Thương Lục vừa về nước là lập tức bị công việc chồng chất và lời mời hợp tác bao vây, điện thoại gọi suốt nửa tiếng đồng hồ không dừng nổi. Phía Kha Dữ cũng có nhiều chuyện phải xử lý, hai người không thể cùng ngồi một chỗ gọi điện, anh đành ra ngoài vườn hoa, vừa đi vừa nghe Viên Lệ Chân phổ biến công tác, đến khi kết thúc mới biết trời đã sập tối từ lúc nào.
Kết quả anh lạc đường.
Đi lạc trong nhà bạn trai là một chuyện vô lý đến không tin nổi.
Kha Dữ cảm thấy bây giờ nếu mình gọi cầu cứu Thương Lục chắc chắn sẽ bị hắn cười chết, vậy là phải quật cường tìm cách tự cứu mình trước đã. Vườn hoa nhà họ Thương rộng như công viên, trải dài đến tận đảo hồng hạc bên phía hội sở tư nhân. Chưa bàn đến các loài kỳ hoa dị thảo quý giá tươi tốt mọc trong vườn, riêng hồ ao nhân tạo đã có đến bốn năm cái lớn nhỏ khác nhau, sau cành hoa bụi cỏ thấp thoáng những đài phun nước kiểu Âu. Nếu bây giờ có cả hươu nai gì đó chạy ra chắc Kha Dữ cũng không còn thấy bất ngờ nữa.
Trong rừng truyền ra tiếng người mơ hồ, Kha Dữ giật mình một chút rồi lại vui vẻ ngay. Anh trấn tĩnh lại, cất bước qua đó một cách bình thản như thể mình chỉ tình cờ đi ngang qua ——
Người đang ngồi trong đình nghỉ mát là Thương Kình Nghiệp. Ông dựa người trên chiếc sô pha gỗ đặc lót nệm mềm cùng một khay trà đặt bên cạnh. Âm thanh vừa rồi Kha Dữ nghe được là tiếng gọi điện thoại. Nghe thấy tiếng động lạ, Thương Kình Nghiệp thoáng liếc mắt, trông thấy người tới là anh, đôi mắt ông hơi lộ vẻ ngạc nhiên.
Kha Dữ luôn cảm thấy lo lắng bất an mỗi khi đứng trước Thương Kình Nghiệp chứ không thân thiết như với Ôn Hữu Nghi. Anh gật đầu chào hỏi rồi lại cảm thấy đi luôn thì quá vô lễ, ở lại càng mất tự nhiên. Đương lúc do dự, Thương Kình Nghiệp đã đứng dậy khỏi sô pha, nói ngắn gọn vào điện thoại mấy câu nữa liền cúp máy.
"Thưa chú Thương."
Thương Kình Nghiệp cao hơn anh, lúc cụp mắt nhìn xuống cho dù đã thu bớt khí thế nhưng cũng đủ lấn lướt người thường. Ông nhìn anh hai giây rồi thản nhiên nói: "Cháu gọi Hữu Nghi là Tanya nhưng gọi tôi là chú, như vậy không phải là rối loạn thế hệ sao."
Kha Dữ giật thót, không chờ anh kịp phản ứng, Thương Kình Nghiệp lại gảy tàn thuốc lá: "Sao lại đi đến tận đây?"
Kha Dữ thành thật trả lời: "... Lạc đường ạ."
Thương Kình Nghiệp bật cười một tiếng như đang cười nhạo theo kiểu thiện ý. Ông cúi đầu dập thuốc, "Đi thôi, để tôi dẫn cháu về."
Con đường lát đá sa thạch trắng uốn lượn vào tận sâu trong khu rừng nhiệt đới xanh thẫm.
"Hồi còn nhỏ Lục Lục cũng thường xuyên lạc đường ở chỗ này, nhưng tôi nghi ngờ nó cố ý làm thế để trốn tránh giờ học tiếng Trung."
Hai chữ "Lục Lục" xuất phát từ miệng ông nghe rất không được tự nhiên, cứ như vừa nghe được một câu chuyện cười từ người không hay cười nói vậy. Kha Dữ đi bên phải không khỏi liếc mắt nhìn lên. Thương Kình Nghiệp nhận ra ánh mắt đó nên đáp lại, sau đó cong môi: "Sao thế, trong mắt cháu, tôi là người cha nghiêm khắc gia trưởng lắm à?"
Kha Dữ vội vàng đáp: "Không có không có..."
"Babe cứ luôn chỉ trích tôi suốt, đương nhiên tôi cũng có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó. Nhưng mà từ nhỏ Lục Lục đã bị Hữu Nghi chiều hư, rất bướng bỉnh, chuyện giỏi nhất là cãi lời tôi, điểm này nó và anh trai lại không giống nhau."
Kha Dữ khẽ cười: "Hai anh em bọn họ đúng là khác hẳn nhau, nhưng ai cũng ưu tú."
"Từ nhỏ tôi đã luôn hiểu đạo lý cứng quá dễ gãy, bản thân hồi trẻ cũng vì thế mà chịu khổ nhiều. Tính cách Lục Lục có chỗ giống tôi, hơn nữa từ nhỏ nó chưa từng phải chịu thất bại nào. Nói về thiên phú, nó được bao nhiêu thầy giáo tâng bốc là thiên tài, luận thành tựu, người thường cố gắng lắm mới đạt được, nó thì làm dễ như trở bàn tay. Dưới tình huống đó, người làm cha mẹ không thể không bắt đầu lo lắng."
"Cháu rất hâm mộ vì cậu ấy có được kinh nghiệm trưởng thành như thế," Kha Dữ cảm thán từ đáy lòng: "Lục Lục rất tự tin, quyết đoán và bình tĩnh. Ở phim trường cậu ấy có ít kinh nghiệm nhất, nhưng tất cả mọi người đều phải vô thức nghe theo."
Thương Kình Nghiệp gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Cháu nói đúng, thế nhưng trong mắt phụ huynh đó lại là một tầng sầu lo khác. Cháu có nghĩ tới không, một khi có ngoại lực phá vỡ đi phần tự tin đó, có lẽ nó sẽ không vực dậy nổi."
"Làm sao ——" Kha Dữ sửng sốt, sau đó từng lỗ chân lông trên người bắt đầu nảy sinh bất an, anh thậm chí không dám nhìn Thương Kình Nghiệp, chỉ hấp tấp cụp mắt xuống.
Thương Kình Nghiệp đi rất chậm, rất thong thả, như thể muốn cố tình tìm cơ hội trò chuyện với Kha Dữ được lâu hơn.
"Cháu là người thông minh, chắc biết tôi muốn nhắc chuyện gì. Lúc ở Berlin, Hữu Nghi hỏi hai năm nay cháu sống thế nào, cháu đáp khá tốt, tôi tin trong đó có chút thành phần che đậy, nhưng Lục Lục thì sống rất không tốt, không biết nó đã kể cho cháu nghe chưa?"
"Không kể nhiều lắm." Kha Dữ thì thầm, giọng nói hòa lẫn với tiếng côn trùng ríu rít dưới ánh chiều hôm.
"Cháu có thể tưởng tượng một người trước giờ không tin ma quỷ thần thánh, không bái thần bái phật, một ngày nọ đột nhiên bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ của tôn giáo và các thế lực siêu nhiên. Nó đã đi tìm các chuyên gia tâm lý và bác sĩ tâm thần hàng đầu thế giới, tìm cả những thầy thuốc và nhà thôi miên được cho là đã ẩn thân lánh đời, với ý đồ muốn quên đi sự tồn tại của một thứ —— Là 'không tốt' như vậy đấy."
"... Thương Lục đi gặp chuyên gia tâm lý?" Kha Dữ không tin nổi, nhưng ngữ khí Thương Kình Nghiệp rất thờ ơ, không trách cứ, cũng không có ý giận chó đánh mèo gì, phảng phất như đang nhắc đến một chuyện cũ không quá quan trọng: "Ban đầu là bác sĩ tư nhà chúng tôi, sau đó là Hồng Kông, đại lục, Mỹ, châu Âu. Hữu Nghi bị nó dọa sợ, buổi tối nó không ngủ được, Hữu Nghi lại ôm nó khóc. Con cái trưởng thành luôn có bí mật của riêng mình, đây là sự thật mà các bậc làm cha mẹ phải dùng cả đời để tiếp thu. Nhưng thấy nó như vậy, tôi không thể không đi điều tra ——"
Ông cố ý dừng một chút, vào lúc lòng Kha Dữ bốc lên một cơn khủng hoảng mới nói tiếp: "Khi đó tôi mới biết nó không định quên cháu, mà muốn quên đi vài tấm ảnh chụp."
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, Kha Dữ nhắm mắt chịu đựng cơn đau, ngữ khí run rẩy gần như khó lòng phát hiện: "Chú có biết là ảnh gì không ạ."
Thương Kình Nghiệp biết hết mọi thứ, nhưng sau mấy giây tạm dừng, ông mỉm cười: "Đó là bí mật của các cháu, tôi chỉ phụ trách điều tra bí mật của con trai mình, cho nên tôi không biết."
"Là..."
Thương Kình Nghiệp cắt ngang, "Cháu không cần nói ra đâu, cũng đừng nói với Hữu Nghi. Tối nay tôi nói với cháu những chuyện này, chẳng qua chỉ là một người cha thuật lại hai năm cực khổ của Thương Lục thôi. Tôi biết nó nhất định sẽ không kể, chỉ là nếu nỗi đau có thể dễ dàng bị che giấu như chưa từng tồn tại, vậy thì phần đau đớn đó sẽ mất hết ý nghĩa. Tôi nhìn ra được cháu rất yêu nó, cho nên tôi kể ra phần đau khổ này, hy vọng cháu sẽ giữ gìn nó thật tốt," Ông nhìn vào sườn mặt Kha Dữ, chất giọng trầm thấp nhẹ nhàng, "Coi như... là một món quà chúc phúc hai đứa bách niên hảo hợp."
Kha Dữ không biết hóa ra nơi này lại gần hành lang bên hông nhà như vậy. Trời đã tối hẳn, đèn đuốc được bật lên, thắp sáng tòa biệt thự màu trắng lộng lẫy huy hoàng tựa như một tòa lâu đài pha lê trong mơ. Bản thân anh đi lạc mãi không tìm ra đường, vậy mà chỉ đi theo Thương Kình Nghiệp mấy bước đã đến đích, cả hơi thở và tầm mắt đều thông suốt rõ ràng.
Anh ngơ ngác nói: "Hóa ra nó ở gần như vậy."
Thương Kình Nghiệp bật cười: "Nếu cháu cảm thấy chưa đủ, tôi còn có thể dẫn cháu đi thêm vòng nữa, kể thêm về mấy trận đòn mà nó phải ăn hồi nhỏ."
Kha Dữ mím môi quay đầu, đôi mắt được ánh đèn chiếu rọi, bối rối và tỉnh táo như người vừa rời khỏi cơn mơ: "Không được, cháu phải đi tìm Thương Lục thôi."
Thương Kình Nghiệp gật đầu: "Đi đi."
Ông nhìn theo bóng dáng Kha Dữ, đứng hút hết nửa điếu thuốc rồi chờ khói thuốc tan hết mới bước vào nhà. Ôn Hữu Nghi đang ở dưới bếp tự tay làm bánh ngọt tráng miệng, Thương Kình Nghiệp ôm chặt bà từ phía sau: "Hôm nay lũ con bất hiếu có vui vẻ không?"
Ôn Hữu Nghi bóp kem hoa trang trí bánh: "Đứa bất hiếu nhỏ rất vui vẻ, đứa lớn thì không vui lắm." Nói xong lại thở dài.
Ngày hôm qua Thương Kình Nghiệp đã giao lại phần tài liệu điều tra cha Vu Sa Sa cho Thương Thiệu, lường trước chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi, cuối cùng Hữu Nghi sắp được ngủ yên giấc rồi.
Thương Lục vừa gọi điện cho Mia xong thì nghe tiếng bước chân Kha Dữ trở về. Tiếng chân rất vội vàng nhưng tới cửa liền dừng lại, anh đứng trước phòng khách lẳng lặng nhìn hắn một lúc mới bước vào trong.
"Tưởng anh đi lạc rồi chứ." Thương Lục kéo người vào lòng, ôm eo anh.
"Lạc thật, nhà em rộng quá."
Thương Lục bật cười: "Đúng đấy, hồi nhỏ em hay trốn học, cả ngày trốn vào vườn hoa ngủ."
"Sau đó bị ba em xách về?"
"Đôi khi là ông ấy, đôi khi là ông nội em. Đứa nhỏ bốn năm tuổi bị xách cổ áo lên như xách con chó con ý."
Kha Dữ không tưởng tượng ra nhưng vẫn cảm thấy đáng yêu. Anh vùi mặt vào cổ hắn, "Anh tưởng hồi nhỏ em ngoan lắm."
"Đối với người lớn, chỉ cần bọn trẻ con có chính kiến riêng đã không tính là ngoan rồi."
Nói đến đây, Thương Lục lại ôm anh kể về những chuyện thú vị thời còn nhỏ. Thật ra không phải hắn không nhận ra Kha Dữ đang buồn, chỉ là kể xong anh vẫn ủ rũ như sắp ngủ thiếp đi, yên lặng ngồi trong ngực hắn, mặt gối lên vai hắn. Thương Lục hôn lên tai anh, hỏi: "Anh mệt à, hay là vừa nãy đi lạc bị ai bắt nạt?"
Kha Dữ nghe nhịp thở của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Quãng thời gian không vui nhất trong đời em có phải mấy năm nay không?"
Thương Lục im lặng một lát: "Có lẽ thế."
Kha Dữ nhắm mắt lại không nói nữa, đột nhiên anh quay về chủ đề ban đầu: "Anh nghĩ mình thích Vân Quy hơn, bao giờ chúng ta về Vân Quy?"
Thương Lục vỗ về lưng anh dỗ dành: "Chờ chuyến lưu diễn của anh kết thúc."
"Muốn ở bao lâu thì ở sao?" Kha Dữ hỏi.
"Cho ở cả đời."
"Vậy nó sẽ biến thành nhà cũ."
"Chúng ta cũng già theo mà."
Kha Dữ mỉm cười. Cùng Thương Lục già đi trong một tòa nhà xinh đẹp, trước kia anh chưa bao giờ nghĩ đến một viễn cảnh tốt đẹp như vậy.
Nếu nhà có khách, Ôn Hữu Nghi sẽ luôn chuẩn bị bữa tối rất tinh tế và long trọng, huống chi đây còn không phải khách bình thường. Nến thơm được thắp lên, chiếc khăn trải bàn thêu tay thanh lịch nhất được trải ra, hoa tươi mới cắt ngoài vườn tôn thêm vẻ đẹp cho những giá chân nến bằng bạc. Đúng 7 giờ tối chính thức dùng bữa, trên bàn cơm chỉ có bốn người, giống hệt như lúc còn ở Berlin.
Nhưng Kha Dữ biết, lần ở Berlin không tính, bởi vì lần đó anh chỉ là "bạn". Còn bữa cơm này chính là tiếp nối lần gặp mặt không mấy vui vẻ của hai năm trước, bị trì hoãn đến tận ngày hôm nay.
Thương Kình Nghiệp không nhắc gì về cuộc gặp mặt ngẫu nhiên trong vườn hoa lúc nãy mà quay lại dáng dấp uy nghiêm lịch sự thường ngày. Ông hỏi Kha Dữ: "Cháu định bao giờ mời cha mẹ qua Hồng Kông chơi? Hữu Nghi biết nhiều cửa hàng lâu đời thú vị lắm, có thể dẫn bọn họ đi trải nghiệm."
Ôn Hữu Nghi thầm nghĩ không xong, trước đây bà biết hoàn cảnh gia đình Kha Dữ nhưng vẫn luôn giúp Thương Lục giấu giếm. Nói qua nói về một hồi, cơ bản đã quên mất mình từng kể chuyện này cho Thương Kình Nghiệp nghe hay chưa.
Bàn tiệc trở nên yên tĩnh, Kha Dữ thản nhiên nói như không có gì: "Cháu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống với bà."
Dao nĩa trong tay Thương Kình Nghiệp hơi khựng lại, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt. Ông liếc Ôn Hữu Nghi, sau đó tiếp tục cuộc trò chuyện không chút áy náy: "Vậy sao, sức khỏe bà có tốt không? Đang ở quê à?"
"Bà đang ở đảo Nam Sơn, sức khỏe rất tốt nhưng bị bệnh alzheimer, ngoài cháu ra bà không nhận ra ai cả." Kha Dữ cười, "Hồi trẻ bà từng đến Hồng Kông chơi, bà thường kể cho cháu nghe nơi đó hoa lệ thế nào, xe cộ nhiều ra sao, rồi các biển hiệu treo đầy đường đẹp đẽ vui mắt. Nếu có cơ hội, cháu nghĩ bà được đi thăm lần nữa hẳn sẽ vui vẻ lắm."
Thương Kình Nghiệp chậm rãi gật đầu, "Nếu đã vậy..." Ánh mắt ông dừng trên người Thương Lục mấy giây, nhìn con trai đang kề tai Kha Dữ nhẹ giọng an ủi câu gì đó, sau đó cong môi nhìn về phía Kha Dữ: "Về sau cứ xem nơi này là nhà mình."