Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 59: Chương 59




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện với Đường Trác không thể để Kha Dữ đứng ra chủ trì, mà cần một người khác địa vị cao áp đảo, có tiếng nói trong ngành ra mặt mới được.

Chú Minh lái xe tới đón người, vừa từ sân bay rẽ ra cao tốc thì Thương Lục cũng vừa bấm số gọi đi.

Trần Hựu Hàm mò được điện thoại từ đống chăn gối hỗn độn, bên ngoài cửa sổ là khung cảnh giá rét ở Bắc Kinh. Anh ta dừng một chút, thấy Diệp Khai nằm trong ngực mình có dấu hiệu bị đánh thức liền cúi xuống hôn lên vành tai cậu một cái, tay gạt nút nhận cuộc gọi ——

"Anh rể."

Trần Hựu Hàm ngồi dậy xoa bóp chân mày: "Tôi đang ở Bắc Kinh."

Thương Lục giật mình, nghe ra ý mệt mỏi trong giọng anh ta, "Anh đang nghỉ ngơi à?"

"Ừ."

Cuối năm bận rộn chân không chạm đất, khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian đi Bắc Kinh. Diệp Khai vừa thi cuối kỳ xong nhưng có một đồ án yêu cầu phải ở lại trường, thế là tối hôm qua cả hai người cùng bận việc tối tăm mặt mũi suốt cả đêm.

Thương Lục xin lỗi: "Quấy rầy anh rồi."

Quấy rầy nghỉ ngơi thật ra không sao lắm, Trần Hựu Hàm cúi đầu, bất đắc dĩ nhìn Diệp Khai mơ màng dịch người rúc sâu vào trong lòng mình, hai tay vòng qua eo anh ta nửa mơ nửa tỉnh hỏi: "Em có em trai từ bao giờ thế?"

Chuyện không có gì phức tạp, chỉ trao đổi dăm ba câu là xong, cuối cùng việc lại bị ném về cho Cố Tụ. Diệp Khai lẳng lặng nghe xong, con sâu ngủ còn chưa chạy mất nên mơ mơ màng màng hỏi lại lần nữa: "Anh rể? Anh rể của ai cơ?"

Trần Hựu Hàm khôn ngoan không nhảy vào bẫy, "Không có ai hết, nói bậy ấy mà."

Diệp Khai ngáp một cái, khịt mũi nói, "Em phải kiện anh tội trùng hôn." Vừa nói cậu vừa nện thẳng đầu xuống gối. Trần Hựu Hàm nhanh nhẹn lót tay xuống dưới đầu, nhẹ nhàng đỡ cậu lên một phen.

·

Cố Tụ nhận lệnh, dùng thân phận phó tổng giám đốc Giải trí GC phát thiệp mời dự tiệc cho Kha Dữ và Đường Trác.

Thư mời được gửi thẳng đến hộp thư công việc, Mạch An Ngôn còn được đọc trước Kha Dữ —— Phàm là chuyện liên quan đến Giải trí GC thì chín bỏ làm mười cũng là việc của anh ta!

Kha Dữ nhìn mấy bộ tuxedo trang trọng do phòng làm việc cung cấp, qua một lúc lâu mới nói: "... Không đến mức đấy chứ."

Mạch An Ngôn làm như không nghe thấy, tự quyết định luôn: "Còn phải có khách mời nữ đồng hành nữa —— Anh hai à, thế này đi, cậu đưa Tiểu Ẩn theo nhé."

"..." Anh tốt bụng nhắc nhở: "Cô ấy đang ở đoàn phim."

"Thì xin nghỉ, vấn đề có lớn đâu." Mạch An Ngôn giải quyết dứt khoát, "Tôi cũng đi." Nói rồi anh ta nhìn sang trợ lý Nancy: "Thân là người quản lý, cùng đi tham dự có phải chuyện đương nhiên không?"

Nancy giơ ngón cái tán thưởng, gật đầu nhấn từng chữ: "Đương nhiên ạ."

Kha Dữ: "..."

Tới ngày tổ chức tiệc, tuy không đồng ý ăn vận quá long trọng nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mặc âu phục thắt cà vạt như ai. Ưng Ẩn mặc váy lễ phục hai dây bó sát màu đen, rất đẹp nhưng không quá phô trương lấn át người khác. Cô nàng khoác hờ tay Kha Dữ suốt một đường cười nói duyên dáng nghiêm trang, kề tai anh hỏi nhỏ: "Sao đột nhiên GC mời anh ăn cơm thế? Hay là gã chó má họ Trần kia nhắm vào anh rồi."

"Không phải anh ta chủ trì đâu."

Ứng Ẩn thở phào một hơi, chân vừa bước vào phòng tiệc thì trái tim lại giật thót một cái, hô lên: "Không phải Thương Lục kia sao?!"

Thương Lục đang cầm một ly Whiskey đứng tán gẫu với một người khác cạnh cửa sổ sát đất, giọng không lớn nhưng trông có vẻ trò chuyện rất vui. Tư thái hắn thong dong lỗi lạc, nghiêng đầu chăm chú nghe đối phương nói, thỉnh thoảng cười một cái hoặc nhấp một ngụm rượu.

Ứng Ẩn lập tức tránh qua chỗ khác, không quên lẩm bẩm: "Không hổ là phong độ và khí chất của thiếu gia nhà họ Thương."

Lực chú ý của Mạch An Ngôn đặt hết lên người Cố Tụ nên không nghe rõ cô nàng nói những gì, chỉ âm thầm đụng cô một cái nhắc nhở. Ưng Ẩn lập tức nở nụ cười ngọt ngào hào phóng, thân thiện chào hỏi: "Anh Cố, lại gặp nhau rồi."

Cố Tụ tách khỏi cuộc nói chuyện với Thương Lục, chào một tiếng "Sếp Mạch." Anh ta buông ly xuống, lịch sự bắt tay rồi nhìn về phía hai vị minh tinh: "Chào cô Ưng, thầy Kha."

Kha Dữ bắt tay nhưng ánh mắt lẳng lặng nhìn sang Thương Lục, khóe môi nở nụ cười như có như không. Cố Tụ đứng ra giới thiệu: "Vị này là Thương Lục, trước kia từng là trợ lý của tôi, gần đây đang chuẩn bị dự án phim cá nhân."

"Trợ lý?" Ưng Ẩn nghi hoặc lặp lại. Kha Dữ ho nhẹ một tiếng, giành nói trước: "Hóa ra là trợ lý của anh Cố, trước giờ sao không thấy cậu nhắc?"

Diễn hay lắm.

Thương Lục lễ độ tạ lỗi: "Là lỗi của tôi, thầy Kha, tôi không nên giấu anh."

Trong lòng Cố Tụ biết rõ ràng, cười nói: "Suýt nữa tôi quên mất, thầy Kha đã làm diễn viên chính cho cậu rồi mà, còn cần gì tôi giới thiệu nữa?"

Lần này đến phiên Mạch An Ngôn và Ưng Ẩn cùng giật mình: "Diễn viên chính? Từ lúc nào?!"

Ánh mắt Mạch An Ngôn nhìn Kha Dữ mang đầy đau đớn và oán trách —— Dám trốn sau lưng quản lý kim bài tự ý nhận dự án phim!

Kỹ thuật diễn của Cố Tụ không biết luyện được ở đâu mà còn tự nhiên lưu loát hơn Kha Dữ: "Sao thế, mọi người không biết gì cả à?" Anh ta nhìn qua Thương Lục: "Thương Lục, cậu không đúng thật rồi."

Thương Lục buông ly Whiskey, gật đầu thừa nhận, còn thong thả nói ra bí mật đã bị che giấu từ rất lâu: "Bộ phim ngắn đoạt giải lần trước, đạo diễn là tôi."

"Đ ——" Đụ má.

Câu chửi thề đến bên miệng phải nuốt xuống, Ưng Ẩn che miệng ngoan ngoãn nói: "Đúng là bất ngờ quá."

Mạch An Ngôn không hổ là người lăn lộn nhiều năm, chỉ trong mấy giây đã tính toán xong quan hệ lợi ích. Bộ phim "Nhàm chán" kia vốn đã được chú ý rất nhiều, người trong nghề đào ba thước cũng không đào ra tung tích đạo diễn, Kha Dữ lại ngậm miệng không chịu nói, mọi người đành phải chấp nhận rằng có thể đó là clone của một đạo diễn nổi tiếng nào đó trong nước. Lúc này nếu hắn công khai thân phận thì không khác gì ngang trời xuất thế giữa nền điện ảnh đại lục.

Trong một bữa tiệc quan trọng, người đứng đầu giải trí GC lại đích thân dẫn tiến, hai người trò chuyện thân mật như vậy đủ để chứng tỏ tư bản sau lưng Thương Lục chắc chắn có tên GC. —— Còn cần hỏi kết luận nữa sao? Đương nhiên phải theo! Đừng nói bây giờ dự án phim của hắn vẫn chưa có manh mối gì, tương lai nếu được duyệt thì dù là phim đề tài tiểu chúng hay phim hài gây sốc đi nữa, Kha Dữ vẫn phải vào đoàn!

Lúc mở miệng ra lần nữa, ngữ khí Mạch An Ngôn đã thay đổi hẳn. Anh ta vươn tay nắm chặt tay Thương Lục, gọi hắn là "Đạo diễn Thương" rồi nhiệt tình nói: "Đảo Nhỏ nhà chúng tôi được xuất hiện trong phim của cậu chính là vinh hạnh ba đời, người quản lý là tôi đây cũng cảm thấy thơm lây!"

Thương Lục ung dung đáp lễ: "Quá khen, may mà thầy Kha không từ chối." Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn dịu dàng dừng trên người Kha Dữ, cong môi lên: "Thầy Kha tới đây đã ăn gì chưa?"

Kha Dữ ngẩn ra, lắc đầu.

"Lát nữa phải uống rượu đấy, nên ăn lót dạ trước thì hơn." Hắn xoay người gọi nhân viên phục vụ: "Hỏi xem cô Ưng và thầy Kha muốn dùng gì."

Nhân viên phục vụ liệt kê tên các món ăn và điểm tâm nhẹ, Kha Dữ gọi nửa phần hoành thánh tôm, Ưng Ẩn lấy một phần bánh hạt dẻ nước*.

*Bánh hạt dẻ nước – 马蹄糕: món dimsum Quảng Đông ngọt được làm từ hạt dẻ nước, cắt miếng vuông và áp chảo trước khi phục vụ.

Nhân viên phục vụ nhìn qua Mạch An Ngôn, anh ta cảm động vì rốt cuộc cũng được nhớ thương, hít sâu một hơi mỉm cười nói: "Không sao, dạ dày tôi tốt lắm."

Nhân viên phục vụ: "..."

Món điểm tâm được đặt một bên phòng cho khách dùng, Mạch An Ngôn bắt chuyện với Cố Tụ và Thương Lục, Kha Dữ và Ưng Ẩn ăn uống chậm rãi. Thỉnh thoảng anh nhấc mắt lên lại nhìn thấy Thương Lục cũng chú ý tới mình, ánh mắt chỉ chạm vào một chút liền rời ra ngay. Thương Lục bình tĩnh tiếp tục chủ đề tán gẫu, ý cười trong mắt chưa kịp thu lại, Mạch An Ngôn quen nhìn mặt đoán ý lập tức khơi đề tài: "Hình như hôm nay tâm trạng đạo diễn Thương rất tốt thì phải."

Ứng Ẩn đụng đụng đầu gối Kha Dữ dưới gầm bàn: "Này." Miệng cắn bánh hạt dẻ nước đến là tao nhã: "Anh với Thương Lục là thế nào đấy?"

Kha Dữ âm thầm giật mình, ngoài mặt nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào là thế nào?"

"Không phải anh biết cậu ta vốn là thiếu gia nhà họ Thương sao? Cậu ta giấu giếm thân phận làm gì? Anh lại còn giả bộ không biết? Chẳng lẽ Cố Tụ không biết xuất thân của cậu ta à? Không thể nào, anh ta hẳn là người rõ ràng nhất. Cố Tụ phối hợp diễn kịch với hai người làm gì?" Cô nàng tự hỏi tự đáp một hơi, nói chắc nịch: "Chắc chắn có trá."

Kha Dữ thong thả đáp: "Chờ Đường Trác tới là cô biết ngay."

Thật ra anh cảm giác Ưng Ẩn mới là người khác thường: "Cậu ấm nhà giàu đang ở trước mặt, cô không có ý tưởng gì à?"

Trước đây họ từng gặp mặt trong làng đô thị một lần mà không biết lai lịch gì của đối phương, chỉ trông thấy khuôn mặt đẹp trai đó là cô nàng đã ra sức chớp mắt khoe mẽ thả thính rồi. Về sau lại gặp nhau trong tiệc rượu GC, rõ ràng cô cũng mang dáng vẻ nóng lòng muốn thử sức. Bây giờ người đã ở trước mắt, ngoại trừ lúc bắt đầu ánh mắt cô hơi sáng lên một chút, sau đó lại không có hành động gì cụ thể. Một khi Ưng Ẩn muốn liếc mắt đưa tình thả thính ai đó thì rất dễ nhận ra, cho nên nếu cô nàng tỏ thái độ tiêu cực, mất hứng thú cũng sẽ bại lộ ngay tức khắc.

Kha Dữ không có ý định thử xem Ưng Ẩn có cho Thương Lục vào tầm ngắm không, theo lý thuyết mà nói, toàn bộ thiếu gia công tử nhà giàu trên đất nước này đều nằm trong tầm ngắm của cô —— Thay vì lo lắng cô nàng có ý nghĩ không an phận gì với Thương Lục, thật ra anh quan tâm đến vẻ khác thường của cô nhiều hơn.

Quả nhiên Ưng Ẩn bị hỏi đứng hình, dù kỹ thuật diễn tinh vi đến mấy thì cũng phải do dự trong một giây, sau đó cô nàng ra vẻ thản nhiên gảy gảy miếng bánh hạt dẻ nước trong suốt: "Làm gì có? Tôi đang động lòng muốn chết đây!"

Kha Dữ ngẫm nghĩ: "Bộ phim của cô với Thẩm Tịch đóng máy rồi phải không?"

"Ừ."

"Đóng máy xong có muốn ra ngoài chơi bời thư giãn gì không?"

Ưng Ẩn chớp mắt: "Sao, sợ tôi không thoát vai được hả?"

Kha Dữ nhìn cô: "Kỹ thuật diễn của cô tốt như vậy, quá nhập vai không phải chuyện bình thường sao?"

Ưng Ẩn tránh thoát cái nhìn của anh: "Biết rồi biết rồi, về nhà sẽ mua vé máy bay liền!"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Đường Trác cũng vừa tới nơi. Anh ta mặc áo len dệt kim khoác ngoài sơ mi cơ bản, dáng người phốp pháp hình như đã gầy đi một chút. Anh ta tới trễ, hấp tấp bước vào phòng phải đi chào hỏi một vòng người tạ lỗi, ở đây Kha Dữ là người quen thuộc anh ta nhất nên ném cho đối phương một điếu thuốc lá, đuôi mắt liếc sang Thương Lục vừa từ bên ngoài quay vào phòng, trong lòng biết rõ hai người đã bỏ lỡ cơ hội giới thiệu tốt nhất rồi. Trong đầu anh đang tính nhẩm xem nên bắt chuyện kiểu gì cho tự nhiên, bên ngoài đã tự nhiên lên tiếng trêu chọc: "Lão Đường, cắt phim có vui không?"

Bình thường anh luôn mang dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng và tách biệt, lúc nghiêm túc xã giao lại mang phong độ hoàn toàn khác, lười biếng thong dong, dáng dấp giang hồ nhưng không hề dung tục.

Đường Trác cho thuốc lá vào miệng: "Chết mất!" Mọi người cười vang, anh ta vòng đề tài lên người Kha Dữ: "Thôi đừng nhắc, phim cắt thế nào còn chưa nói được đâu, nhưng diễn xuất của cậu thì tôi nhìn ra rồi, phải gọi là tiến triển thần tốc!"

"Hay quá!" Mạch An Ngôn reo lên, dẫn đầu vỗ tay, "Có một câu của đạo diễn Đường, cục đá trong lòng tôi xem như rơi xuống rồi."

Đường Trác cười ha ha: "An Ngôn, Đảo Nhỏ vào đoàn hai tháng, số lần anh thăm ban tôi chỉ đếm được trên một bàn tay. Có phải anh thấy Tiểu Ẩn xinh đẹp nên thiên vị cô ấy không hả?"

Mạch An Ngôn vừa châm thuốc vừa xua tay: "Kìa —— làm sao tôi dám chứ!"

"Anh không được xem mấy cảnh ở Lệ Giang, Đảo Nhỏ thể hiện làm chúng tôi phải lau mắt nhìn! Giám đốc sản xuất —— Ủa?" Đường Trác gỡ điếu thuốc nhìn chằm chằm vào Thương Lục: "Em trai này trông quen mắt thế." Anh ta gãi đầu, "Có phải gặp nhau ở đâu rồi không?"

Mạch An Ngôn giới thiệu: "Đây là cựu trợ lý của anh Cố, Thương Lục."

Anh ta cố ý không nhắc đến thân phận đạo diễn, vì biết rằng loại thông báo quan trọng này không đến phiên mình tuyên bố.

Thương Lục vươn tay: "Đạo diễn Đường, vinh hạnh."

Đường Trác vừa đưa tay ra bắt vừa quay đầu lại tìm Kha Dữ: "Này... Cậu có ấn tượng gì không? Sao tôi cứ có cảm giác cả ba chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?"

Kha Dữ kẹp điếu thuốc khoanh tay trước ngực, bật cười phả khói: "Đúng là có gặp rồi."

Trong lúc Đường Trác còn mờ mịt bối rối, Thương Lục đã lịch sự nói kín đáo: "Trước kia tôi từng làm trợ lý quay phim một tuần trong đoàn ở Lệ Giang, được thầy Phó giới thiệu, chúng ta đã gặp nhau rồi."

"À ——" Đường Trác vỗ đầu bừng tỉnh: "Đúng rồi, cái cậu ở cùng khu nhà với chúng ta, Đảo Nhỏ còn chơi xấu dạy cậu hút thuốc nữa, phải không?"

Kha Dữ: "..."

Người ta hay nói quý nhân hay quên, đến lúc nhớ lại toàn nhớ mấy thứ linh tinh vớ vẩn.

Thương Lục cười đáp: "Đúng vậy."

"Thế cậu ở đây làm gì?" Rốt cuộc Đường Trác đã hỏi vào trọng điểm, anh ta vừa nhanh miệng vừa hào sảng, ngược lại không nhận ra những lời vừa rồi không được lịch sự cho lắm.

Trong lòng Thương Lục nghĩ, trước đây Kha Dữ từng nói anh ta không giống những người khác trong giới giải trí, xem ra quả đúng là thế rồi.

"Đến nhận lỗi với anh." Hắn nói.

Cố Tụ lên tiếng rất đúng lúc: "Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta ngồi vào bàn rồi nói đi." Món khai vị đã dọn xong, trợ lý và phục vụ mời mọi người dời bước qua phòng ăn, nhân viên hướng dẫn rất tận tình chu đáo, hóa ra mỗi người đều được sắp xếp vị trí ngồi riêng. Cố Tụ ngồi trên ghế chủ trì, Đường Trác sửng sốt nhận ra mình được xếp ở ghế thứ hai bên phải, ghế thứ ba phía đối diện lại là Thương Lục.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Mình là khách mời danh dự, còn Thương Lục là vị khách danh dự thứ hai?

Anh ta ngơ ngác nhìn Mạch An Ngôn, nhưng hiển nhiên lúc này Mạch An Ngôn không rảnh để suy nghĩ chuyện khác, chỉ đang nuôi trong đầu ý niệm phải làm sao chen chân được vào phim của Thương Lục.

Đường Trác lại nhìn qua Kha Dữ ngồi bên cạnh mình, hạ giọng hỏi: "Thế này là sao?"

Kha Dữ ăn non nửa chén hoành thánh đã chắc dạ, giờ chỉ lo rót rượu cho anh ta: "Trước kia không phải anh nói muốn gặp mặt thiên tài một lần sao? Hôm nay thiên tài sẽ hầu rượu anh không say không về."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.