Chương 223: Chiến tranh Thanh – Việt (5)
- Khốn nạn!
Ầm!
Tiếng một cuộn giấy báo giày như cây gậy đánh bóng chày đập xuống bàn khiến cô hầu gái bưng cà phê giật nảy mình.
Cà phê bắn ra ngoài ly, màu đen sậm để lại từng vệt trên khay đựng trông rất bẩn.
Vết bẩn ấy lọt vào mắt viên quan Mãn thanh nóng tính, càng tăng thêm độ đáng ghét gấp nhiều lần.
- Mang cà phê ra ngoài!
Quát bảo hầu gái lui ra, Lâm Tắc Từ đứng bên cửa sổ, liên tục mắng chửi Lý Hiển và than thở, trách móc.
Trên tay ông cầm chiến thư từ Đại Việt, nêu rõ nguyên nhân tuyên chiến vì Mãn Thanh chủ động t·ấn c·ông trước.
Mặc dù sau này chắc sẽ có nhiều sử gia đề ra nghi vấn nhưng hiện tại Lâm Tắc Từ không thể nào mở miệng chày cối cho được vì quả thật Lý Hiển cùng đồng bọn thuộc quản lý của q·uân đ·ội Mãn Thanh.
Chiến Tranh Thanh – Việt chính thức nổ ra với khởi đầu là Mãn Thanh chủ động xâm lấn lãnh thổ Đại Việt.
Trên tường, lệnh truy nã Lý Hiển dán thành một chồng cũng không làm Lâm Tắc Từ bớt giận chút nào bởi vì Lý Hiển đã sớm bỏ nhà trốn chạy.
Viên Thế Khải ngồi ở trên ghế nhưng chỉ giữ im lặng không lên tiếng, cúi đầu xem thử móng tay đã sạch chưa.
“Vị tân tổng đốc này mới tới đã gặp tình hình rối ren, phức tạp, cần phải xả giận một chút.”
“Nghĩ cũng tội nhưng thôi cũng kệ!”
Chiến tranh kết thúc, Viên Thế Khải không những không bị trị tội vì tự ý rút lui mà nhờ vào bảo toàn lực lượng nên càng có uy thế.
Tới mức tổng đốc Lưỡng Quảng mới nhậm chức như Lâm Tắc Từ cũng phải lép vế, không dám nói nặng dù trên danh nghĩa là lãnh đạo trực tiếp của Viên thế Khải.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước khi mà triều đình Mãn Thanh vẫn nắm giữ tuy quyền tuyệt đối.
Ảnh hưởng từ quyết định đầu hàng tây dương của Đại Ngọc Nhi dần dần ăn mòn nền móng của triều đình Mãn Thanh.
Nhưng không phải ai cũng biết rõ tình hình.
Ví dụ như Lý công công, hầu cận trung thành của Đại Ngọc Nhi hoàn toàn không hiểu tình thế nơi đây.
Ông ta dùng chất giọng the thé như vịt đực rống lên:
- Lâm đại nhân, ông đang là tổng đốc lưỡng quảng, trọng thần của triều đình, phải chú ý hình tượng trước thuộc hạ.
- Than phiền, trách móc liên hồi, đâu còn dáng vẻ khí khái đường đường của Đại Thanh chúng ta.
Ở trong mắt Lý công công, Viên Thế Khải chỉ là một viên tướng nhỏ bé, không thể nào so sánh với tổng đốc Lưỡng Quảng như Lâm Tắc Từ được.
Đáng lý Lâm Tắc Từ phải giữ vẻ cao cao tại thượng trước mặt Viên Thế Khải hòng dễ bề khống chế.
Xét về lý thuyết, điều đó không sai.
Nhưng ông ta không biết hiện tại đã bước sang thời chiến loạn, địa vị của võ tướng ngày càng tăng cao.
Đặc biệt là thống lĩnh lực lượng quân sự có sức chiến đấu cao chủ chốt như tân quân Lục Doanh thì không khác gì thổ hoàng đế.
Xét cho cùng, tầm mắt của Lý công công không khác Đại Ngọc Nhi bao nhiêu, quanh quẩn trong hoàng cung đấu đá âm mưu chứ chưa hiểu chân lý của họng súng.
Khóe miệng Viên Thế Khải khẽ nhếch lên, không thể hiện thái độ gì mà nhấm nháp tách cà phê trước mặt một cách nhàn nhã.
Sau khi Anh Quốc thắng trận, nhiều người bắt đầu chuyển sang sử dụng hàng tây thay thế đồ nội địa như một tượng trưng của “tiến bộ, dân chủ”.
Mặc dù không biết sính ngoại thì liên quan gì đến “tiến bộ” nhưng họ vẫn cứ làm như vậy.
Thái độ của Lý công công khiến Lâm Tắc Từ cảm thấy đau đầu.
Thực ra, ông ta cố ý thể hiện sự tức giận để mong nhận được sự ủng hộ của Viên Thế Khải.
Nếu như bình thường, Lâm Tắc từ sẽ không cần phải như vậy, chỉ cần ho một tiếng là Viên Thế Khải phải co giò chạy đi làm.
Nhưng hiện tại, Viên Thế Khải nghiễm nhiên đã có địa vị ngang hàng với tổng đốc.
Thậm chí đại sứ của Đại Ngọc Nhi như Lý công công cũng không để Viên Thế Khải nhún nhường.
Câu nói của Lý công công vô tình khiến giữa Lâm Tắc Từ và Viên Thế Khải có khoảng cách.
Dù vậy, Lâm Tắc từ cũng không muốn t·ranh c·hấp với thái giám và hậu cung.
Đám người này nổi tiếng thù vặt và đang đắc thế.
- Công công dạy phải, Lâm mỗ sẽ chú ý!
Lâm Tắc Từ ngồi xuống ghế, cố giữ cho bản thân bình tĩnh rồi bắt đầu nói:
- Tình hình mọi người chắc cũng biết sơ bộ rồi!
- Hai ngày trước, Đại Việt chính thức tuyên chiến với chúng ta bằng lý do binh lính Mãn Thanh x·âm p·hạm, c·ướp b·óc trên lãnh thổ Đại Việt.
- Bộ đội Đại Việt ồ ạt t·ấn c·ông vào Quảng Tây từ Lạng Sơn và Cao Bằng, tiến quân thần tốc được một trăm cây số.
- Tổng binh lực t·ấn c·ông theo chúng ta quan sát được vào khoảng hơn hai vạn người với súng ống hiện đại, pháo cùng một loại v·ũ k·hí tên Hỏa Tượng.
- Hỏa Tượng là voi chiến có đại pháo và lính ngồi bên trên, chuyên dùng để công hãm thành trì quan trọng.
- Thành trì Sùng Tả chính là bị Hỏa Tượng đi đầu công phá…
Lâm Tắc Từ đang giới thiệu về tương quan lực lượng cũng như tình hình chiến sự.
Đây là điều cần thiết để đưa ra sách lược kháng địch chính xác.
Nhưng Lý công công hoàn toàn không hiểu gì, khó chịu cắt ngang:
- Khoan đã, Đại Việt đã tiến vào lãnh thổ “thiên triều thượng quốc” được một trăm cây số?
- Các ngươi đang làm cái chó gì vậy?
- Đại Thanh mênh mông rộng lớn từ khi nào để tiểu quốc làm nhục như vậy?
Viên Thế Khải bật cười.
Nhìn thấy ánh mắt căm tức của Lý công công, gã ta vội vàng chối:
- Xin lỗi, đột nhiên nghĩ đến chuyện vui ở nhà, có cún cưng mới ra đời.
Rất rõ ràng, đây chỉ là kiếm cớ qua loa đại khái.
Lâm Tắc Từ đột nhiên cảm giác xấu hổ, bỏ một kẻ mù quân sự như Lý công công vào bàn bạc thực sự rất khó chịu.
Nhưng không có Lý công công không được.
Toàn bộ trọng thần nhà Thanh đều biết bây giờ hoàng đế chỉ là con rối trong tay hoàng hậu Đại Ngọc Nhi.
Không cho người của Đại Ngọc Nhi tham gia vào, tới lúc về cung luận tội, thọc gậy bánh xe, xỏ lá ba que ai mà chịu nổi.
Lâm Tắc Từ khẽ ho một tiếng, cố gắng dùng từ ngữ dễ hiểu nhất để giải thích:
- Lý đại nhân, Đại Việt gian xảo tụ tập một lượng lớn binh lực với hỏa khí sắc bén từ trước, đột ngột tiến công trong khi Lâm mỗ vừa mới đặt chân tới Quảng Đông, chưa kịp bố phòng.
- Lưỡng Quảng vừa bị người tây dương x·âm p·hạm, lòng người bàng hoàng, Đại Thanh ta lãnh thổ rộng lớn, binh lực rải rác khắp nơi, thực sự không kịp tập trung.
- Tất cả là vì người việt quá hèn hạ, xảo trá.
Nói thật, nguyên nhân thực sự thì bất kỳ viên quan bình thường nào đều biết, chủ yếu Đại Ngọc Nhi không chịu phổ biến tân quân nên phần lớn q·uân đ·ội Mãn Thanh vẫn sử dụng v·ũ k·hí lạnh lạc hậu, lại còn bị động bất ngờ, Đại Việt đánh tan tác là điều tất nhiên.
Nhưng Lâm Tắc Từ phải khéo léo sử dụng từ ngữ để dỗ ngọt Lý công công.
Đám người chốn hậu cung rất hay thù vặt và làm việc theo cảm tính, không thể nói thẳng được.
Lý công công cảm thấy cũng xuôi tai, chỉ cần đẩy trách nhiệm cho yếu tố bất khả kháng rồi chửi bới người Việt là được.
- Vậy còn chờ gì nữa, sao không điều quân tới chặn lại đi.
- Tiến xa một trăm cây số, vậy là sắp tới Nam Ninh, thủ phủ Quảng Tây rồi?
Lý công công nheo mắt dò mãi tìm được vị trí Nam Ninh trên bản đồ, chỉ vào đó chất vấn.
Lâm Tắc Từ quả thật ức đến muốn khóc trong khi Viên Thế Khải không nhịn được bật cười thêm lần nữa.
- Xin lỗi, xin lỗi, lần này là heo nái ở nhà mới đẻ.
- Lý đại nhân, Quảng Tây hiện tại chỉ có ba vạn binh lực, không đủ để chống lại Đại Việt.
- Với lại Đại Việt đường xa tiến quân, càng vào sâu thì càng có lợi cho chúng ta.
- Theo ý Lâm Mỗ, chúng ta nên tập trung binh lực tại Quảng Đông, thực hiện chiến dịch vườn không nhà trống làm suy yếu địch, chờ đến thời cơ thích hợp thì tiến hành quyết chiến.
Lâm Tắc Từ rất rõ ràng, binh lính Mãn Thanh hoàn toàn không phải đối thủ của Đại Việt, chỉ có thể sử dụng chiến thuật phòng thủ, du kích để chờ cơ hội phản công.
Nhưng hiển nhiên Lý công công không hài lòng với chiến lược này.
- Lâm Tắc Từ, nhà ngươi muốn tạo phản đúng không?
Ông ta lập tức nhảy dựng lên như gà trống sửng cồ, chỉ ngón tay vào mặt Lâm Tắc từ và úp bô tội tạo phản.