Chương 295: Giấc mơ Mỹ và cách mạng màu (3)
[Trả lời một chút bạn Vua Quỷ về giá trị chiến lược của tàu sân bay và tàu ngầm.
Đầu tiên, mình không xem thường tàu sân bay, mà đang phân tích tác dụng của nó rất hạn chế và không thần thánh như các sản phẩm truyền thông phương tây chém gió, về bản chất, tàu sân bay chỉ là sân bay di động trên mặt biển cho máy bay mang bom đi tập kích, đơn giản vậy thôi và nó rất dễ b·ị đ·ánh chìm, bất kể có chiến hạm hộ tống hay không.
Ví dụ:
Trong Thế chiến thứ hai, các nước Anh, Mỹ và Nhật đã huy động hàng chục tàu sân bay để tác chiến, trong số đó 40 tàu sân bay đã b·ị đ·ánh chìm (20 tàu của Nhật, 12 tàu của Mỹ, 8 tàu của Anh) và tất cả t·àu c·hiến này đều đi cùng đội tàu hộ tống.
Năm 1944, siêu tàu sân bay lớn nhất thế giới thời bấy giờ Shinano với đầy đủ khu trục hạm hộ tống đã bị tàu ngầm Mỹ tiêu diệt bằng vài quả ngư lôi cùi bắp giá rẻ.
Năm 1964, biệt động Sài Gòn đánh chìm tàu sân bay USNS CARD mà thậm chí chỉ cần xuồng chèo tay và vài gói thuốc nổ.
Lý do thì kiểu gì cũng sẽ có truyền thông giải thích vì này vì kia, bla, bla nhưng điều đó không quan trọng, thực tiễn là chuẩn tắc của chân lý chứ không phải truyền thông, dễ b·ị đ·ánh chìm thì không thể phù hợp với các quốc gia lục địa sử dụng hải quân để phòng thủ được. (Ví dụ như Đức, trong thế chiến hai, Đức Quốc Xã chưa bao giờ sử dụng bất kỳ tàu sân bay nào để chiến đấu nhưng vẫn bảo vệ tốt vùng biển của mình trong khi đế quốc Anh là nước phát minh ra tàu sân bay và cả ra đa bị đấm bầm dập mặt mũi, suýt nữa phải đầu hàng.)
Tàu ngầm mạnh nhất không phải ở chỗ to khỏe, hỏa lực mà bởi vì nó có khả năng "tàng hình" như sát thủ và giá cực rẻ, được giới chuyên gia quân sự đánh giá là khắc chế cứng của tàu sân bay, ví dụ:
Tháng 7/2012, tàu ngầm của Nga đến tận chỗ tượng Nữ Thần Tự Do, sát khu Manhattan trung tâm của nước Mỹ mà toàn bộ hệ thống giá·m s·át đều bị mù, chỉ chờ tới khi ngư dân báo cáo nhìn thấy tàu ngầm Nga trồi lên mặt nước thì lầu năm góc mới tá hỏa báo động tối cao.
Bên cạnh đó, một chiếc tàu sân bay đắt đến mức bằng khoảng 50 đến 100 chiếc tàu ngầm tùy loại, chưa bàn đến chi phí hệ thống cảng biển, cơ sở quân sự, hỗ trợ để nuôi tàu sân bay, chỉ riêng việc cầm 1 đội tàu sân bay có vài tàu bảo vệ nhưng phải đi khiêu chiến với 100 chiếc tàu ngầm không rõ vị trí ở đâu thôi, có ai đủ tự tin mình chiến thắng?
Mọi việc phải xem xét đến chiến tích thực tế, hiệu quả của chi phí bỏ ra chứ không phải nghe truyền thông phương tây nói, các nước phương tây đang có nhiều tàu sân bay nhất thì đương nhiên phải khen tàu sân bay và vô địch vũ trụ rồi.
Nếu xét theo chiến tích thực tế, tàu ngầm đánh chìm tàu sân bay không hiếm thấy nhưng một chiếc tàu sân bay đánh chìm mấy trăm tàu ngầm thì mình chưa từng nghe nói bao giờ.
Và đó là còn đang xét đến thời quá khứ lạc hậu, đến thời cuối thế kỷ 20, do công nghệ phát triển, ngày càng nhiều quốc gia chế tạo được các loại v·ũ k·hí mới có tầm bắn còn xa hơn tàu sân bay (t·ên l·ửa chống hạm tầm xa, tàu ngầm không người lái, U·AV,...) khiến ưu thế của tàu sân bay bị mất dần, trong khi chi phí đóng tàu sân bay thì ngày càng đắt đỏ, các chuyên gia quân sự đánh giá tàu sân bay đang mất dần hiệu quả và sẽ sớm bị thay thế bởi các loại v·ũ k·hí mới, tương tự như số phận của các thiết giáp hạm trong thập niên 1940.]
Trương Quốc Huy nghe nhắc tới cho vay, theo bản năng cảm thấy sợ hãi vì đây là một thứ gì đó rất ít gặp ở Đại Việt, rụt lại không muốn nhưng đúng lúc này môi giới thủ thỉ:
- Vay đi, vay tiền Mỹ sướng lắm, thích thì trả, không trả được thì thôi có ai làm gì đâu. (chỉ cho ăn kẹo đồng thôi)
- Ở đất Mỹ này có ai mà không vay, mày đi hỏi xem, người càng giàu vay càng nhiều, đấy, vay đi, vay đi, vay đi!
- Giờ mà không vay tiền là bị trả về Đại Việt đấy.
Những lời lẽ tẩy não bị thổi vào trong lại, Huy lại nghĩ tới cảnh bản thân đã bán hết nhà cửa, đất đai ở Đại Việt, bây giờ bị trả về có khác gì chó mất chủ, gã ta cắn răng ký tên mình vào dù đọc không hiểu một chữ.
Hắn ta không biết, đây là hợp đồng cho vay của băng đảng xã hội đen, chỉ cần ký vào thì cả đời trả không hết nợ.
Đáng tiếc, kẻ cả đời chưa từng đặt chân đến xứ tư bản chưa hiểu năm chữ “bán mình cho tư bản” uy lực tới mức nào, cho dù có c·hết cũng phải đội mồ sống dậy làm trả nợ.
Cuối cùng, Trương Quốc Huy vui tươi hớn hở được dẫn tới bệnh viện Temple Gate mà không thấy được cảnh người môi giới nhận tiền “bán nô lệ” từ tay xã hội đen và nhà xưởng.
Tên môi giới cầm trên tay hai ngàn đô nóng hổi, cười khẩy:
- Đúng là bọn não cứt trộn silicon, nói thế cũng tin, chỉ cần lừa một thằng là có hai ngàn đô, thơm ngay.
- Tí nữa đi tìm g·ái đ·iếm xả van mới được, công nhận xứ tự do, có tiền loại gái nào cũng, nô lệ tứ xứ tới đây tranh nhau làm gái, đủ các thể loại tây, ta, phi, tàu…
Tất cả những lời máu lạnh này, Trương Quốc Huy hoàn toàn không biết, gã ta trên đường tới bệnh viện thì bỗng bị đạp ra xa, nấp sau tường tận mắt nhìn cảnh một người Việt khác mặc áo bệnh nhân bị đè xuống đất.
- Tao không bị điên.
- Tao không có bệnh.
- Lũ khốn chúng mày, lừa tao lấy tiền, giờ còn muốn lấy luôn cả mạng.
- Chạy ngay đi!
- Mau, chạy đi!
Bệnh nhân người Việt điên cuồng la hét nhưng không hề có tác dụng gì, vẫn bị đè xuống đất, bơm đầy một ống kim tiêm to bự chứa chất lỏng kì quái nào đó mởi một cô y tá mang cánh tay của Mike Tyson.
Trương Quốc Huy hé mắt nhìn, nhận ra đối phương, đây chính là một người quen của gã ta ở tây Đại Nam, tên là Kiên, từng lên thuyền tìm kiếm giấc mơ Mỹ một tháng trước.
Khi ở Đại Việt ông Kiên còn đẹp trai lai pháp, gia đình giàu có, tiền bạc sung túc, sống chill chill qua ngày.
Chỉ vì tin theo lời của bè lũ me tây bán nước, ông Kiên đã mang theo toàn bộ tài sản lên tàu sang miền đất hứa.
Nhưng giờ đây, ông Kiên chỉ giống như gia súc bị bó lại như cái bánh chưng bởi bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mặc trang phục màu trắng.
Huy cảm thấy có gì đó không ổn nhưng chẳng dám hé răng, bởi vì hắn bị ánh mắt hung hãn của những người đô con lực lưỡng cùng súng trường dọa đái ra quần.
Quân đội tư nhân là chuyện rất bình thường và dễ thấy tại Mỹ.
Ở phía trên cao, một tòa tháp tín hiệu phát ra ánh chớp bất thường như báo hiệu điều gì đó sẽ xảy đến với Huy.
“Thí nghiệm sóng tẩy não:
Sử dụng sóng tín hiệu để thanh tẩy tâm trí và điều khiển nhận thức n·ạn n·hân, thông qua thời gian dài dùng sóng tín hiệu để thao túng hành vi, kiểm soát các cá thể.
Kết quả: Có nhiều bước tiến đáng kể nhưng ẩn chứa nhiều sai số, hiệu quả tốt nhất cần phải có thêm một loại chất gây nghiện và giam nhốt n·ạn n·hân trong nhà.”
Trên ngọn tháp, Trịnh Uyên cùng các chuyên gia thí nghiệm của Murkoff với ký hiệu con chim xanh đang nhìn xuống “bãi chăn nuôi” của mình.
Người ngoài không thể biết được rằng toàn bộ thị trấn Temple Gate đều chỉ là một khu vực thí nghiệm của tập đoàn Murkoff.
Không dừng lại ở thí nghiệm tẩy não bằng trường học và bệnh viện, Murkoff bắt đầu chuyển sang dùng sóng điện từ để thay đổi nhận thức con người.