Chương 207: Thu hồi Trấn Ninh (2)
Sau khi sáng tạo lịch sử bại trận với chênh lệch khổng lồ nhất trước 800 lính Pháp, người Đại Nam có một sự sợ hãi vô hình trước người tây dương
Các quan viên dưới quyền Nguyễn Vương liều mạng thổi phồng sức mạnh của Pháp như “thiên thần hạ phàm” “mình đồng da sắt” “không thể b·ị t·hương” để lấp liếm cho sự đớn hèn, nhục nhã của mình.
Vô tình, những lời nói láo trắng trợn này đã khiến người dân thiếu hiểu biết tin là thật và thần thánh hóa người tây dương.
Dẫn đến sau này xuất hiện những cố sự như anh hùng Núp, hét lên sung sướng khi chứng minh được giặc Pháp cũng có thể chảy máu.
Nhưng ở thế giới này, không cần tương lai, hiện tại đã có một Đại Việt hùng mạnh bón hành ngập mồm cho liên quân Anh – Pháp – Tây Ban Nha.
Bạn có thể tưởng tượng hình ảnh Đại Việt trong mắt lính Đại Nam lúc này sao?
Là trên cả thánh thần, bất khả x·âm p·hạm, sức mạnh tuyệt đối.
Vậy nên không khó hiểu khi năm ngàn lính đồn trú tại Ải Trấn Tây của Đại Nam đều trở nên sợ hãi khi nghĩ tới cảnh phải đối mặt với binh lính Đại Việt.
Thủ tướng Ải Trấn Tây, Diệp Cạnh Sinh nhìn thấy tấy cả những điều này.
Nhưng ông ta bất lực không quản được, và cũng chẳng muốn quản.
Dù sao, ở Đại Nam, chỉ có những kẻ nghèo hèn, không hối lộ được thì mới bị “lưu đày” tới trấn giữ nơi biên cương rừng rú.
Khác với thời hiện đại dành mọi sự ưu đãi về vật chất và tinh thần cho chiến sĩ bảo vệ tổ quốc, Đại Nam thi hành chính sách cắt xét tiền lương đối với lính biên cương.
Càng đóng quân nơi nguy hiểm thì thu nhập càng thấp, càng bị khinh rẻ.
Đã thế gần đây Nguyễn Vương còn giam ba tháng tiền lương của Đại Nam để “viện trợ” giúp Đại Thanh chống Pháp.
Vậy nên sĩ khí của Ải Trấn Tây cực thấp, áp bức nữa có khi sẽ làm phản.
- Đại Việt, ai muốn đối đầu với quốc gia hùng mạnh đó chứ?
Diệp Cạnh Sinh thở dài, đang định quay đầu đi vào trong bỗng nghe thấy tiếng mọi người xôn xao nhốn nháo hết cả.
- Này, có người đàng kia!
- Ủa, hình như là lính canh giữ trạm giác biên giới!
- Trông thảm thật, chuyện gì đã xảy ra?
- Sao họ lại ở đây?
Lúc này, bên ngoài thành, một nhóm lính gồm ba người dắt díu nhau chạy thục mạng.
Mái tóc rối bời bay lả tả khắp nơi, mồ hôi rịn đều trên trán, bước chân đuối sức do chạy bộ thời gian dài.
Họ dìu dắt nhau, khoác vai bá cổ lê lết cho bằng được tới Ải Trấn Tây giống như phía sau có ma đuổi.
Cổng thành nhanh chóng được mở ra để cứu trợ.
Vừa nhìn thấy người khác, họ đã ngã quỵ xuống vì đuối sức sau khi chạy liên tục trong khoảng thời gian dài.
Thứ duy nhất hối thúc bọn họ di chuyển không ngừng là nỗi sợ hãi trước sức mạnh tuyệt đối của q·uân đ·ội sau lưng.
Lính canh vội vàng đỡ dậy cho uống nước.
Ực!
Ực!
Hầu kết nhấp nhô một cách tham lam như thể muốn sấp đầy nước ngọt vào sa mạc khô hạn.
Xen lẫn với những tiếng thở gấp hổn hển, anh lính báo tin:
- Báo!
- Đại Việt đã vượt qua biên giới!
- Bọn họ chỉ mất ba phút để dọn sạch trạm gác.
- Đại Việt… Đại Việt làm cái…
Cùng lúc đó, ở phía cuối chân trời.
Ba lá cờ lần lượt xuất hiện trước nhất trong tầm mắt của năm ngàn binh sĩ Đại Nam.
Một lá cờ vàng viền đỏ có ký tự “Trần” viết bừng chữ nôm là quốc kỳ nhà Trần.
Một lá cờ đỏ hình búa liềm đại diện cho đảng!
Một lá cờ đỏ sao vàng đại diện cho q·uân đ·ội nhân dân.
Ở thế giới này, Đại Việt sử dụng ba lá cờ tượng trưng cho những ý nghĩa khác nhau.
Toàn bộ Ải Trấn Tây ngớ hết cả người.
Diệp Cạnh Sinh đứng đơ ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn về những người bộ đội trong tranh phục xanh lá che khuất tầm nhìn.
Hai người phó tướng bên cạnh sợ run bần bật, giọng nói ngọng nghịu không ra hơi:
- Đại… đại.. nhân!
- Đó … là….
- Sư đoàn số 6.
- Sắp trận.
Phía bên kia.
Tạ Tấn, sư đoàn trưởng sư đoàn bộ binh số 6 thuộc lực lượng lục quân Đại Việt nghiêm lệnh cho cấp dưới chuẩn bị bố trận.
Ngay lập tức, binh lính dừng bước.
Sau đó, mệnh lệnh được truyền xuống từng cấp, sư đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn, đại đội, tiểu đội.
- Trung Đoàn số 2!
- Tiểu đoàn số 6!
- Đại đội số 4!
- Tiểu đội số một ra khỏi hàng.
Mỗi tiểu đội trưởng sẽ dẫn đầu chín người khác vào vị trí theo kế hoạch được bố trí trước.
- Đi đều, bước!
- Một hai, một hai!
Từng nhóm, từng nhóm đều nhịp di chuyển vạn người như một thể hiện phong thái quân nhân chuyên nghiệp khiến cho đám ô hợp Đại Nam trong Ải Trấn Tây chỉ biết trố mắt há hốc mồm.
- Đại nhân, bọn họ tới bao nhiêu người, vì sao có thể sắp xếp bố trí gọn gàng như vậy?
- Mày hỏi tao tao biết hỏi ai?
- Quần áo cũng đẹp nữa, nhìn nét nèn nẹt.
- Thèm, hu hu hu!
Những người lính Đại Nam mặc áo vải rách, đóng khố, đội khăn, cổ chân bó bằng vải khi so với các anh bộ đội Đại Việt đẹp trai ngời ngời không khác gì dân ăn mày.
Cùng là làm lính, sao lại chênh lệch lớn thế này.
Diệp Cạnh Sinh nhìn lại bộ quần áo trên người mình.
Mang tiếng là tướng quân mà thậm chí đến binh lính bình thường Đại Việt cũng không bằng.
Kể từ ba năm trước, Đại Nam bắt đầu cắt giảm áp giáp và rồi bỏ hẳn khi phát hiện hỏa lực mạnh mẽ của tây dương.
Vậy nên hiện tại tướng lĩnh Đại Nam cũng chỉ mặc áo vải như thường, chỉ là có thêm hoa văn màu mè, lòe loẹt.
Trong lúc người Đại Nam trong Ải Trấn Tây tò mò xem xét tất cả mọi thứ giống như nhà quê lên phố thì Đại Việt đã bố trí xong tổng một vạn ba ngàn binh lính.
Đây là đội lính tiên phong sư đoàn số 6, ở đằng sau còn có sư đoàn số 8 và sư đoàn số 9.
Chiến tranh hiện đại không tiến hành xếp trận đông đúc tầng tầng lớp lớp mà tiến hành phân tán ra tác chiến theo các đơn vị nhỏ như tiểu đội, đại đội,… phối hợp, xen kẽ với nhau.
Mỗi người đều có nhiệm vụ và tác dụng riêng, tạo thành một chiến tuyến dài rộng lớn.
Bởi vậy nên ở trong mắt Diệp Cạnh Sinh thì q·uân đ·ội Đại Việt trải khắp núi, khắp đồi, kết hợp với màu áo xanh truyền thống xen lẫn giữa thảm cỏ, rừng cây sẽ cho người ta cảm giác đông đến vô cùng vô tận.
- Đây là…
- Chẳng lẽ là mười vạn đại quân?
Bản thân Diệp Cạnh Sinh chỉ có thể mơ hồ thông qua kinh nghiệm cũ để phán đoán binh lực của Đại Việt.
Tuy rằng Đại Nam từng giao chiến với Pháp nhưng ở chiến trường phía tây ven biển, không liên quan chút nào tới Diệp Cạnh Sinh cả.
Điều này dẫn tới Diệp Cạnh Sinh phán đoán sai lầm vì thiếu kiến thức.
Nhưng đây chưa phải tất cả.
Khi bộ binh đã được bố trí xong xuôi.
- Toooo!
Một tiếng hét đột nhiên vang lên từ phía xa chấn động rừng già, Diệp Cạnh Sinh quay lại kinh ngạc nhìn thấy voi chiến chậm rãi bước đến với đại bác trên lưng.
Con con nào con nấy béo ú ụ, khỏe mạnh cao lớn phi thường, quanh người đeo vải đặc chế bảo hộ chỗ hiểm như mắt, đầu,…
Cộng thêm một vài bộ đội giữ vai trò quản tượng trên lưng, cảm giác uy h·iếp cực mạnh bao phủ lên tâm trí binh sĩ Đại Nam.
Chưa hết!
Ở phía sau, hàng chục, hàng trăm pháo tầng tầng lớp lớp đang được kéo tới bằng gia súc.
Họng pháo đen ngòm, nặng nề chậm rãi di chuyển với bánh xe kẽo cà kẽo kẹt như miêu tả tương lai của Đại Nam và Nguyễn Vương bán nước.
Từng chiếc một, từng chiếc một xuất hiện khiến cổ họng của Diệp Cạnh Sinh như nghẹn lại, mỗi một lần hít thở đều trở nên khó khăn.
Cho dù có thiếu kiến thức đến thế nào đi chăng nữa thì nhìn cái đống hầm hố sặc mùi thuốc súng ấy cũng biết tòa thành này xong rồi.
Vấn đề là thời gian thôi.
- Mau, mau chạy!
- Lại đây, núp dưới giường!
- Chỗ này rắn chắc, trốn ở đây!
- Hầm ngầm đâu hết rồi?
- Kiếm đâu ra đủ hầm ngầm?
Binh lính phía sau thấy cảnh này, không chờ nhắc nhở, vội vàng nhốn nháo tìm chỗ ẩn nấp.
Từ ổ chó góc tường cho đến gầm giường, ghế đá đều được tận dụng để trốn tránh những đợt pháo kích sắp tới.
Dù rằng binh lính Đại Nam không đủ kiến thức để hiểu c·hiến t·ranh hiện đại như thế nào nhưng cũng đã từng nhìn thấy và nghe miêu tả uy lực của đại pháo.
Đánh trả?
What, mấy thằng le que cầm đao kiếm chạy ra khỏi thành xung phong t·ấn c·ông trận địa hàng vạn lính pháo với súng máy?
Chỉ có tiểu thuyết não tàn mới dám viết như thế.