Trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ.
Hắn đứng bên ngoài phòng bệnh, cùng với anh tôi.
Dùng ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương nhìn Lâm Tửu được đẩy ra từ phòng cấp cứu.
Nhắc đến tôi thì sao?
Giọng nói lại lạnh lùng đến tàn nhẫn:
“Tôi chưa từng hối hận.”
Mười lăm năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi.
Tình yêu mãnh liệt và chân thành nhất tôi từng trao đi.
Vậy mà lại đặt lên một kẻ như hắn.
Tôi đột nhiên bật cười.
Ngay khoảnh khắc hắn sắp dùng lực đập mạnh chân tôi vào lan can, tôi rút mạnh chân ra khỏi tay hắn.
“Vô dụng.”
Cổ chân trẹo đau đến mức khiến tôi nghẹn cả hơi thở.
Nhưng tôi vẫn nhân lúc Giang Thiêm chưa kịp phản ứng, túm lấy tóc hắn, hung hăng đập đầu hắn vào lan can sắt.
“Đồ hạ tiện, còn muốn hại tôi lần nữa? Nằm mơ!”
Đầu hắn va mạnh vào thanh sắt, phát ra tiếng “đoàng” nặng nề.
Trán đập trúng góc nhọn, m.á.u đỏ lập tức trào ra.
Từng giọt chảy dọc theo gương mặt hắn, nhỏ từng chút xuống áo.
“…Tâm Hy…”
Hắn gọi tôi, giọng đứt quãng.
Tôi thở hổn hển vài hơi, buông tóc hắn ra, đứng dậy.
Cổ chân vẫn đau đến run rẩy, nhưng chẳng sao cả.
Tôi cúi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đang đau đớn đến mơ hồ của hắn, rồi chậm rãi, từ từ bật cười:
“Thật sâu tình quá nhỉ, thiếu gia nhà tôi.”
“Không tiếc hy sinh chính mình, cũng muốn kéo tôi xuống địa ngục, giành cho đoá bạch liên hoa nhà anh một cơ hội?”
“Đây chính là lời cảnh cáo Lục Tâm Đình dành cho tôi sao?”
“Hai người các người, ngay từ đầu đã bàn xong chuyện ‘chia sẻ’ cô ta rồi phải không?”
“Thật ghê tởm.”
Tôi nhấc váy, chà mạnh lên vết m.á.u trên mặt hắn, cho đến khi tà váy màu nhạt nhuộm đầy những vệt đỏ lem luốc.
Rồi mặc hắn nằm đó, tôi quay đầu bỏ đi, lao vào hội trường đang dần tối.
Từ xa, tiếng đàn piano dịu dàng vang vọng.
Đúng như tôi đoán, Lâm Tửu vẫn đàn bản nhạc năm xưa –
“Clair de Lune” của Debussy.
Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc chiếc váy bạc lộng lẫy.
Khắp sân khấu đều chìm trong bóng tối, chỉ có một luồng sáng chiếu thẳng vào người cô ta – như thể ngọn lửa duy nhất bùng lên giữa màn đêm.
Giống hệt như đời trước, khi cô ta giẫm lên m.á.u thịt tôi trong lễ đính hôn để bước lên đài vinh quang – đẹp đến chói mắt.
Tôi lao qua lối đi hẹp giữa hai hàng ghế.
Đẩy ngã bảo vệ và MC đang cố cản tôi.
Nhảy vọt lên sân khấu.
Đứng trong luồng sáng duy nhất, tôi đá văng Lâm Tửu, một cú đ.ấ.m đập mạnh xuống đàn piano.
Trong ánh mắt sững sờ, không thể tin nổi của cô ta, tôi bắt đầu phát điên:
“Đàn, đàn nữa đi, mày cứ đàn đi cho tao xem!”
“Sai thằng ch.ó con của mày đến hại bà, mà còn dám ngồi đây đàn đàn cái đầu nhà mày à?!”
Tôi đương nhiên biết rõ.
Vị giáo sư từ ban đặc cách mà Lục Tâm Đình mời đến, lúc này đang ngồi ngay dưới khán đài.
Kiếp trước, sau khi nghe xong bản “Clair de Lune” do Lâm Tửu trình diễn, ông ta đã chủ động liên hệ với cô ta ngay sau buổi diễn, hỏi xem cô ta có muốn nhận suất đặc cách duy nhất năm đó không.
Lâm Tửu đồng ý.
Đó chỉ là bước khởi đầu trên con đường tương lai rực rỡ của cô ta.
Về sau, nhờ sự sắp đặt tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, cô ta còn được một vị đại sư trong giới âm nhạc thu nhận làm đệ tử cuối cùng.
Còn tôi thì sao?
Vì một bộ phim, tôi phải vào vai một thiên tài piano mắc chứng tự kỷ.
Dưới sự sắp xếp của quản lý, tôi tìm đến vị đại sư kia để học hỏi.
Chỉ mới chạm mặt Lâm Tửu có một lần.
Tối hôm đó về nhà, liền bị Lục Tâm Đình chặn ngay trước cửa.
Hắn nhìn tôi đầy ghê tởm:
“Lục Tâm Hy, em làm đủ chưa?”
“Chỉ vì không bằng A Tửu, em liền hận cô ấy đến mức xé cả bản nhạc chép tay cô ấy chuẩn bị tặng thầy sao?”
“Đúng là đồ cặn bã.”
Tôi ngơ ngác vài giây, còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng định mở miệng giải thích.
Nhưng hắn đã phất tay ngắt lời:
“Toàn nói dối.”
“Một chữ tôi cũng không tin.”
Dưới khán đài bắt đầu vang lên từng đợt xôn xao, tôi nghe có người hét lên:
“Máu kìa! Váy cô ấy toàn máu!”
Vạt váy lấm lem m.á.u và bụi, mái tóc rối tung, mắt cá chân sưng to tím bầm.
Từng chi tiết trên người tôi đều đang nói lên rằng những lời tôi nói là thật.
Lâm Tửu vịn ghế đàn, lảo đảo đứng dậy.
Ánh mắt nhìn tôi thoáng hiện sự căm hận đến tột cùng, nhưng chỉ mấy giây sau, lại trở về vẻ yếu ớt vô hại quen thuộc.
“Bạn học Lục, tôi không biết cậu đang nói gì, chắc là hiểu lầm thôi.”
“Nhưng đây là buổi biểu diễn của tôi, trước mặt khán giả, cậu làm vậy có phần hơi quá rồi.”
Lục Tâm Đình giận dữ bật dậy từ hàng ghế khán giả, quát lớn:
“Lục Tâm Hy, em điên rồi à?!!”
Tôi chẳng buồn để ý, gạt phăng Lâm Tửu ra, ngồi xuống ghế đàn.
Bắt đầu chơi Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven.
Kiếp trước, để có thể thực sự chơi đàn trong phim, không cần người thế tay, bản nhạc này tôi đã cật lực học suốt ba tháng.
Không tính là quá xuất sắc, nhưng đủ để đứng trên sân khấu lúc này.
Tiếng đàn trầm hùng dồn dập, hòa cùng tiếng điện khuếch đại nhẹ, vang vọng khắp vòm mái đại lễ đường trống trải.
Khi bản nhạc kết thúc, tôi quay người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta, từng chữ như đinh đóng cột:
“Cô phá hoại tiệc sinh nhật của tôi, chia rẽ tình cảm của tôi và anh trai, dựng chuyện bôi nhọ tôi trước mặt gia đình bạn bè—những chuyện đó, tôi sẽ từ từ đòi lại từng thứ.”
“Nhưng cô sai khiến Giang Thiêm đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, chỉ để tôi không thể bước lên sân khấu này—”
Tôi ngừng một nhịp, nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của cô ta, bật cười lạnh lùng:
“Piano là thứ cô luôn tự hào nhất đúng không?”
“Ngay cả tự tin để thi đấu công khai với tôi cũng không có à?”