Chương 118: Ác chiến (6)
Kíp nổ được chuẩn bị ở vùng tường bên trên cổng thành.
Xung quanh kíp nổ được bao bọc bởi gạch, đá, cây gỗ, vân vân, vô số những vật dụng lỉnh kỉnh nhằm mục đích chèn lấp xuống cổng sau khi v·ụ n·ổ xảy ra.
Số lượng rất lớn, đủ để tạo ra một đống hỗn độn chặn lối đi trong một thời gian không ngắn.
Trong trạng thái bình thường, không ai lựa chọn phá hủy cổng thành để chặn lối đi như vậy cả vì nó đồng nghĩa với tự mình chặn đường lui và quân tiếp viện, khả năng cản trở quân t·ấn c·ông cũng không được vài ngày.
Tuy nhiên, một số trường hợp đặc thù như hiện tại mà liên quân Đại Việt gặp phải thì phương pháp này là chuẩn nhất.
Chỉ cần ngăn chặn một ngày, đến khi q·uân đ·ội chủ lực Trần Tí tiến đến thì chính là ngày tàn của đám giặc Khô Máu Đỏ.
Lũ ngu đần Pua, Hen Sun tự đại không rõ tình hình nhưng tướng lãnh cao cấp của Đại Việt đều biết rõ Trần Tí mang theo lực lượng tinh nhuệ kinh khủng đến thế nào.
Thừa hưởng từ kho vật tư khổng lồ của nhà Hồ, bốn vạn quân trong tay Trần Tí có thể nói là trang bị đến tận răng, đại bác, súng ống, áo giáp xếp chật kho không chỗ chứa.
Riêng điều này phải ghi công của Hồ Mị Ly, tuy rằng ông ta ngu ngốc, vô năng nhưng vẫn đủ thông minh để tập trung mọi nguồn lực vào quân sự, nâng tầm binh lính Việt.
Vậy nên Hoàng Trung Hải tin tưởng một trăm phần trăm, chỉ cần Trần Tí kịp dẫn theo đại quân tới thì năm vạn quân Dưa Lạc sẽ bốc hơi ngay.
Ở trên tường thành, thân tín của Hoàng Trung Hải nghe lệnh, quả quyết châm lửa vào dây dẫn nổ.
Tiếng xì xèo tí tách vang lên và những tia lửa lấp lánh chạy dọc theo dây dẫn vào thuốc nổ.
Đây là phương pháp kích nổ tương đối an toàn mà sau này dù tới hiện đại vẫn được sử dụng phổ biến để tranh thủ thời gian cho những người xung quanh kịp thời s·ơ t·án.
Nhưng nó có một khuyết điểm là dễ dàng bị chặn lại bởi thời gian mồi kéo dài nên trong chiến trường hiện đại không còn được sử dụng nữa.
Giống như lúc này, một người mặc trang phục của nghĩa quân Tây Việt ở trên tường thành đột nhiên cầm đao chạy tới chạy đứt, dây dẫn nổ.
Không những thế, hắn ta còn cầm một xô nước đổ xuống chỗ đặt chất nổ để đảm bảo sau đó không ai có thể châm lửa trong thời gian ngắn.
- Lý Nhân Diện, mày làm cái gì thế hả, thằng chó.
Vệ Xá Nhân nhìn thấy cảnh này, đôi mắt mở to như muốn bay ra ngoài, tức giận chỉ mặt chửi thề.
Những người khác cũng phản ứng lại, tiến đến bao vây bắt đối phương nhưng đã muộn.
- Báo, thuốc nổ đã bị ướt hết rồi, không thể kíp nổ được nữa.
Vệ Xá Nhân nghe xong liền biết đối phương cố ý muốn phá rối để giúp đỡ đám giặc Khô Máu Đỏ bên ngoài.
- Tại sao?
- Tại sao lại phản bội chúng ta, tại sao lại.
- Ngươi đã quên quê nhà bị chúng tàn sát thế nào sao?
Lúc này, người được gọi là Lý Nhân Diện đã bị khống chế, khuôn mặt toát ra vẻ đau đớn, khổ sở nhưng quyết giữ im lặng, không nói một lời.
Hiển nhiên, hắn ta biết bản thân khó có đường sống.
Ở bên dưới cổng thành, trải qua khoảng thời gian run sợ ngắn ngủi mà hỏa cầu tạo ra, đám giặc Khô Máu Đỏ lại tiếp tục tràn vào bởi áp lực từ đốc quân.
Đội ngũ đốc quân của Khô Máu Đỏ ở phía sau, liên tục cầm gươm g·iết c·hết những người đứng yên tại chỗ để gây sức ép.
Vài chục mạng n·gười c·hết khiến đám giặc tỉnh táo lại, cộng thêm dư uy của hỏa cầu đã qua nên luôn có kẻ liều mạng mở đầu đi vào.
Lần này, Hỏa cầu của Đại Việt đã hết.
Đạn súng trường sắp cạn.
Binh lính liên quân chỉ có thể cầm đao, gươm tụ tập lại trước cổng thành để ngăn cản.
Tiếng la g·iết vang rung trời, dòng lũ giặc Khô Máu Đỏ giống như vô cùng vô tận dần dần đẩy lui liên quân ra khỏi cửa thành.
Cứ theo như thế, việc thất bại là sớm hay muộn khi mà đại quân với số lượng áp đảo của đối phương vượt qua được tường thành kiên cố.
Vệ Xá Nhân thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ký ức ám ảnh phủ bụi năm xưa dần hiện về.
Khi đó, ông ta đang còn niên thiếu, là một cư dân trong tòa thành yên bình, nhưng chỉ trong một đêm, đám giặc Khô Máu Đỏ tràn vào, giơ cao đồ đao, g·iết ba ngày ba đêm, máu chảy thành sông.
Mặc dù sau này được nghĩa quân cứu ra nhưng nó vẫn đi theo ông ta cả đời, là động lực để phấn đấu chống lại lũ ác nhân Khô Máu Đỏ.
- Là lỗi của ta!
- Đáng lý ta phải cẩn thận hơn!
Vệ Xá Nhân cúi đầu tự trách, tuy rằng không phải bản thân ông ấy phản bội nhưng Lý Nhân Diện chính là thân tín của ông ta, dựa vào đó nên mới có cơ hội phá kíp nổ.
Đây là vị trí cực kỳ quan trọng, người bình thường thậm chí không được phép đến gần.
Ánh mắt của ông ta dần mờ đi, đưa tay xuống dưới cầm đao lên chuẩn bị t·ự s·át để giữ khí khái.
Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau vươn ra giữ ông ta lại, cười nói:
- Ông bạn già, định làm gì đấy?
- Còn chưa dẫn ta đến thăm nhà đã vội đi đầu thai rồi à?
- Từ từ đã!
Vệ Xá Nhân quay lại, người nói chuyện là Hoàng Trung Hải, ông ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Hoàng Trung Hải ra hiệu dừng rồi phát lệnh:
- Đội Hỏa Tiễn chú ý!
- Nhắm chuẩn vào cửa thành!
- Phóng t·ên l·ửa!
Không biết từ lúc nào, một hàng Hỏa Hổ được chuẩn bị sẵn ở phía xa, nhồi hỏa tiễn vào và châm lửa.
Chúng vẽ ra những đường cong hoa lệ trên bầu trời tăm tối, giống như pháo hoa đêm giao thừa sặc sỡ nhiều màu, để rồi tạo ra liên hoàn t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên nơi cửa thành.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Toàn bộ cửa thành bị sụp đổ xuống, vô số gạch đá tràn ra như tuyết lở đè c·hết những tên giặc Khô Máu đỏ ở xung quanh.
Một hòn núi nhỏ đứng sừng sững chắn giữa chiến trường, chia cắt làm hai đoạn.
Ở trong thành, một nhúm nhỏ giặc Khô Máu Đỏ sững sờ nhận ra bản thân bị bao vây, hốt hoảng như chó mất chủ.
Ngược lại, đám giặc Khô Máu Đỏ ở bên ngoài thì bị đ·ống đ·ổ n·át chặn lại, tìm mọi cách chen đầu vào trong.
Nguy cơ vỡ thành đột nhiên biến mát một cách đơn giản.
Binh lính liên quân nhanh chóng tiêu diệt tàn quân Khô Máu Đỏ, sau đó hô vang chúc mừng thắng lợi.
Nhưng chỉ có Hoàng Trung Hải biết, Hỏa Tiễn là một chút v·ũ k·hí nóng cuối cùng của binh lính Đại Việt, vốn được tính toán sử dụng làm át chủ bài.
Đáng tiếc, một tên nội gián phản bội đã buộc lòng Hoàng Trung Hải phải sớm sử dụng.
Đêm tối hãy còn rất dài, thắng bại vẫn còn chưa rõ ràng.
Cách xa hàng trăm mét.
Tên Pua thấy cửa thành đã đổ sập, liền biết mưu kế của mình thất bại.
- Hừ, đúng là không thể tin tưởng lũ bò sát hèn hạ, đến ngay cả ngăn cản kíp nổ cũng không làm được.
- Cũng may là mình đã sớm có kế hoạch dự phòng.
- Truyền lệnh, tập để Tử Chiến Doanh tiên phong xung kích.
- Điều hai ngàn quân tinh nhuệ đốc chiến, không chiếm được thành, không cho lui lại.
- Tấn công nguyên đêm cho ta.
Tử Chiến Doanh là cái tên dành riêng cho lực lượng “pháo hôi”.
Nghe tên có vẻ máu chiến, hào hùng nhưng trên thực tế là công cụ để thực hiện chiến thuật biển người, dùng mạng sống của binh lính làm bàn đạp.
Theo tiếng kèn lệnh từ phương xa.
Lũ giặc Khô Máu Đỏ lũ lượt kéo tới chân thành với vô số thang mây nhiều chi chít như kiến cỏ.
Khác với những lần t·ấn c·ông trước, hiện tại chúng dặt thang ngay cạnh nhau một cách bừa bãi, leo lên như lũ thiêu thân mà không chú ý đến hiệu quả.
Có thang đặt thấp hơn tường thành vài mét, khiến binh lính chới với giữa không trung làm bia ngắm.
Có thang đặt dựng đứng lên gió thổi là tự ngã ngửa ra, rớt xuống đất tan xác.
Nhưng vẫn có vô số người leo lên cầu thang để t·ự s·át.
Đứng ở góc độ binh lính chuyên nghiệp thì hành động này khá buồn cười nhưng Hoàng Trung Hải không cười nổi.
Bởi vì đây là thứ mà ông e ngại nhất, chiến thuật biển người bất chấp tất cả, sẵn sàng dùng mạng người để tiêu hao thể lực của số binh sĩ ít ỏi trong tay ông ta.
Chiến thuật ngu ngốc này hiện tại lại là thứ khắc chế lực lượng Đại Việt tinh nhuệ nhưng ít ỏi.
Vì chỉ cần là con người thì sẽ phải mệt, cho dù có g·iết mười con lợn cũng phải kiệt sức chứ đừng nói đến g·iết người sẽ phản kháng.