống chân Kwon Chae-woo.

Tiếng xương va chạm vang lên chát chúa.

Kwon Chae-woo rống lên đau đớn, lần đầu tiên thể hiện rằng mình thật sự cảm thấy đau.

“Kwon Chae-woo!!” Lee-yeon thét lên kinh hoàng.

"Chúng tôi sẽ giả vờ như chưa thấy gì cả!" Cô hét lên với đám đàn ông.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.