Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 150: Chương 150




"Thầy Kha, anh đừng lo lắng," Tạ Miểu Miểu kéo ghế cho anh, chớp chớp mắt, "Sắp tới nếu không phải tiệc khánh công của anh thì cũng là tiệc chúc mừng của anh ta mà."

Nhiếp Cẩm Hoa cười nói: "Miểu Miểu nói rất đúng," Lại hỏi Kha Dữ, "Thế nào, ngày mai cậu có tới dự lễ chiếu ra mắt không?"

Kha Dữ không dám quay đầu lại, không biết Thương Lục đã đi được bao xa hay đón Rita ở nơi nào. Nếu bất cẩn nhìn thấy hình ảnh hắn đỡ Rita, anh không dám chắc mình có làm ra phản ứng thất thố nào không nữa. Nghe Nhiếp Cẩm Hoa hỏi chuyện, anh khách sáo đáp: "Tới chứ ạ, thầy Lịch và thầy Thẩm chờ mong lắm."

"Còn cậu không chờ mong sao?"

"Tôi..." Kha Dữ cười, "Có chứ."

Tác phẩm của Thương Lục quá ít, hai năm nay anh đã thuộc lòng mỗi một lời thoại. Lâu lắm rồi hắn không update Twitter, nhưng những bài đăng cũ thì vẫn còn đó. Kha Dữ dùng acc clone kéo xem, địa chỉ IP fake ở London, thỉnh thoảng bình luận bên dưới cũng dùng tiếng Anh như thể mình chỉ là một người hâm mộ nhỏ nhoi ở nước Anh mà thôi. Anh xem hết những cảnh quay hậu trường mà Thương Lục quay cho đoàn kịch của Stella, xem hết bộ phim tài liệu mà hắn quay cho Bùi Chi Hòa cùng vài bộ phim ngắn đề tài lộn xộn không biết nên phân loại vào đâu.

Nhưng hắn lại hiếm khi lộ mặt trong phim của mình, nên Kha Dữ chỉ có thể xem đi xem lại những đoạn clip hậu trường chính thức của bộ "Cửa hông", mấy đoạn phim này dài tổng cộng hơn ba tiếng, được đăng đồng thời cùng bộ phim lên các nền tảng trực tuyến. Làn đạn bình luận chạy rất dày, thường thường là la hét vì dáng vẻ tập trung làm việc của hắn quá đẹp trai, nhưng nhiều hơn vẫn là bình luận cắn đường của đạo diễn và nam chính, người ta nói bọn họ là duyên trời tác hợp, nói Thương Lục cư xử với Kha Dữ thật dịu dàng, nói mỗi lần Kha Dữ nhìn Thương Lục ánh mắt luôn lấp lánh như sao.

Trong phòng chiếu phim tối đen, Kha Dữ cong gối ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha, máy chiếu hắt bóng lên mặt. Đột nhiên anh đọc được một đoạn bình luận rất dài:

[ Nhân sinh chỉ là một cuộc gặp gỡ, năm đó hắn nói anh là diễn viên tốt nhất trong lòng mình, tuyệt không có thái độ hời hợt; anh nói hắn là đạo diễn thiên tài xuất sắc nhất mà mình biết, không hề nghĩ ngợi. Thế nhưng cái ôm ở lễ trao giải Tinh Vân đã trở thành độc nhất vô nhị, bởi vì sau đó cả hai đã đường ai nấy đi rồi. ]

Đôi khi anh không nhịn được mà dạo quanh siêu thoại CP nhưng hành động rất cẩn thận, sợ bị người ta bới ra nick ảo, like cũng chỉ ấn xong rồi hủy ngay. Số liệu của các bài viết hay đều rất cao, Kha Dữ ấn vào xem từng cái, xem mọi người phân tích từng biểu cảm nhỏ của hai người trong cùng một khung hình, lời văn hùng hồn đến mức chính đương sự cũng bị thuyết phục. Bấm vào khu bình luận, comment được like nhiều nhất viết: [ Đến thành viên cốt cán nhất là chị Hoa Nhi cũng thoát fan rồi,『 Phải Lòng 』 không còn real, chỉ còn lại tàn dư đầy đất sau khi BE. ]

"Chị Hoa Nhi" Thịnh Quả Nhi không thoát fan, mà đang đi theo Viên Lệ Chân học tập để trở thành một quản lý nghệ sĩ chuyên nghiệp, bận rộn đến mức không có thời gian đớp CP —— Huống hồ còn ai rõ về kết thúc thảm thiết của đoạn quan hệ đó hơn cô nàng nữa đâu?

Cô từng theo Kha Dữ ra vào phòng khám của bác sĩ Thẩm Dụ vô số lần, mỗi lần lại thiếp đi tỉnh dậy trên sô pha ngoài phòng khám, chờ từ lúc lo âu đến khi hoàn toàn tê liệt.

Kinh nghiệm hành nghề của Thẩm Dụ cực kỳ phong phú, chứng bệnh yêu ma quỷ quái gì cũng từng gặp qua, nhưng đối với Kha Dữ, ông ta luôn cực kỳ thận trọng. Anh càng ngày càng giỏi che giấu bản thân, cũng càng lúc càng giỏi giả vờ. Bác sĩ tâm thần Thẩm Dụ bỗng dưng phải chuyển sang nghề đầu bếp, mỗi ngày tỉ mẩn lột vỏ hành tây, lột mãi lột mãi, cuối cùng nhìn thấy một mầm hành non đung đưa giữa mưa gió.

"Thầy Kha này," Thẩm Dụ châm chước từng câu từng chữ, ông ta cúi đầu lật xem bệnh án của rất nhiều năm trước, tìm được hai chữ "Thương Lục", "Nếu có một thứ khiến cậu quá đau đớn, khiến cậu phải rơi nước mắt... Tôi kiến nghị cậu nên buông tay đi."

Nụ cười sau khi tỉnh dậy khỏi cơn thôi miên sâu trở nên hoảng hốt, Kha Dữ khó khăn tập trung ánh mắt, trên mặt hiện lên nụ cười theo bản năng: "Sao lại thế? Lúc trước chính ông kiến nghị tôi bắt lấy cậu ấy. Ông nói... Ông nói nếu có thứ khiến tôi thấy ấm áp, yêu thích, thu hút hạnh phúc, sức mạnh và quyết tâm thì nên theo đuổi nó mà."

Thẩm Dụ mỉm cười cổ vũ, nghe anh nói cho xong, "Nhưng hiện giờ nó đã biến thành một dạng tồn tại khiến cậu đau khổ, tại sao vẫn cố bám chặt không buông bỏ? Bây giờ cậu giống như một người đang ôm chặt khúc gỗ trôi dạt trên mặt nước, bên dưới là thác nước và vách đá cao vạn trượng. Cậu biết, khúc gỗ mà cậu muốn giữ sớm muộn gì cũng rơi xuống thác nước nhưng vẫn không chịu buông tay. Cậu phải hiểu, sức mạnh tinh thần của một người là có giới hạn, cậu cứ giằng co với thác nước, giằng co với đau khổ, kết quả cuối cùng là cậu sẽ cùng nó rơi xuống tan xương nát thịt ——"

"Vậy cứ để tan xương nát thịt đi."

Thẩm Dụ nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng, câu khuyên nhủ "Let it go" cũng không thể nói ra miệng được nữa.

·

Tính cách của Nhiếp Cẩm Hoa khá nhàm chán, thích ỷ vào địa vị cao hỏi mấy câu hỏi xóc hông người khác. Ông ta hỏi Kha Dữ rằng: "Nếu thầy Lịch Sơn đoạt giải, Thương Lục nhà chúng tôi trắng tay, cậu định an ủi cậu ấy thế nào?"

Không nhất thiết phải để người ngoài cười nhạo lên nỗi đau của mình, Kha Dữ không ôm tâm trạng tự thương hại, chỉ nhếch môi cười, trả lời rất đối phó: "Thật ra tôi càng muốn biết hơn, nếu tôi trật giải Thương Lục sẽ an ủi tôi kiểu gì đây."

Bộ phim được công chiếu lần đầu tại Lumière Hall vào buổi chiều.

Lễ khai mạc chính thức diễn ra vào 3 giờ 10 phút, nhưng từ 10 giờ sáng trước đại sảnh đã xếp một hàng dài không nhìn thấy điểm cuối. Là một trong số ít liên hoan phim quốc tế đòi hỏi thư mời, những người có mặt tại đây được ban tổ chức phân chia ra thành năm bảy loại từ cao xuống thấp, chỗ ngồi chỉ giới hạn trong con số hai ngàn, các phóng viên đeo thẻ màu xanh và vàng là hội đứng cuối chuỗi thức ăn. Nếu muốn xem lễ công chiếu ra mắt, bọn họ không còn cách nào khác ngoài phơi nắng xếp hàng, vừa chờ vừa xem phát sóng trực tiếp khu vực thảm đỏ bên cạnh để giết thời gian.

Không phải bọn họ không muốn qua khu thảm đỏ xem náo nhiệt, mà là phóng viên viết báo chữ vào khu thảm đỏ chẳng để làm gì, cũng giống như phóng viên nhiếp ảnh không thể xếp hàng vào trong xem phim.

"Ngày mai không đăng ký thẻ viết báo nữa, chuyển qua làm phóng viên săn ảnh minh tinh đi, đỡ phải thức khuya dậy sớm mỗi ngày còn bị dí bản thảo." Một phóng viên mập mạp lên tiếng.

"Năm nay Cannes coi trọng Thương Lục thật đấy, chắc là vì đạo diễn tuổi trẻ tài cao độc nhất đúng không? Xem thảm đỏ hoành tráng chưa kìa." Một phóng viên cao gầy nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa xem vừa trầm trồ "Hả, kia không phải anh A sao", "Vãi, anh B cũng tới luôn", "Hôm nay lễ phục của Kate đẹp quá", "Robinson có tuổi rồi mà phong độ thật".

"Tôi vừa tính qua, Thương Lục còn chưa tròn ba mươi tuổi đâu." Đột nhiên phóng viên mập nói.

"Tuổi trẻ tài cao." Người gầy vẫn không rời mắt khỏi màn hình thảm đỏ.

"Không phải, ý tôi là, nếu cậu ta chưa qua ba mươi đã cầm được Cọ Vàng về thật... Giới giải trí chắc nổ tung mất?"

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, "Không thể nào?"

"Sao lại không thể? Mẹ nó, năm Quentin lấy Cành Cọ Vàng cho bộ《 Chuyện tào lao 》cũng chỉ ba mươi mốt chứ mấy."

Hai người còn chưa đi đến kết luận rốt cuộc có ngưỡng tiêu chuẩn mặc định ba mươi tuổi cho giải Cành Cọ Vàng hay không thì đoàn phim "Hoa tâm công địch" đã bước vào. Lịch Sơn và Thẩm Linh vẫn tinh thần và quắc thước như xưa, hai người giơ tay chào hỏi truyền thông và camera nhưng không dừng lại quá lâu.

"Lịch Sơn đã trở thành một cái tên luôn rồi, nhìn phong thái mà xem."

"Kha Dữ diễn tốt lắm, hôm trước tôi chen được vào buổi chiếu đầu, ngồi tít trên đỉnh. May mà phim chiếu bản tiếng phổ thông, chứ không cũng không xem được phụ đề đâu."

Phóng viên mập nhìn mà hâm mộ, "Nghe nói danh tiếng rất bùng nổ."

"Rất đẹp và chỉn chu, đúng chất Lịch Sơn. Nhân vật của Kha Dữ mới nhìn thì đơn giản nhưng diễn xuất thu hút ghê lắm. Mẹ nó, người này vừa thông suốt một cái là tự dưng khác xưa một trời một vực."

Nói đến đây, phóng viên gầy đột nhiên nhận ra có chỗ sai sai, "Hôm nay không thấy Kha Dữ đi thảm đỏ chung với đoàn phim nhỉ?"

Quả thật vậy, máy quay không bỏ sót bất kỳ ai, cả đoàn phim Lịch Sơn đều xuất hiện cả rồi, chỉ có nam diễn viên chính Kha Dữ là vắng mặt.

"Chắc là tị hiềm."

Phóng viên gầy lắc đầu, "Ai không biết còn tưởng thâm thù đại hận gì ý."

Kha Dữ đã có mặt trong hội trường. Anh từ chối vị trí hàng ghế đầu ban tổ chức xếp cho mà ngồi ở hàng ghế sau. Theo lệ thường thảm đỏ luôn do các thành viên của đoàn phim đi áp chót, trong đại sảnh đã chật kín, Kha Dữ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim đập cộng hưởng với tiếng rung màng nhĩ. Một tràng xôn xao kinh thiên động địa và vỗ tay vang lên như thủy triều, anh mở mắt ra, trông thấy Thương Lục đang được ban tổ chức dẫn đường bước vào.

Quả nhiên là sáng chói như kim cương, bắt mắt như ánh mặt trời.

Hôm nay hắn mặc bộ âu phục tối màu rất tao nhã, hơn nữa với dáng người đó căn bản không có bộ quần áo nào là mặc xấu. Theo sau hắn là Kỷ Duẫn với khí chất yếu hơn nhiều. Không trách được, cậu ta chỉ mới mười bảy, năm nay còn chưa đón sinh nhật nên vẫn chưa tính là thành niên. Đáng tiếc hơn, bất luận liên hoan phim năm nay Kỷ Duẫn có trúng giải hay không, cậu ta cũng không phải nam diễn viên trẻ tuổi nhất được đề danh ở Cannes.

Thương Lục cúi người tỏ lòng biết ơn tiếng vỗ tay trong khán phòng, chỉ một động tác đơn giản qua tay hắn bỗng nhiên trở thành động tác đầy phong thái điềm tĩnh và cao quý. Sau đó hắn đỡ lưng cho Kỷ Duẫn như muốn cổ vũ, đồng thời cũng để nhắc nhở cậu nhóc đừng hoảng hốt đứng sững mãi như vậy.

Hào quang của Kỷ Duẫn bị hắn hoàn toàn che lấp, nhưng hắn vẫn lịch thiệp nhường chỗ để mọi người chú ý đến diễn viên chính nhiều hơn.

Bộ phim bắt đầu trình chiếu, mở màn là cảnh biểu diễn live của một ban nhạc rock indie. Không khí nóng bức ngột ngạt, mồ hôi rơi như mưa, đọng trên làn da để trần, một sợi dây xích bạc lóe lên dưới ánh đèn sân khấu mờ nhạt. Nhân vật của Kỷ Duẫn không quá giống cậu nhóc ngoài đời, phải nói là một nhân cách hoàn toàn trái ngược. Thiếu niên vừa rồi còn nhút nhát sợ sệt lúc này biến thành một ca sĩ hát rock vừa lạnh vừa ngầu, nhưng cũng khiến người ta phải bốc cháy.

Tựa đề bộ phim xuất hiện: "Và rồi ánh mắt chúng ta vẫn sẽ gặp nhau".

Kha Dữ bắt tréo chân, đan mười ngón tay đặt lên đầu gối, dáng ngồi thoạt nhìn thoải mái nhưng sống lưng ưỡn rất thẳng.

Đây vốn là bộ phim của anh và Thương Lục, nhân vật này... Thương Lục nói, cũng viết ra vì anh. Nói như vậy, kịch bản cũng được viết trong lúc nghĩ tới anh sao? Chắc là không phải, bởi vì anh không tìm thấy bất cứ đặc điểm gì của bản thân trên người Kỷ Duẫn, từ dáng vẻ, hình thể, thần thái đến kỹ thuật diễn, tất cả đều khác hoàn toàn.

Hóa ra từ lúc quay bộ phim này, Thương Lục đã không còn nhớ gì về anh nữa.

Kỷ Duẫn dưới ống kính của hắn rất quyến rũ, diễn xuất không có cảm giác ngây ngô, cũng không tìm thấy dấu vết gồng cứng mà rất hồn nhiên, trời sinh đã có khả năng thích ứng với ống kính máy quay. Kha Dữ không nhịn được nghĩ thầm, nếu đổi lại là mình, anh có thể biểu diễn tốt hơn Kỷ Duẫn được sao?

"Ánh mắt gặp nhau" nói về đề tài ngoại tình. Nhân vật Tạ Miểu Miểu diễn vốn là bạn gái của tay trống ban nhạc, trong một lần đứng dưới khán đài xem biểu diễn, ánh mắt cô đột ngột giao hội với Kỷ Duẫn đang đứng trên sân khấu. Sau đó cô mới biết được Kỷ Duẫn là vocal mới tuyển sau khi ban nhạc thành lập lại lần hai. Câu chuyện phát triển trong cơn d.ục vọ.ng không thể kiềm chế, cả góc quay lẫn bầu không khí đều dính dớp, oi bức, ẩm ướt. Trong đại sảnh mở điều hòa không khí đầy đủ nhưng mỗi khán giả lại như vừa đặt mình vào một tầng hầm độ ẩm cao đến 90% không được thông gió, trong một đêm mùa hạ không có điều hòa.

"Cúp điện rồi." Kỷ Duẫn vừa nói vừa gảy đàn guitar, cậu đang chỉnh âm cho nó.

Tạ Miểu Miểu bắt tréo chân, gác cánh tay trần dựa nghiêng vào khung cửa. Cô vừa châm điếu thuốc bên miệng nhưng không vội tắt lửa.

"Cho mượn ánh sáng này."

Cô nói mà Kỷ Duẫn không cười, nương ánh bật lửa tiếp tục chỉnh dây đàn.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, một cơn bão sắp đổ bộ.

"Này." Miểu Miểu gọi Kỷ Duẫn.

Kỷ Duẫn nhíu mày: "Cô phiền quá."

"Mau nhìn tôi đi."

Kỷ Duẫn hơi nâng mặt lên. Xem cái rắm, bật lửa tắt rồi, trước mắt chỉ có căn phòng tối đen.

"Tách."

Ánh lửa bốc cháy, Miểu Miểu ngoắc lấy chiếc bra mảnh mai không lót ren, nhướn mày nhìn Kỷ Duẫn.

Dưới lớp váy lụa hai dây của cô nhô lên hai điểm rõ ràng.

"Nhàm chán." Kỷ Duẫn nói rồi thu ánh mắt lại, cổ họng nuốt mấy cái. Đàn guitar vang lên một tiếng, lệch tông.

"Này." Miểu Miểu lại gọi cậu.

"Dùng dằng xong chưa?" Kỷ Duẫn không buồn ngẩng đầu, ngữ khí đầy vẻ bực bội.

"Lại nhìn tôi đi."

Qua một giây, Kỷ Duẫn dừng động tác, mất kiên nhẫn quay mặt sang.

Bật lửa tắt, mọi thứ trước mắt tối đen. Cậu trợn to hai mắt, yết hầu tinh tế của thiếu niên ra sức lăn lộn.

"Tách."

Ánh lửa lại cháy, Miểu Miểu ngoắc chiếc quần lót ren, đắc ý vặn vẹo thân thể gầy mảnh tinh tế của mình trước mặt Kỷ Duẫn, vẫn tiếp tục nhướn mày.

"Cô bị tâm thần đúng không!"

Miểu Miểu cắn môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ta đồng thời buông ngón cái.

Một trận sột soạt vang lên giữa bóng đêm, khoảnh khắc bật lửa sáng lần nữa, Tạ Miểu Miểu đã trần truồng, ngón trỏ móc vào quai váy dài, "Cơn bão sắp tới rồi, làn da của tôi nói nó nhớ cậu."

Ánh lửa phụt tắt, bọn họ hôn nhau dưới cơn mưa như trút nước.

Lãng mạn, đẹp đẽ, gợi cảm, tràn ngập sự phù phiếm của những người trẻ tuổi chưa rành rẽ yêu hận, không biết đến tình thù. Loại phù phiếm này có lẽ quá ích kỷ, dơ bẩn, hạ lưu, không thể tha thứ, phải che chắn trước trẻ em, nhưng nó vẫn đẹp.

Khán giả vỗ tay vang dội, Kha Dữ vừa vỗ tay vừa giàn giụa nước mắt.

Anh cũng từng trải qua một ngày thời tiết như vậy, làn da cũng nhớ nhung đối phương nhiều như thế, mỗi một lần ánh lửa sáng lên là bắt đầu một nụ hôn tùy hứng, cũng vào một đêm không có điện.

"Thầy Kha, nếu sau này quay phim đề tài tình yêu, em muốn cho đoạn tình tiết cúp điện này vào."

Rất khó so sánh xem sau khi kết thúc, tiếng vỗ tay của "Ánh mắt" hay "Hoa tâm công địch" càng dài lâu hơn. Hai bộ phim đều làm về chủ đề tình yêu nhẹ nhàng kinh điển nhưng theo hai hướng hoàn toàn khác nhau. Diễn viên chính cũng vậy, một người nhẹ nhàng vui vẻ, người kia thuần túy kiên quyết, nếu xét theo thẩm mỹ chấm giải của các liên hoan phim, Thương Lục có vẻ đang chiếm ưu thế hơn.

Nhưng doanh thu phòng vé của "Ánh mắt" chắc chắn không thể bằng "Hoa tâm công địch", bất kỳ nhà phân phối phim nào cũng dám khẳng định doanh thu cuối cùng của hai bộ thậm chí còn không cùng một cấp bậc. Lịch Sơn có hy vọng dùng bộ phim này để phá kỷ lục của bản thân, đến lúc đó... Kha Dữ chính là ảnh đế phòng vé chục tỷ.

Sau khi kết thúc là thời gian phỏng vấn theo thông lệ, không có ai rời khỏi ghế ngồi, mọi người đều muốn nghe xem vị đạo diễn thần bí cao ngạo, đã từ chối đến Cannes hai lần sẽ ứng đối với các câu hỏi như thế nào.

"Ngày hôm qua Simon hỏi anh rằng trong lòng anh thế nào mới là diễn viên giỏi, anh nói phải là người can đảm. Hôm nay rốt cuộc chúng tôi cũng được hỏi," Phóng viên cười, "Anh đã tìm thấy diễn viên can đảm trong lòng mình rồi sao?"

Kỷ Duẫn đang đứng ngay bên cạnh.

Trước giờ Thương Lục trả lời câu hỏi luôn rất trực diện, dường như không cần suy nghĩ quá lâu. Do đó, quãng thời gian ngập ngừng trước hàng ngàn người ngày hôm nay trở nên rất hiếm thấy.

Sau giây phút tạm dừng, hắn cong môi gần như nở nụ cười: "Tìm được rồi."

Có lẽ là ảo giác, nhưng nụ cười này tràn đầy sự nhẹ nhõm.

"Kỷ Duẫn rất có tài, cậu ấy hoàn toàn mở lòng mình trước ống kính, đó là một loại can đảm, chứng tỏ cậu ấy có thể chấp nhận sống rất nhiều cuộc đời khác nhau, suy diễn ra rất nhiều nhân cách khác nhau, thậm chí có thể ôm ấp và tiêu hóa nỗi đau."

Ai cũng biết đây là một câu trả lời văn vở xã giao, nhưng từ miệng hắn nói ra lại tràn đầy chắc chắn.

Khiến người nghe cảm giác như mình là người được kiên quyết lựa chọn.

Rồi người đó sẽ vì phần kiên quyết này mà vượt núi băng đèo.

Một bóng người bước ra lối thoát hiểm. Cánh cửa sắt lạnh băng mở toang tạo ra tiếng động nặng nề, tuy thô lỗ nhưng không tính là quá đột ngột trong căn phòng chiếu phim vốn đang náo nhiệt. Ánh đèn màu xanh lục treo cao trên hành lang không chiếu sáng khuôn mặt nhợt nhạt của anh, cũng không chiếu tới đường cong kỳ quặc trên khóe môi anh, giống khóc mà cũng giống đang cười.

Cửa mở.

Ánh sáng và hơi ấm thay thế cho bóng tối và sự lạnh lẽo trong phòng chiếu phim. Kha Dữ nheo lại mắt, bước chân hốt hoảng. Ánh nắng 5 giờ chiều ở Cannes rót xuống khiến thân thể lạnh ngắt của anh hơi ấm lại, sau đó càng run rẩy kịch liệt hơn.

---

Lời tác giả:

Tôi hy vọng mọi người trước tiên luôn nhìn nhận Thương Lục là một con người, sau đó là một đạo diễn có tham vọng, niềm tin và lòng chính trực, cuối cùng là một đạo diễn xem điện ảnh là sự nghiệp suốt đời của mình.

Hắn không phải là công cụ của tình yêu, tôi đã nói từ trước rồi. Kha Dữ vào đoàn phim của Lịch Sơn, Thương Lục chọn diễn viên thích hợp khác, đó đều là những việc bình thường, tách bạch rõ ràng giữa tình yêu và sự nghiệp.

Còn về ngữ khí chắc chắn của hắn, nó đến từ sức hút cá nhân. Trước kia hắn từng nói về Bùi Chi Hòa như vậy, sau đó đến Kha Dữ, sau nữa mới là Kỷ Duẫn, không viết về Miểu Miểu nhưng thật ra Miểu Miểu cũng có. Đương nhiên, niềm tin và lòng nhiệt tình mà hắn dành cho Kha Dữ là không ai địch nổi, Bùi Chi Hòa và Kỷ Duẫn không so được, hắn cũng sẽ không vì Kỷ Duẫn mắc bệnh tâm manh mà làm đến trình độ đó đâu.

Hắn sẽ luôn khai quật những diễn viên giỏi, diễn viên tài năng, biên kịch tài năng, quay phim tài năng, đó là sứ mệnh cả đời của hắn.

Có vẻ rất nhiều người đọc hiểu lầm về đoạn "Diễn viên chính ba lần" trên phần giới thiệu. Đoạn viết trên đó hiển nhiên là lấy theo góc nhìn của truyền thông và quần chúng bên ngoài. Sau khi công bố bộ "Ánh mắt", bọn họ phải sợ chết khiếp, cảm thán "Lần đầu tiên là Kha Dữ, lần thứ hai là Kha Dữ, lần thứ ba clm vẫn là Kha Dữ", tôi giải thích ở đây một chút nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.