Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 100: Chương 100




Tiếng ồn trong nhà bị cánh cửa ngăn lại, Lưu Nhất Hàng dựa vào người Hạ Dương Ba, bỗng cậu quay đầu, đáng thương mà nhìn Hạ Dương Ba: “Lần này, em thật sự không còn nhà để về rồi.”

Hạ Dương Ba đỡ cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó nhẹ nhàng cười với cậu: “Chúng ta về nhà.”

Hai người mới vừa đi, Lưu Nhất Hàng liền không nhịn được rên đau đớn, Hạ Dương Ba sợ tới mức không dám cử động: “Em không sao chứ? Đụng vào chỗ nào rồi?”

Lưu Nhất Hàng hít sâu mấy hơi, ráng chịu đựng, cười yếu ớt: “Không có chuyện gì, chúng ta về nhà.”

Dù nói vậy, nhưng sắc mặt Lưu Nhất Hàng rất tệ, trên đường đi, Hạ Dương Ba lái xe như bây, lâu lâu lại nhìn sang tên đáng ghét đang ngồi bên cạnh.

Chuyện đầu tiên Hạ Dương Ba Về làm khi về tới nhà, là cởi sạch đồ của Lưu Nhất Hàng. Tất nhiên, Hạ Dương Ba không làm chuyện mà Lưu Nhất Hàng nghĩ tới suốt ngày.

Người và mặt của Lưu Nhất Hàng đều bị Ngô Thịnh đánh cho bầm dập, mắt phải và má bên đó đều sưng lên, nhìn vừa thảm vừa buồn cười, nhưng Hạ Dương Ba cười không nổi, anh nghiêm mặt, giơ tay chuẩn bị cởi quần áo của Lưu Nhất Hàng.

Bình thường Lưu Nhất Hàng hận không thể vừa gặp đã cởi quần áo, nhưng hôm nay lại như trinh nữ, ôm tay không cho Hạ Dương Ba cởi.

Hạ Dương Ba nóng nảy, nghiêm mặt, trừng mắt quát cậu: “Lưu Nhất Hàng!”

Lưu Nhất Hàng giật mình, hai người giằng co một lúc, nhưng Lưu Nhất Hàng đã thua dưới ánh mắt kiên định của Hạ Dương Ba.

Cậu hết cách mà buông tay ra, giơ tay lên một cách khó khăn để Hạ Dương Ba dễ dàng cởi áo thun trên người cậu ra.

Trên người Lưu Nhất Hàng cũng không bầm dập như mặt mũi, lòng ng*c sáu múi không có vết thương quá rõ, chỉ là bên xương sườn bên trái có vết xanh tím nhạt. Hạ Dương Ba ngẩng đầu trừng Lưu Nhất Hàng một cái, tay cẩn thận đưa ra, dịu dàng đặt lên chỗ vết thương, ấn nhẹ, Lưu Nhất Hàng không nhịn được rên một tiếng, sợ tới mức anh rút tay lại ngay.

Thấy anh sợ như vậy, Lưu Nhất Hàng nhịn không được cười ha ha, rồi không biết là đụng tới vết thương ở đâu, đau tới nhe răng trợn mắt, bộ dáng rất ngốc.

Hạ Dương Ba vừa buồn cười vừa tức giận trừng cậu, ngồi xổm trên đất cẩn thận kiểm tra bụng và ng*c cậu, lúc sau mới bò lên giường, đi ra phía sau cậu.

Không xem còn đỡ, vừa thấy, Hạ Dương Ba nhịn không được thở mạnh một hơi.

Chỗ xương bả vai, trên lưng, thậm chí là eo của Lưu Nhất Hàng chỗ nào cũng có vết thương xanh tím. Dấu đó  không giống mấy dấu Lưu Nhất Hàng thường để lại trên người Hạ Dương Ba.

Da Lưu Nhất Hàng ngâm hơn Hạ Dương Ba một chút, bình thường Hạ Dương Ba bị cậu làm chịu không nổi, đánh hay đá cậu vài cái cũng thế, cho tới giờ cũng chưa để lại dấu gì.

Lưu Nhất Hàng vốn là vận động viên, mức chịu đựng, và khả năng kháng đòn cao hơn người thường rất nhiều, nhưng bây giờ, trên người cậu loang lổ vết xanh tím, cái nào cũng nhắc nhở Hạ Dương Ba, người đàn ông trước mặt đã chịu đựng những gì.

Hạ Dương Ba quỳ sau lưng Lưu Nhất Hàng, nhưng anh không nói gì, cũng không giơ tay ra sờ Lưu Nhất Hàng.

Bỗng trong lúc đó, anh cảm thấy bả vai dày rộng rắn chắc này giống như trở nên yếu ớt đi, anh không dám chạm vào, sợ mình không cẩn thận, cậu liền bị thương.

Hạ Dương Ba không nói gì một hồi, cũng không có động tác, Lưu Nhất Hàng không thấy sau lưng mình ra sao, ngược lại hơi luống cuống, không được tự nhiên lắc lắc vai, nhỏ giọng gọi anh: “Anh Hạ?”

Hạ Dương Ba bừng tỉnh: “Ừ.”

“Sao không nói lời nào?” Lưu Nhất Hàng hỏi.

Hạ Dương Ba khựng lại, cố kiềm chế cơn giận, anh rất ít khi như vậy: “Anh cậu ra tay quá ác.”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, đại khái cũng hiểu ý anh, đùa giỡn: “Làm sao vậy? nhìn qua rất nghiêm trọng sao? Thật ra không đau lắm…”

Hạ Dương Ba bước xuống giường, Lưu Nhất Hàng nghĩ anh giận rồi, sợ hãi ngậm miệng lại, oan ức quay đầu nhìn anh.

Anh liếc Lưu Nhất Hàng một cái cảnh cáo, ra khỏi phòng ngủ. Lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng anh tìm đồ.

“Anh Hạ… Anh tìm cái gì?” Thật ra Lưu Nhất Hàng rất đau, hơn nữa hôm nay quá kinh người rồi, cậu đuối sức, đầu óc cũng mệt mỏi, không còn sức đứng lên, chỉ có thể nhìn theo Hạ Dương Ba đi ra ngoài.

Hạ Dương Ba giận, nhưng nghĩ tới tại sao Lưu Nhất Hàng bị đánh, lại không giận Lưu Nhất Hàng, giống như càng nên giận chính mình mới đúng. Vì thế rối rắm trong lòng một lát, vẫn trả lời cậu: “Tìm rượu thuốc xoa cho em.”

Lưu Nhất Hàng” bật cười, la lên: “Trong nhà đâu cũng có rượu thuốc? Anh tìm vô ích, hộp thuốc em để trong tủ quần áo, bên trong có dầu gió, em bôi chút là được…”

Một lát sau, Hạ Dương Ba cầm dầu gió vào. Nghiêm mặt, ngậm miệng, như là đang giận Lưu Nhất Hàng, cũng có lẽ là giận mình. Anh không nói một lời mà đem đổ dầu ra ta, hai tay chà chà, làm cho dầu bắt đầu nóng lên, rồi nhẹ nhàng bôi lên lưng Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba chưa chăm sóc người bệnh như vậy bao giờ, không biết làm sao, nhưng vẫn dựa vào cảm giác, nhẹ nhàng ấn và xoa sau lưng Lưu Nhất Hàng, cậu từ từ nhắm hai mắt, không cảm thấy đau như trước nữa, thậm chí còn hơi thoải mái.

Thấy cậu hưởng thụ, lo lắng trong lòng Dương Ba cũng buông xuống, anh xuống giường ngồi chồm hổm trước mặt Lưu Nhất Hàng, bôi dầu vào chỗ xương sườn.

Kết quả là, anh mới đụng vào Lưu Nhất Hàng, cậu liền cứng.

Quần của Lưu Nhất Hàng đã bị Hạ Dương Ba cởi lúc nãy, để kiểm tra xem có bị thương ở chỗ khác không, bây giờ, thứ gì đó đang bị giam giữ trong quần lót kia dựng lên, chân cậu còn mở ra để Hạ Dương Ba có thể ngồi xổm phía trước giúp cậu bôi thuốc, tức thì, cái kia chỉ cách mặt Hạ Dương mấy cm, mặt anh đỏ lên, ngẩng đầu hờn dỗi nhìn Lưu Nhất Hàng.

Nhưng mặt cậu xấu hổ Lưu Nhất Hàng, không biết làm sao mở to hai mắt, nhìn anh.

“Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, dẹp ngay ý đó đi cho tôi!” Hạ Dương Ba nghiêm mặt trừng cậu: “Giờ là lúc nào? Tình hình của cậu thế nào cậu không biết sao?”

Lưu Nhất Hàng không dám cử động, ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Sao anh biết em nghĩ gì?”

Hạ Dương Ba không để ý đến cậu, chuyên tâm bôi thuốc.

Trong phòng tràn ngập mùi dầu, Hạ Dương Ba múc nước tới cho Lưu Nhất Hàng rửa gương mặt xanh tím như trang điểm lỗi của mình, lại rửa chân cho cậu, kêu cậu ngủ trước, mình thì dọn dẹp bên ngoài, rồi mới cẩn thận xốc chăn, nằm xuống cạnh cậu.

Lưu Nhất Hàng vậy mà chưa ngủ, nghiêng mặt đối diện Hạ Dương Ba, rồi bỗng mở to mắt nhìn Hạ Dương Ba: “Anh Hạ a…”

Hạ Dương Ba tức giận trừng cậu: “Sao?”

“Em nghĩ, thật ra anh em không đánh em nặng vậy đâu… Em từ nhỏ đã bị anh họ đánh lớn, khi nào anh ấy đánh thật, khi nào dọa, em cảm nhận được… Nhưng sao hôm nay em thấy anh ấy chỉ đánh mặt em ? Ai… Anh nói xem có phải anh ấy ghen tị em đẹp trai hơn anh ấy?”

“Hả?” Hạ Dương Ba rõ ràng không tin lý do bao biện này của Lưu Nhất Hàng: “Vậy em nói, sao lưng em lại bị thương?”

Câu hỏi này làm khó cho Lưu Nhất Hàng.

Lúc ấy không cảm thấy, vừa rồi nghĩ kỹ lại, cậu cảm thấy Ngô Thịnh đánh cậu chỉ là làm ra vẻ, ngoại trừ mặt ra, cậu cảm giác nắm đấm Ngô Thịnh đánh vào người cũng không quá đau, đương nhiên, mấy cú chót thật là muốn đánh ch*t cậu.

Hơn nữa câu cuối cùng mà Lưu Nhất Ngôn nói”Đừng giận anh họ, anh ấy là muốn tôi cho hai đứa”, Lưu Nhất Hàng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện không đơn giản như bề ngoài.

Nhưng vết thương trên lưng cậu từ đâu mà có? Đau lắm à.

Hạ Dương Ba cho là Lưu Nhất Hàng không trả lời được, hai người nằm nghiêng nhìn nhau, anh giơ tay sờ gương mặt sưng phù của Lưu Nhất Hàng: “Được rồi, mau ngủ đi.”

“A!” Lưu Nhất Hàng giống như thông suốt vậy, hưng phấn kêu một tiếng, dọa Hạ Dương Ba hoảng sợ, không vừa ý trừng cậu.

“Anh Hạ! Những người đó! Mấy người buổi chiều giúp cháu trai ở bệnh viện!” Lưu Nhất Hàng cắn răng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.