Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 66: Chương 66




Ông ta dứt lời, sân vườn và căn biệt thự càng rơi vào tĩnh mịch đáng sợ.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo của Kha Dữ không hề có một tia dao động, chỉ nhẹ nhàng giễu cợt: "Dựa vào đâu?"

"Dựa vào việc anh vẫy thì tôi đến anh đuổi thì tôi đi, bằng việc chỉ cần anh có hứng thú thì quất tôi cả đêm không ngừng nghỉ, trói tôi lại lăng nhục, hay là dựa vào tủ đồ công cụ tra tấn của anh?"

Trong mắt Thang Dã hiện lên vẻ nôn nóng rách nát, phần nôn nóng đó khiến đôi mắt mất đi tiêu cự, ông ta bực bội mấp máy đôi môi tái nhợt: "Tôi đã nói rồi, fetish không phải thứ mà tôi khống chế được, sao em lại không hiểu? Giá mà em đừng quật cường như thế, đừng, đừng chống cự dữ dội như thế, tôi sẽ đối tốt với em, cũng không nỡ đánh em thật! Chỉ cần em mềm lòng một chút, nhẹ nhàng với tôi một chút... Tôi đã không đánh em ác như thế rồi, sẽ làm em thoải mái, chăm sóc em thật tốt..."

"Những tình nhân trước kia của anh, bọn họ không mềm mỏng nhẹ nhàng với anh sao? Bọn họ đi đâu rồi?"

Sắc mặt Thang Dã biến đổi, hơi ngừng lại: "Ai nói cho em biết? A Châu phải không? Có phải A Châu mách với em không?!"

"Có quan trọng à? Mấy tình nhân đó của anh, ai chết ai tàn phế ai phát điên, anh có nhớ rõ không? Nếu tôi mềm lòng với anh, qua một năm, hai năm hay ba năm là anh chơi chán? Sau đó yên lặng biến mất, hay là đưa cho người khác tiếp tục chơi như anh nói?"

"Tôi sẽ không!" Thang Dã rít qua kẽ răng: "Đừng đánh đồng bản thân với bọn họ —— Em không giống họ, không giống."

"Vậy sao." Kha Dữ nhếch khóe môi đã nứt toạc, tặng cho ông ta một nụ cười rách nát, "... Tôi và những con chim hoàng yến đó có chỗ nào khác nhau?"

"Khác nhau chứ, bởi vì tôi..." Ông ta khó lòng mở miệng, thân thể ứa mồ hôi chuyển thành cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo không thể giải tỏa.

Ông ta nuốt nước bọt, không tin nổi mà nhìn Kha Dữ chằm chằm: "Bởi vì tôi yêu em."

Kha Dữ lặng lẽ hừ cười một tiếng, "Hóa ra là như thế. Thang Dã anh, vì quá yêu tôi, cho nên mới tra tấn tôi cả đêm lẫn ngày, đánh tôi, đe dọa tôi, trói gô tôi lại để ra lệnh, giẫm đạp tôi, bắt tôi phải cầu xin anh ——"

【 Xét duyệt ơi, bọn họ đang nói chuyện nhé, chưa chạm vào nhau luôn nhé 】

Kha Dữ mím môi thở d.ốc, đôi mắt đỏ bừng chớp chớp, hàng lông mi ướt đẫm, "Ham mê của anh không đổi được lòng tôn trọng của đối phương, vậy thì đi tìm người chịu tình nguyện chơi mấy trò đó với anh đi. Tôi và anh —— chúng ta không hợp nhau đâu."

Cơn sợ hãi chiếm cứ thần trí Thang Dã, đầu ngón tay gần như c.ắm vào cánh tay Kha Dữ, ông ta đau đớn gầm lên: "Hợp chứ! Tại sao lại không hợp? Bảy năm, trong bảy năm nay tôi không hề làm như vậy với bất kỳ ai, em cũng không yêu ai cả, vì sao ——"

Kha Dữ thờ ơ trước lời kể khổ, khẽ cười, "Thật sự không có người khác sao?"

"Tôi ——" Thang Dã im bặt, khiếp sợ nhìn Kha Dữ.

Kha Dữ trào phúng hỏi: "Thế anh và Chung Bình xảy ra chuyện gì nào?"

Thang Dã gian nan mở miệng: "Em biết rồi."

"Ở buổi tiệc tối họp báo công bố Dự án Minh Duệ, anh và Chung Bình trốn vào phòng nghỉ làm tình, tôi cũng có mặt ở đó."

Thang Dã cố gắng hồi tưởng, nhớ lại xem hôm đó ông ta và Chung Bình có nói câu nào bệnh hoạn hết thuốc chữa để Kha Dữ nghe được không, lại nhớ đến Thương Lục bước ra từ tủ quần áo —— Ông ta biến sắc, không biết vì đố kị hay chột dạ mà tức tối chất vấn: "Em và Thương Lục, từ buổi tối hôm đó các người đã ở bên nhau?"

Kha Dữ cong môi giễu cợt: "Đang bàn chuyện, không ngờ lại được nghe đoạn phim con heo xuất sắc đến thế."

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Thang Dã thở chậm lại, nhớ đến dáng vẻ đêm đó của Thương Lục. Quá buồn cười, một kẻ có địa vị, tuổi gần bốn mươi như ông ta thế mà có ngày phải đi so sánh khí chất và ngoại hình với một thằng ranh miệng còn hôi sữa... Ông ta bị dắt mũi xoay vòng vòng, cứ tưởng hắn chỉ là một trợ lý nho nhỏ làm việc ở GC, còn kiêu căng ném danh thiếp cho... Lúc ấy Kha Dữ đang làm gì? Trốn trong tủ quần áo nghe trò hoang đường tột độ của ông ta và Chung Bình, nghe Thương Lục thoải mái bốc phét, nghe ông ta bị xỏ mũi mà không biết, xem đủ mọi trò cười.

Thang Dã nuốt nước bọt, cố khống chế cơn ghen tuông điên cuồng trong cơ thể: "Tôi và Chung Bình không có gì hết, cậu ta không giống em ——"

"Tỉnh lại đi sếp Thang ơi, anh cảm thấy tôi có hứng thú nghe à? Tôi hỏi đến Chung Bình không phải vì để ý đến quan hệ của anh và cậu ta, càng không quan tâm anh có trung thành với tôi không, anh không cần giải thích làm gì." Anh dừng một chút, "Giữa tôi và anh là quan hệ ông chủ với nhân viên, là quan hệ cấm kỵ dơ bẩn —— Nếu tôi có một chút để ý xem anh có người khác hay không, tôi sẽ chán ghét bản thân mình ghê lắm."

Thang Dã thở hổn hển bóp cằm anh: "Kha Dữ, Kha Dữ, đôi khi tôi rất muốn cắt luôn lưỡi em... Em không nói được thì tốt quá, em im lặng thì tốt hơn..." Đôi mắt ông ta đỏ đến đáng sợ, âm lượng mỗi lúc một thấp xuống, cuối cùng tuyệt vọng hôn lên môi Kha Dữ, hôn lên gương mặt xinh đẹp quật cường, đôi mắt lạnh băng đầy chán ghét, hôn lên chiếc mũi vẫn còn thở, khiến tình yêu vô vọng của ông ta cứ mãi mãi kéo dài.

Hai tay bị kéo lên đỉnh đầu, Kha Dữ cố nhịn cơn buồn nôn để giãy giụa, Thang Dã tiếp tục điên cuồng mắng chửi: "Được, em và tôi không hợp, chắc em và thằng nhãi kia thì hợp! Nhà họ Thương là gia đình trâm anh thế phiệt, còn em là cái thứ gì? Nó dựa vào đâu mà yêu em? Em cảm thấy leo được lên cành cao thì vô tư đá văng tôi đi à, em có nghĩ một ngày nó chơi em chán rồi cũng đá em đi không hả —— Em tưởng ai cũng kiên nhẫn như tôi sao, chịu đựng bảy năm mà không chơi em! Nó bảo muốn làm đạo diễn, em lập tức chạy tới làm diễn viên chính cho nó, em xứng sao? Nhìn kỹ thuật diễn của em đi, nhìn tài năng hết thuốc chữa của em đi, nhìn lại bệnh tình của em đi!" Thang Dã thở hồng hộc, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp giữa cơn bạo nộ xung thiên, "... Tôi quên mất, sao chúng ta lại không xứng được? Fetish của tôi không thể đổi, chứng tâm manh* của em con mẹ nó cũng không có thuốc chữa đâu! Chúng ta là một đôi trời sinh, một đôi bệnh hoạn đấy!"

*Chứng tâm manh (aphantasia) – 心盲症: Một hội chứng khiến bộ não mất đi khả năng tưởng tượng. Nếu yêu cầu một người mắc chứng Aphantasia tưởng tượng, họ chỉ có thể mô tả lại đồ vật, giải thích khái niệm và làm như thể họ thật sự biết về đồ vật đó chứ không hình dung được bất cứ hình ảnh nào trong đầu để liên kết với những đồ vật ấy.

Đồng tử đột nhiên co rụt lại, Kha Dữ co rúm người trước lời thì thầm ma mị của ông ta, càng dễ dàng bị Thang Dã phát hiện ——

Chứng tâm manh là một hội chứng khuyết tật bẩm sinh hiếm gặp, bệnh nhân mắc chứng này không có khả năng lưu trữ và mô tả hình ảnh trong đầu. Cho dù người ta có mở một cánh cửa sổ ra trước mặt anh ngàn vạn lần, đến khi nhắm mắt lại, vẫn biết nó vẫn ở đó, nhưng anh sẽ không thể mường tượng lại hình dạng của nó trong đầu. Cho dù anh có cố gắng nhớ một khuôn mặt hoặc một tấm ảnh cũ ngàn vạn lần, nhắm mắt lại rồi vẫn không thể vẽ ra bất kỳ hình ảnh nào về người đó trong tâm trí.

Thành tích toán học mà anh luôn tự hào bị trượt dốc không phanh sau khi lên cấp ba, bởi vì anh bó tay đầu hàng trước mọi bài toán hình học không gian —— Anh không thể tính ra hình dạng ba chiều của hình nón và hình lập phương, cũng như mặt phẳng hai chiều, thậm chí không thể hình dung ra một đường cong nào.

Đây là khuyết tật bẩm sinh.

"Thằng nhãi nhà họ Thương đã biết chưa? Em có dám nói cho nó biết không?" Thang Dã thưởng thức đôi mắt trống rỗng đen kịt của Kha Dữ, "Cục cưng ơi, chứng tâm manh là bệnh bẩm sinh, Hoa Đà tái thế cũng không chữa được. Bộ tôi không yêu em sao? Tôi vì em mà đi hỏi biết bao nhiêu bệnh viện lẫn bác sĩ, có danh y trong ngoài nước nào mà tôi không giới thiệu cho em? Là tại em không biết cố gắng, chữa không hết đấy em hiểu không? Tôi giúp em giữ bí mật này, em lấy gì báo đáp tôi? Không có tôi, Lịch Sơn làm sao kêu em đi đóng phim liên tục như thế? Là vì tôi đầu tư sau lưng đấy! Em thích đóng phim, diễn nát đến mấy tôi vẫn xem như tiêu tiền mua niềm vui cho em. Cả đoàn phim từ trên xuống dưới có ai là không biết kỹ thuật diễn của em hết thuốc chữa? Lần nào, lần nào tôi cũng phải đích thân đến đoàn chuẩn bị quan hệ, để bọn họ kiên nhẫn bao dung với em!"

Thang Dã vặn cằm khiến anh không thể không ngửa đầu lên, cười dồn dập: "Bị chứng tâm manh em làm sao đóng phim? Nhắm mắt lại là mẹ nó không tưởng tượng ra nổi một quả táo hay một quả lê, lấy gì đóng phim? Đã không dưới một lần Lịch Sơn than phiền với tôi là không tìm thấy tinh thần hay linh hồn vai diễn nào ở em, trong đầu em không có gì, tinh thần đâu ra? Uống thuốc? Em định giả vờ bị trầm cảm trước mặt Thương Lục cả đời sao, định dùng thuốc k.ích thí.ch tinh thần cả đời sao? Loại thuốc nào cũng có tính kháng dược tính gây nghiện, tương lai em nốc thuốc đến mức tàn phế, đạo diễn thiên tài của em sẽ không rời bỏ em sao?!"

Kha Dữ run rẩy nhắm mắt lại, một câu "Sẽ không" cuối cùng vẫn giấu dưới đáy lòng.

"Em vẫn chưa nói cho nó biết đúng không cục cưng, em không dám..." Thang Dã hôn lên mí mắt tái nhợt, "Tôi là người hiểu em nhất, em mà can đảm thì bạc bẽo vô tình hơn bất kỳ ai, nhưng đã sợ hãi thì sẽ nhát gan yếu đuối nhất trần đời —— Có muốn tôi giúp em tiết lộ cho nó nghe không, hả?" Hai ngón tay ông ta kéo mặt anh về gần mình hơn, "Có muốn tôi giúp em tiết lộ toàn bộ chuyện liên quan đến tôi, bệnh tâm manh của em không? Em không dám, tôi sẽ giúp em kể rành mạch luôn."

Kha Dữ lẳng lặng mở to mắt nhìn thẳng vào ông ta, chốc lát sau chợt nhếch khóe môi, mỉm cười nặng nề: "Được đấy, anh cứ nói đi, không sao hết. Kha Dữ tôi yêu cậu ấy thì liên quan gì? Anh nói cho cậu ấy nghe xem cậu ấy có để ý không. Nếu cậu ấy để ý, ghét bỏ, tôi vẫn yêu; nếu cậu ấy không để ý, không chê, thế thì tôi cảm ơn anh quá, hơn nữa càng yêu cậu ấy hơn. Nếu cậu ấy né tránh tôi, tôi vẫn sẽ yêu cậu ấy từ xa; nếu cậu ấy cảm thấy tôi ghê tởm hết thuốc chữa, vậy tôi sẽ yêu cậu ấy đến hết thuốc chữa thật. Không phải anh luôn cầu xin tôi yêu anh sao? Xin tôi đi, thứ mà anh cầu còn không được, cậu ấy nhận hay không còn phải xem tâm trạng đấy. Anh luôn mồm nói nhà họ Thương là cái thá gì, anh thì sao? Anh còn không dám bước vào Vân Quy một bước, chỉ dám ở ngoài chờ cả đêm —— Đồ phế vật."

"A Châu!"

Tiếng gầm giận dữ làm người hầu đứng bên ngoài giật mình run rẩy, A Châu sải bước tiến vào, hạ giọng: "Ông chủ."

Ánh mắt anh ta đảo qua người Kha Dữ, thật kỳ lạ, nghe tiếng cãi cọ loáng thoáng lâu như thế, A Châu cho rằng Kha Dữ hẳn đang ở thế hạ phong chật vật lắm, nhưng nhìn tận mắt lại cảm thấy đôi mắt anh bình tĩnh vô cùng.

"Gọi —— Gọi điện thoại ngay cho cậu chủ nhà họ Thương cao cao tại thượng đi! Tôi muốn xem xem rốt cuộc nó có cao quý, lương thiện, khoan dung như em nói không!"

A Châu lấy điện thoại, mở dữ liệu đã lưu trước đó ra.

Tiếng chuông dài vang lên, bây giờ là khoảng 8 giờ tối, trong lòng Kha Dữ yên lặng tính toán, chắc là hắn đang ngồi vẽ storyboard, hoặc là đang chạy bộ. Những khi làm việc điện thoại của hắn sẽ ở trong tay chú Minh, ba tiếng chưa tiếp, hẳn chú Minh đang trên đường cầm điện thoại vào phòng làm việc.

Thang Dã vừa chờ vừa nhìn vào mắt Kha Dữ.

Anh quá bình tĩnh, tuy đồng tử vẫn hiện lên chút khiếp sợ, nhưng càng giống chờ đợi một cuộc phán quyết chứ không phải vì sợ sự việc bại lộ.

"Khoan đã ——"

"A lô," Giọng Thương Lục lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự truyền ra khỏi ống nghe, "Xin hỏi ai đấy ạ?"

Lúc âm thanh của hắn vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch, Thang Dã rõ ràng trông thấy Kha Dữ hơi run lên, đôi mắt lóe sáng tựa như đốm lửa nhỏ giữa đống tro tàn, nhưng rất nhanh sau đó, anh tiếp tục chìm trong sự yên lặng bình thản.

Thang Dã xua xua tay, A Châu lặng lẽ lui ra, vội nói vào điện thoại: "Xin lỗi, tôi nhầm số."

"Em đang lợi dụng tôi."

Thang Dã buông lỏng tay, chậm rãi ngồi dậy, "Hôm nay em định bức tôi chủ động thế em kể mọi chuyện cho Thương Lục nghe." Một tiếng cười nhẹ vang lên, ông ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay: "Đảo Nhỏ, tôi thật sự đánh giá thấp em rồi đấy."

---

Lời tác giả:

Ai muốn xem thêm về chứng tâm manh thì lên Baidu nha, nói tóm gọn chính là "Không có khả năng tưởng tượng".

Từ ngày đầu Kha Dữ gặp Thương Lục tôi đã lót đường cho tình tiết này rồi, lúc nào cũng cầm sổ ghi chép trên tay, sau khi được xem bức tranh storyboard hoàn chỉnh của Thương Lục mới bắt đầu xúc động, lúc cùng nhau xem phim Thương Lục đã nói "Diễn viên này khuyết thiếu trí tưởng tượng". Ở Lệ Giang Thương Lục cũng nói "Càng chi tiết thực tế, anh sẽ diễn càng tốt, ngược lại thì không phân tích và nắm bắt nổi", cùng với mấy lần trước mỗi khi Kha Dữ nhắm mắt nghĩ đến Thương Lục, trong đầu chỉ thấy một mảnh đen kịt.

Nhiều lắm, không thể kể hết được. Tóm lại Kha Dữ diễn xuất đòi hỏi kinh nghiệm thực tế, cậu ấy cần tích lũy, luyện tập và ghi nhớ rất rất nhiều lần mới có thể diễn xuất được các vai có tính cách và bản sắc khác mình (ví dụ như Phi Tử), còn đối với những nhân vật siêu thực (như thợ săn A Sát) thì hoàn toàn bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.