Trường học của tôi rất nhanh đã hoàn tất thủ tục đăng ký.
Vết thương của Giang Thiêm nghiêm trọng hơn tôi nhiều, khi tôi đã bình phục thì anh ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện.
“Nghe nói Lâm Tửu đã đến thăm anh ấy, còn an ủi rằng chuyện này không phải lỗi của anh ta, mà là do cậu quá tuyệt tình.”
Tô Lan ôm một bó hoa linh lan to đùng đến thăm tôi.
“Cặp đôi điên khùng đó là người muốn bẻ gãy chân cậu đấy, cho tớ hỏi cậu tuyệt tình chỗ nào?”
Tôi liếc nhìn bó hoa trong tay cô ấy:
“Cái này chắc đắt lắm phải không? Tiền thưởng là để mọi người giữ mà dùng chứ.”
“Không sao đâu, mọi người biết cậu sắp ra nước ngoài, ai cũng góp một ít, bảo tớ đặc biệt đi mua để tặng cậu.”
Cô ấy nhét bó hoa vào tay tôi, hít sâu một hơi như thể đã hạ quyết tâm gì đó.
“Tâm Hy.”
“Ừ?”
“Tớ cứ cảm thấy cậu dường như biết một số chuyện mà bọn tớ không biết… kể từ cái ngày Lâm Tửu chuyển trường đến, mọi thứ như đã khác đi rồi… Tớ cũng không biết phải nói sao, nếu cậu không hiểu thì cứ coi như tớ đang nói nhảm đi.”
Cô ấy tránh bó hoa, rón rén bước tới ôm tôi một cái.
“Về sớm nhé. Khi cậu quay lại, tớ vẫn sẽ làm bạn với cậu.”
Tối hôm trước ngày rời đi, tôi ngồi với mẹ trên ban công đón gió đêm.
Bà nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi.
Tôi nắm lấy tay bà, nhìn vào mắt bà: “Mẹ, đừng lo cho con.”
Ở kiếp trước, mẹ tôi mất vì tai nạn xe.
Khi mẹ còn sống, dù bố tôi có thiên vị cỡ nào, Lục Tâm Đình cũng không dám ra tay quá đáng với tôi.
Nghĩ đến đây, tim tôi chợt se lại.
Ở kiếp trước, đến cuối cùng, Lục Tâm Đình đối với Lâm Tửu đã gần như phát cuồng vì yêu.
Vụ tai nạn xe đột ngột của mẹ, có khi nào là ẩn tình?
Nghĩ đến đây, tay tôi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ:
“Mẹ nhất định phải cẩn thận, bảo vệ bản thân thật tốt.”
Ngập ngừng một lát, tôi vẫn nói ra:
“…Phải cẩn thận Tâm Đình.”
“Tiểu Hy, con hình như đã không còn giống trước kia nữa.”
Mẹ tôi ngẩn người nhìn tôi, thở dài:
“Là mẹ thất trách.”
“Trước kia con ngốc lắm, người ta nói gì cũng tin. Mẹ nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con còn cãi lại, ‘Anh ấy không như mẹ nói đâu.’”
“Đến sinh nhật con, mẹ hỏi bố xin cho con ít cổ phần, con lại phản bác, nói chỉ cần đầm dạ hội và mấy bộ váy là đủ. Làm mẹ tức muốn chết.”
“Lúc đó mẹ chỉ mong con thông minh hơn chút, lanh lợi hơn chút. Nhưng nếu sự thay đổi này phải trả giá bằng nỗi đau quá lớn… mẹ thà để con cứ ngốc nghếch mãi như vậy còn hơn.”
Trên thế gian này, làm gì có người mẹ nào không hiểu con mình chứ?
Kiếp trước tôi đúng là kiểu ngây thơ, lúc nào cũng lấy lòng tốt để đo người khác.
Vì vậy bị Lâm Tửu hãm hại bao nhiêu lần, tôi cũng chưa từng thực sự ra tay với cô ta.
Nên cuối cùng, tôi đã c.h.ế.t ngay trong lễ đính hôn của mình.
“Không đâu mẹ à.”
Tôi lau khóe mắt đã đỏ hoe, khẽ cười:
“Thế giới này là nơi kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, người ngây thơ chỉ có thể trở thành con mồi.”
Đáng tiếc, đạo lý này… phải c.h.ế.t một lần tôi mới hiểu được.
Năm tôi mười tám tuổi, kéo vali ra nước ngoài.
Mọi thứ xung quanh, từ môi trường đến con người, đều hoàn toàn xa lạ.
Nhưng tôi chẳng thấy sợ hãi chút nào.
Bởi vì tôi biết rất rõ những chuyện sắp xảy ra.
Dù không nhớ rõ từng chi tiết, nhưng chỉ cần nắm được vài mốc thời gian chuyển biến quan trọng, đã đủ để tôi làm được rất, rất nhiều điều.
Điều quan trọng nhất — chính là hai năm sau.
Kiếp trước, khi tôi hai mươi tuổi, Lục Tâm Đình thông qua một số kênh tin tức đã bay đến San Francisco, ký kết hợp tác với một người đàn ông tên là Chu Hải.
Người này nắm trong tay công nghệ cốt lõi tiên tiến nhất thời điểm đó.
Trong vòng năm năm sau đó, ông ta từng bước giúp Lục Tâm Đình hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tập đoàn Lục thị.
Tôi dùng số tiền mẹ đưa để đầu tư vào thị trường chứng khoán, dựa vào chút ký ức còn sót lại từ kiếp trước, đã khiến số vốn ban đầu tăng lên gấp nhiều lần.
Sau đó, trong lúc học ở trường, tôi vừa tăng tốc học song bằng, vừa mang tiền đi đầu tư vào một số công ty mà kiếp trước sau này đã lọt vào top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
Hiện tại, phần lớn trong số đó vẫn còn đang ở giai đoạn khởi đầu.
Trong thời gian này, Tô Lan đã liên lạc với tôi rất nhiều lần.
Tuần nào cũng đúng hẹn gọi một cuộc thoại, đầu tiên là kể tôi nghe mấy người trong đội múa nhớ tôi thế nào, sau đó kể cô ấy sống tốt hơn hẳn nhờ khoản tiền thưởng được chia.
“Gần đây trường A mở đợt tuyển sinh riêng, Lâm Tửu có tham gia, kết quả bị loại ngay từ vòng phỏng vấn.”
“Cười c.h.ế.t mất, giáo viên phỏng vấn cô ta lại chính là người từng đến dự hội diễn chào mừng kỷ niệm thành lập trường chúng ta.”
“Cô ấy nói bản đàn Ánh Trăng của Lâm Tửu mờ nhòe vô hồn, hoàn toàn không thể sánh với bản Định Mệnh của cậu.”
“Ai hiểu nổi chứ, lúc Lâm Tửu đi ra ngoài ôm lấy Giang Thiêm khóc thảm thiết đến nhường nào, thì tớ cười tươi đến mức đó.”
“Điểm thi đại học có rồi, tớ đứng nhất toàn trường, hạng ba toàn thành phố.”
Lúc nhận được tin nhắn này, tôi đang bận túi bụi vì kỳ thi cuối kỳ của hệ song bằng.
Dù vậy tôi vẫn nở nụ cười thật lòng:
“Chúc mừng cậu.”
“Tâm Hy, tớ vẫn đang đợi cậu quay về, để tiếp tục làm bạn với tớ đấy nhé.”
Mẹ tôi cũng thường xuyên gọi điện đến, kể tôi nghe gần đây Lục Tâm Đình đang làm gì, hỏi han tôi sống ở nước ngoài có ổn không, tiền bạc có đủ dùng không.
Rồi khi tôi tiết lộ đôi chút về tình hình hiện tại của mình, bà vừa yên tâm, vừa bất lực mà thở dài:
“Con vẫn chỉ là một cô bé thôi, đừng tự ép bản thân quá mức.”
Bà nói:
“Có chuyện gì cần giúp thì nói với mẹ, đừng ngại.”
Thế là tôi đưa cho mẹ cái tên Chu Hải, cùng một số thông tin mình nhớ được, nhờ bà điều tra về người này.
“Nhất định nhất định, phải giấu anh trai con nhé.”