Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 4: Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này đang là ba giờ chiều, bàn tiệc đã sớm tàn, một hàng khách khứa tai to mặt lớn dời bước sang phòng khách uống trà. Thời điểm Kha Dữ đến nơi, bọn họ vừa uống đến tuần trà thứ hai. Hương trà quanh quẩn bốn phía đình viện kiểu Trung Quốc trống trải, bên ngoài chim hót líu lo, một cây cầu nhỏ kiểu Giang Nam nhẹ nhàng bắc qua dòng suối nhỏ, hai bên thấp thoáng lá phong đỏ thẫm và lá trúc xanh tươi.

Nhân viên phục vụ dẫn đường gạt hoa gạt lá, đi dọc hành lang rồi vòng qua một tấm bình phong, Mạch An Ngôn theo sau Kha Dữ. Bọn họ yên lặng cởi giày đi chân trần trên sàn nhà, giây lát đó chỉ nghe được tiếng mọi người uống trà tán gẫu mỗi lúc một gần.

"Thưa thầy ạ." Kha Dữ cúi người chào hỏi Lịch Sơn.

Năm nay Lịch Sơn đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng trên đầu không có một sợi tóc bạc, tướng mạo đoan chính, ánh mắt sắc bén, nét mặt uy nghiêm vẫn mang theo cười, lúc cười vẫn thấy uy nghiêm. Ông ta đã duy trì thói quen một ngày uống tám cốc cà phê được hai mươi năm, mỗi ngày thức dậy làm việc từ bốn giờ sáng bởi vì cho rằng đó là thời điểm mang lại nhiều cảm hứng nhất. Thế nhưng dù ông ta lãng phí sức khỏe mình nhiều đến thế thì tinh thần vẫn quắc thước, thoạt nhìn chỉ mới khoảng năm mươi tuổi mà thôi.

"Đảo Nhỏ đến rồi à," Lật Sơn gật đầu, "Ngồi đi."

Kha Dữ ngồi xếp bằng lên tấm đệm hương bồ bên cạnh, nghệ nhân pha trà khom lưng gật đầu một cái, bắt đầu dùng cây kẹp trúc gắp cho anh một cái chén sứ đã rửa sạch.

Trên bàn trà có tổng cộng tám người, ngoại trừ Lịch Sơn và biên kịch hợp tác lâu ngày Thẩm Linh, Kha Dữ không quen mặt nhà tư bản nào cả, Lịch Sơn phải lần lượt giới thiệu từng người một cho anh.

Tên tuổi của mấy nhà sản xuất phim này quả thực như sấm bên tai.

Đến đây anh đã biết lý do tại sao Mạch An Ngôn phải dùng ngữ khí khẩn cầu lôi kéo mình tới cho bằng được —— Hiện trường chỉ có duy nhất một diễn viên là anh.

"Nghe An Ngôn nói cậu đang đi trải nghiệm thực tế hả?"

"Chỉ làm quen hoàn cảnh một chút thôi ạ." Kha Dữ khiêm tốn trả lời.

Lật Sơn lập tức cười khen: "Tôi đã nói Đảo Nhỏ nghiêm túc với nghiệp biểu diễn mà, rất chịu khó, thế mà các anh không tin. Đức tính này bây giờ ít thấy ở diễn viên trẻ lắm."

Mạch An Ngôn lập tức hùa theo: "Ôi chao thầy Lịch vừa chọc trúng vào tim tôi đấy ạ! Trải nghiệm thực tế một tháng vào đoàn ba tháng, đẩy sạch công việc thương mại cuối năm đi, thầy nói xem tôi có đau lòng đến chết không?"

Lời than vãn của anh ta làm cả bàn cười ồ.

Nghệ nhân bưng ấm trà rót cho từng người một. Thẩm Linh nâng chén lên uống một ngụm, cất tiếng an ủi: "Tôi xem qua kịch bản của Đường Trác rồi, đáng chờ mong đấy."

Mạch An Ngôn giả vờ sực nhớ vỗ đùi, "Đúng rồi! Đạo diễn Đường là học trò của thầy mà nhỉ —— Thầy Thẩm nói xem, Đảo Nhỏ nhà chúng tôi nhận được vai diễn bên này có phải do thầy khen trước mấy câu không thế?"

Mạch An Ngôn có mặt ở đây, Kha Dữ có thể ngồi yên cả buổi không cần mở miệng.

"Nói thế tức là cậu không rảnh rỗi tham gia dự án tiếp theo của tôi?" Lịch Sơn vỗ vỗ bàn tay Kha Dữ đang đặt trên đùi, thuận thế nắm lấy.

Hai mắt nghệ nhân pha trà vẫn nhìn thẳng, Thẩm Linh nghiêng đầu nhìn con chim sơn ca ngoài vườn, những người còn lại đều mang ánh mắt hiểu ngầm không cần nói.

Mạch An Ngôn ho khan một tiếng: "Sao thầy Lịch lại nói thế được!" Còn định trêu chọc mấy câu, giọng nói thanh lãnh của Kha Dữ đã vang lên: "Thầy nói đùa rồi."

Giọng anh luôn mang cảm giác như đã trải qua xử lý lọc âm, rất đặc biệt, dù tuổi sắp bước qua ba mươi nhưng vẫn mang cảm giác thiếu niên, ngữ khí có đạm nhạt đến đâu cũng không hề khiến người đối diện cảm thấy bị xúc phạm.

Lịch Sơn thu tay, ánh mắt cũng mềm mại đi: "Đây là một bộ phim võ hiệp dự định quay ở Tân Cương, Tây Bắc và Tây Tạng. Tôi muốn cậu diễn nam số 2, chịu khổ nổi không?"

Lời vừa dứt, Mạch An Ngôn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đến Kha Dữ cũng phải kinh ngạc ngước mắt.

"Có rất nhiều cảnh hành động phải đu dây cáp, tôi sẽ không sử dụng phông xanh mà quay thật hết, trừ phi là cảnh nguy hiểm cần đến vận động viên chuyên nghiệp, còn lại tôi tuyệt đối không cho dùng đóng thế." Nói xong câu này, ông ta ẩn ý dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu không phải kiểu diễn viên chịu được cực nhọc như cậu, tôi không dám cho vào đoàn đâu."

Câu này vừa nói cho Kha Dữ nghe, cũng là nói cho đám nhà sản xuất phim bên kia nghe. Không khí trong phòng quả nhiên im bặt, Thẩm Linh chỉ cười không nói, ánh mắt lướt qua từng nhà tư bản trên bàn rồi quay sang Kha Dữ: "Đảo Nhỏ, vai diễn viết ra là đo ni đóng giày cho cậu, lần này cậu vào vai thiên tài võ học không xuất thế đấy."

Lịch Sơn gật gù đồng tình, hai tay nâng lên làm động tác vặn ống kính: "Vai của cậu được quyết định sớm nhất. Tôi suy nghĩ xong rồi, khung cảnh quay dưới chân ngọn núi tuyết xinh đẹp, vạn ngựa hí vang, thiếu niên thiên tài từ trên trời giáng xuống điểm nhẹ mũi chân trên lưng ngựa, toàn thân tựa như một phiến lá cây phiêu phiêu rơi xuống rồi lại bay lên ——"

Thẩm Linh bật cười giữ ông ta lại: "Thôi, thôi nào."

Dự án vẫn đang trong giai đoạn khởi thảo, kịch bản còn chưa được mài giũa xong, Thẩm Linh không muốn tiết lộ quá nhiều.

Kha Dữ yên lặng nhìn Lịch Sơn. Ánh mắt ông ta sáng lên lấp lánh như một ngôi sao trên bầu trời núi tuyết.

·

Trên đường trở về, Mạch An Ngôn vẫn chưa hết nổi da gà.

Vai nam số 2 trong phim Lịch Sơn, đây là miếng bánh mà bao nhiêu diễn viên lưu lượng ao ước như hổ rình mồi! Trên tay Mạch An Ngôn đã có nữ minh tinh Ưng Ẩn sáng giá, từ lâu quen thuộc với cảnh tài nguyên công việc từ mọi nơi xếp hàng dâng lên như dâng cống phẩm, dùng một câu "mắt cao hơn đầu" để miêu tả cũng không gọi là quá đáng, thế mà vẫn bị tin tức ngày hôm nay gây sốc không nhẹ.

"Đậu má, thật sự đến bây giờ tôi vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ!"

Thịnh Quả Nhi nghe kể lại cũng run bần bật hai tay, nói năng lộn xộn hẳn: "Cái này có tính là đi cửa sau không nhỉ!"

Lời vừa nói ra, Mạch An Ngôn lập tức đánh cô nàng một cái, đoạn quay đầu cẩn thận liếc nhìn Kha Dữ.

Hai tay Kha Dữ nhét trong túi quần, mắt khép hờ hoàn toàn nhìn không ra sắc mặt. Xe đang lao đi, ánh đèn neon vàng cam lần lượt biến ảo trên gương mặt anh, dường như đối phương quá mệt nên đã ngủ rồi.

Mạch An Ngôn "suỵt" một tiếng, lắc đầu với Thịnh Quả Nhi. Hầu chuyện tư bản từ ba giờ chiều đến chín giờ tối, hết trà đến rượu, chưa nói Kha Dữ, bản thân anh ta đã sắp mệt chết, phân nửa rượu cũng là anh ta chắn —— Trời đất chứng giám, nếu Kha Dữ còn nhắc lại chuyện chấm dứt hợp đồng có khi Mạch An Ngôn sẽ lập tức bò lên đỉnh tòa nhà IFC nhảy xuống mất!

Xe chạy dọc con đường cao tốc bao quanh thành phố, tình hình giao thông đang rất tệ hại. Kha Dữ mở to mắt liếc nhìn cảnh trí quạnh quẽ cũ nát quen thuộc bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh không biết vừa nhìn thấy gì mà đột ngột khựng lại, "—— Dừng xe."

Mạch An Ngôn không rõ chuyện gì nên nhìn theo tầm mắt anh, giữa khu chợ đêm đầy hàng quán ăn khuya náo nhiệt đột nhiên xuất hiện một chiếc Porsche 911 màu bạc chói mắt gắn biển số Hồng Kông. Bên cạnh xe có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang đứng, cô gái nhón chân kề mặt hôn má cậu thanh niên, tay dắt một con chó Doberman*.

Chó Doberman:

Con chó Doberman kia có đôi chân rất cao, hai tai dựng lên vừa uy phong vừa nhạy bén, có lẽ là vì nhìn thấy người quen nên thái độ nó không quá an phận. Thiếu nữ nắm chặt dây lôi kéo, nhưng có vẻ cũng không địch lại nổi sức nó.

Thương Lục làm động tác má kề má với Thương Minh Bảo xong liền cúi người thành thạo xoa vuốt vành tai và cổ con chó, "Em tới đây làm gì?" Vừa hỏi vừa nhẹ nhàng trấn an: "Suỵt —— suỵt —— Odin, ngoan nào."

"Anh đó! Chiều nay em nói là muốn tới thăm anh rồi mà!"

"Đi thăm anh hay đi đu idol, nói rõ ràng vào." Thương Lục buồn cười liếc cô nhỏ.

Thương Minh Bảo bối rối bĩu môi, "Thì đi đu idol." Nói xong lại ra vẻ hiến vật quý: "Anh xem đôi giày anh mua cho em này, đẹp lắm đúng không?"

Trời tối mờ tối mịt có thể nhìn ra cái gì? Thương Lục chỉ ừ à cho có lệ, riêng Thương Minh Bảo vẫn cực kỳ đắc ý: "Anh không biết đâu, sờ thích lắm, còn bóng loáng hơn chân em nữa."

Ánh mắt Thương Lục đổi sắc, quở mắng ngay: "Thương Minh Bảo, nếu em dám nói chuyện với mấy thằng con trai kiểu này, có tin anh đánh gãy chân em không?"

·

"Chuyện gì thế?" Mạch An Ngôn không rõ nội tình, chỉ nhìn thấy cảnh tượng một cặp nam nữ đang yêu đương nũng nịu.

Cửa sổ xe nâng lên cách trở gió đêm và mùi vị biển cả mặn mòi bên ngoài. Kha Dữ nói nhàn nhạt: "Không có gì, đi thôi."

Hôm qua vừa nói "Chị à em còn muốn nỗ lực", hôm nay đã khoác tay bạn gái cưỡi Porsche 911 rồi.

Xe từ từ lái đi, Kha Dữ dựa vào lưng ghế hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh tượng Thương Lục kéo tay dỗ dành thiếu nữ không sót một giây nào.

·

"Thôi được rồi, đừng giận nữa." Thương Lục không có bao nhiêu kiên nhẫn, Thương Minh Bảo vẫn dẩu miệng không buông: "Anh hung dữ quá đi! Em nói có một tí thì làm sao?"

"Con gái con lứa không được ăn nói như thế." Thương Lục kiên trì dạy bảo, "Đừng cả ngày treo ngực với đùi bên miệng."

"Eo ôi Thương Lục, anh bảo thủ thế!" Em út trợn mắt khinh thường, tốt xấu gì anh cô cũng ở nước ngoài mười mấy năm, còn học đại học ở Pháp nữa!

"Em không hiểu bọn đàn ông đâu," Thương Lục giúp cô vuốt tóc, "Bọn họ sẽ dùng đủ mọi cách thức để xâm hại em bằng ý nghĩ đấy."

Thương Minh Bảo ngây thơ chớp chớp mắt, chậm chạp "À" một tiếng thật dài.

Điện thoại di động đặt trên ghế lái rung lên bần bật, cô nàng vừa lái xe một chặng dài qua cầu Hồng Kông – Chu Hải – Ma Cao* tới đây thăm anh trai, mấy tiếng đồng hồ không nhìn điện thoại, tính ra đã thoát ly vòng fan suýt một ngày rồi —— Giới giải trí luôn thay đổi trong chớp mắt, sểnh ra là trở tay không kịp!

*Hong Kong-Zhuhai-Macao Bridgelà một hệ thống cầu, đường hầm dài 55km bao gồm một loạt ba cây cầu dây văng, cầu cạn, đường hầm dưới biển và bốn hòn đảo nhân tạo. Đây là con đường biển dài nhất thế giới bắc qua các kênh Linh Đinh và Cửu Châu, nối Hồng Kông với Ma Cao và Chu Hải, ba thành phố lớn ở phía tây của đồng bằng Châu Giang.

Thương Minh Bảo mở cửa xe lấy điện thoại di động, lướt mấy vòng sắc mặt lập tức biến đổi: "Đù mọe!"

Buột miệng xong cô nàng mới giật mình che miệng, len lén liếc nhìn Thương Lục.

Anh trai lẳng lặng từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Lại chuyện gì nữa?"

"Đối thủ của anh em đăng Weibo, đã nằm trên hot search một ngày rồi!"

"Anh trai em không có đối thủ nào nhé." Thương Lục lạnh lùng nói.

Câu này đâu thể trị nổi Thương Minh Bảo? Cô nàng cười ngọt ngào: "Thôi được rồi, là đối thủ của chồng em."

Thương Lục không có hứng thú nghe tin lá cải giới giải trí, hắn lùa Odin lên ghế phó lái xong xoay chân muốn đi, cuối cùng vẫn bị Thương Minh Bảo lanh lẹ giữ chặt: "Anh đừng đi mà —— Xem này xem này, trời đất ơi trên đời sao lại có người như thế chứ, kiên trì xây dựng thiết lập mà bỏ qua lễ phép luôn! Quá tâm cơ."

Màn hình di động xuất hiện trước mắt, là một bài chuyển phát Weibo:

Xe ngựa bí ngô: [ @Kha Dữ lâu rồi không thấy anh lên giao lưu gì nha ]

Kha Dữ: [ Coi như tôi chết rồi đi ]

Thời gian đăng Weibo là khoảng 3 giờ 10 phút chiều.

Thương Minh Bảo nghiến răng nghiến lợi: "Đáng ghét! Còn giả vờ thẳng tính nữa!"

Thương Lục nói đúng vào trọng tâm: "Cũng có gì đâu."

"Được chỗ nào?! Anh không cảm thấy người này quá tâm cơ sao? Nhìn qua giống như vả mặt fan, thực tế là một loại chiều fan mị fan đấy!"

Thương Lục cho tay vào túi, hơi cúi người: "Không cảm thấy."

Thương Minh Bảo suýt tức chết rồi, bản tính ngoan cố nổi lên thì không thèm quan tâm gì nữa: "Anh phải hứa với em, sau này về đại lục quay phim nhất định không được cho anh ta đóng vai chính!"

Sự nghiệp chưa đâu vào đâu đã bị em gái quy hoạch, Thương Lục cạn lời: "Chắc gì anh ta đã hứng thú với phim của anh."

"Em mặc kệ! Kỹ thuật diễn của anh ta nát lắm! Không được cho anh ta cơ hội đâu đấy!" Thương Minh Bảo nắm tay hắn, hai người bọn họ nhìn qua rất giống đôi tình lữ nhỏ v.e v.ãn yêu đương bên cạnh xe Porsche. Thương Lục không quá thích tình cảnh này đành qua loa đáp ứng: "Được."

"Vai phụ cũng không cho!"

Thương Lục: "..."

"Hứa! Cho! Em!" Em út tức giận nhìn hắn chằm chằm, muốn đối phương đáp ứng cho bằng được, đồng thời còn cơ trí mở app ghi âm.

"Được," Thương Lục kéo dài giọng đáp cho có lệ, "Vai chính không tìm, vai phụ không tìm, mãi mãi không tìm anh ta."

"Hừ." Thương Minh Bảo đắc ý lưu bản ghi âm, cảm giác như mình vừa làm được một thành tựu siêu lớn cho idol. Cô nàng đánh đánh rồi lại xóa xóa vào khung thoại... Đáng ghét, tin vui quan trọng thế này mà không được chia sẻ cho các chị em! Nhấc đầu một cái, anh trai cô đã bỏ đi được vài mét đường.

"Đệt." Cô nàng giậm chân mắng, trông thấy Thương Lục lười biếng nâng tay vẫy vẫy về phía này, đến đầu cũng không thèm quay lại.

---

Lời tác giả:

Bảo Bảo à, anh trai cô về sau không chỉ nâng người mà còn kéo về cho người ta mấy cái cúp ảnh đế luôn á...

Không ngờ lại có nhiều người cảm thấy khó chịu với câu "bộ ngực bóng loáng" như thế. Thiết lập của nhân vật Minh Bảo là kiểu "ngây ngô", bởi vì nguyên nhân gia đình và sức khỏe nên cô nàng này được người nhà nuông chiều từ bé, giống như Rapunzel sống trên tháp ngà ấy. Thương Lục lại là người anh trai thân thiết từ nhỏ, tạm thời chưa có cái gọi là ranh giới về vai vế và giới tính. Nhưng xét thấy phần lớn độc giả chúng ta đều là nữ, sau khi kết thúc tôi quyết định đổi câu kia thành "chân".

Nói thật thì đoạn này phải xét cả ngữ cảnh truyện nữa, sau khi Minh Bảo thốt ra câu kia, Thương Lục lập tức lên tiếng phê bình em gái ngay, còn giáo dục em rằng như vậy là không đúng đắn, không thể mãi vô tư mà phải biết đề phòng tâm tư của những thằng con trai khác. Anh trai nghiêm khắc chỉ ra chỗ sai cho em gái, đây mới là điểm dừng chân và ý đồ chân chính của đoạn hội thoại này.

Trong bản cũ, câu mà Minh Bảo khoe giày cho anh trai là "Anh nhìn xem, da giày còn bóng loáng hơn cả ngực em nữa." Câu này về sau bị ý kiến nhiều quá nên tác giả sửa thành chân bóng loáng =)))

Chú thích thêm một xíu, tên của Kha Dữ có chữ Dữ 屿 nghĩa là hòn đảo nhỏ, bính âm [yu], nhưng bình thường mọi người hay gọi bằng nickname 小岛, cũng mang nghĩa "đảo nhỏ" nhưng chữ 岛 đọc là [dao], editor dùng "Đảo Nhỏ" làm nickname cho Kha Dữ để phân biệt với cái tên thật luôn, tại cháu này bị đặt nhiều tên lắm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.