Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 109: Chương 109




Cuối cùng, Lưu Nhất Hàng cũng không thể làm tiếp bữa ăn này nữa.

Hai người càn quấy một trận, vừa lên tới đỉnh thì Lưu Nhất Hàng lập tức rút ra, bắn hết tinh dịch xuống đùi Hạ Dương Ba, tủi thẹn mà từ từ chảy xuống dọc theo cơ đùi của anh. Hạ Dương Ba mất hết sức lực, anh dựa người vào cửa, trán kề trán với Lưu Nhất Hàng. Hai người như ngừng thở mất vài nhịp.

Lưu Nhất Hàng cũng không tốt hơn chút nào, lúc lên tới đỉnh, Hạ Dương Ba cũng từ phía sau bắn hết lên áo cậu, quần áo cậu đều dinh dính.

Căn phòng bếp tràn ngập mùi vị của tì/nh d/ục, hai người dù ăn tủy trong xương, biết nó ngon rồi nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

Nhưng mà vẫn muốn ăn cơm thật đấy.

Hai người một trước một sau đi tắm rửa, thu dọn sạch sẽ xong hết thì đã xế chiều rồi.

Mà cậu nhóc nhỏ được Hạ Dương Ba đặt nằm trên giường vẫn cứ vô tội, hai mắt vẫn mở to như lúc ban nãy, vẫn an tĩnh đợi hai tên trưởng thành kia càn quấy một trận, rồi mới để ý đến mình.

Hai tên trưởng thành thì đói đến mức bụng dán vào lưng rồi, cũng không muốn nấu cơm nữa, đành phải dắt cậu nhóc nhỏ ra ngoài ăn.

Cơm nước xong, đi ra khỏi nhà hàng, Lưu Nhất Hàng nhìn thấy có mấy cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh. Cậu đưa tay bế đứa nhỏ, tay kia thì giơ lên khều khều Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, chúng ta mua cho nhóc mấy bộ quần áo đi.”

Hạ Dương Ba quay đầu lại, nhìn cậu nhóc vẫn an tĩnh kia.

Cậu nhóc mặc một cái áo bông lỗi thời trên người, hoàn toàn có sự đối lập rõ ràng với hai người ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp, đúng thật là nhóm ba người thế này khiến người khác phải nhìn nhiều hơn một chút thật.

Hạ Dương Ba gật đầu, anh đi trước, đi vào trong một cửa tiệm.

Nhân viên bán hàng ra tiếp đón rất nhanh, nhìn thấy hai anh chàng trai khôi ngô tuấn tú ôm một đứa bé đến, cũng không biết cô ấy nghĩ cái gì trong đầu nữa, sắc mặt cô ấy đỏ lên, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát: “Xin… xin hỏi hai người cần gì ạ?”

Có lẽ do cửa tiệm này có hơi quá sáng nên cậu nhóc có vẻ hơi sợ, nó cúi đầu, không ngừng vùi đầu trốn vào lòng Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng thấy thế thì buồn cười, đưa tay lên xoa xoa lỗ tai của nhóc: “Trốn cái gì đấy hả, không phải đang mua quần áo cho cháu đấy sao?”

Cậu nhóc nhăn mặt, không thèm phản ứng lại.

Hạ Dương Ba nhìn một lớn một nhỏ đứng đó, không biết làm sao, anh nở nụ cười, nhìn nhân viên bán hàng rồi đưa tay chỉ chỉ vào đứa nhỏ, anh nói: “Phiền cô tìm hai bộ quần áo cho nhóc giùm tôi nhé, cả đồ trong cũng thế.”

Nhân viên tìm quần áo xong rồi mà hai người vẫn còn đang quậy phá. Hạ Dương Ba trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, dùng giọng điệu ôn hòa nói với quái vật nhỏ: “Nhóc à, chúng ta thử quần áo mới được không nào?”

Thật ra cũng không còn cơ hội để thử.

Cậu nhóc nhìn anh một cái, lúc này lại trực tiếp vùi đầu vào lòng Lưu Nhất Hàng, không chịu quay ra nữa.

Không thể làm gì cậu nhóc nên Lưu Nhất Hàng đưa mắt nhìn về phía Hạ Dương Ba xin anh giúp đỡ.

Hạ Dương Ba suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng hỏi nhân viên bán hàng: “Cô xem thế này được không nhé? Trước tiên chúng tôi mua quần áo về, về đến nhà sẽ mặc thử, nếu như không hợp thì đến đổi lại, vậy có được không?”

Nhân viên bán hàng nghe giọng nói từ tính của Hạ Dương Ba mà chân mềm nhũn, không thể ngừng gật đầu: “Tất nhiên là được rồi, chỉ cần có hóa đơn mua hàng thì có thể đổi trả vô điều kiện trong vòng bảy ngày!”

Vậy nên, hai lớn một nhỏ, Lưu Nhất Hàng thì bế người, Hạ Dương Ba thì xách túi lớn, túi nhỏ, ăn uống no đủ cả rồi, cuối cùng cũng lên đường về nhà.

Vừa về đến nhà, Lưu Nhất Hàng chợt có hứng thú, định tắm cho nhóc con rồi thay áo mới cho nhóc nhưng lại bị Hạ Dương Ba cản lại: “Đừng tùy tiện tắm cho đứa nhỏ như vậy, lỡ bệnh thì phải làm sao đây chứ? Hơn nữa quần áo trong này cũng không thể trực tiếp mặc vào, để anh giặt, khử độc trước đã.”

Lưu Nhất Hàng bị dạy dỗ như vậy nhưng tâm trạng lại rất tốt, Hạ Dương Ba đi giặt đồ nên cậu ngồi trên sô pha xem hoạt hình với cậu nhóc nhỏ. Kỳ lạ là cậu nhóc này lại không giống với hai đứa nhỏ nhà Lưu Nhất Ngôn, hình như cậu nhóc từ trên trời giáng xuống này không thích xem hoạt hình lắm.

Nhìn sơ qua, cậu nhóc có vẻ thích nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Nhất Hàng đang xem hoạt hình thì đúng hơn.

Vậy nên lúc Hạ Dương Ba giặt quần áo, bỏ vào máy sấy xong, anh đi tới phòng khách, nhìn thấy một cảnh tượng, hai người nọ đang trừng mắt nhìn nhau, anh nhịn không được mà cười rộ lên, trêu Lưu Nhất Hàng: “Bình thường lúc nào em cũng đứng ngồi không yên, sao bây giờ lại an tĩnh vậy hả?”

“Ai nói bình thường lúc nào em cũng đứng ngồi không yên vậy hả?” Lưu Nhất Hàng có hơi không hài lòng, cậu nhìn anh một cái, rồi lại nhìn lại cậu nhóc nhỏ, nói tiếp với Hạ Dương Ba: “Em phát hiện đứa nhỏ này khá thú vị.”

“Sao đấy?” Hạ Dương Ba ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, có hơi hứng thú, hỏi cậu: “Thú vị thế nào cơ? Nói anh nghe chút xem.”

Cuối cùng Lưu Nhất Hàng chuyển ánh mắt khỏi quái vật nhỏ kia, cậu nhìn Hạ Dương Ba rồi nghiêm túc đáp: “Theo lý thuyết thì những đứa trẻ mắc hội chứng Down không chỉ có sự khác biệt về vẻ ngoài so với những đứa trẻ bình thường mà chúng thường sẽ mắc kèm theo một số bệnh bẩm sinh khác, trí thông minh cũng khác nhau trên một mức độ nào đó… Vậy nhưng quái vật nhỏ này… tuy bác sĩ Trần đã kiểm tra định kỳ cho nhóc rồi nhưng hiện giờ lại không phát hiện ra bất kỳ bệnh bẩm sinh nào đi kèm theo cả…”

“Hơn nữa… nếu cậu nhóc nhỏ này bị ngốc… anh Hạ…” Đôi mắt Lưu Nhất Hàng sáng quắc, cậu nhìn Hạ Dương Ba: “Chắc chắn anh không nhìn ra ánh mắt nhìn người của đứa nhỏ này… không hề giống một đứa nhỏ chút nào…”

Lưu Nhất Hàng rất thích trẻ con, Hạ Dương Ba biết điều này.

Chưa nói đến những đứa trẻ mà cậu đã từng đứng ra phẫu thuật chính, trước đây lúc cậu còn thực tập, có một đứa nhỏ tên Hạ Hạ, hình như Lưu Nhất Hàng cũng rất thích đứa nhỏ ấy, mỗi tuần vẫn luôn nhận được điện thoại của cô bé, ngày lễ, tết, Lưu Nhất Hàng còn kéo anh chọn quà tặng cho cô bé nữa…

Cho nên nhìn ánh sáng trong đôi mắt lúc Lưu Nhất Hàng nhìn anh, Hạ Dương Ba biết cậu muốn nói cái gì.

Cậu muốn nuôi đứa nhỏ này.

Thật ra lần trước lúc ở nhà Lưu Nhất Hàng nói chuyện kia thất bại, Hạ Dương Ba đã bắt đầu lên kế hoạch tìm người đẻ thuê rồi, nhưng mà do hiện giờ Lưu Nhất Hàng vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên tạm thời anh vẫn chưa nói cho cậu biết.

Con cái, nếu như có thể có thì quá tốt rồi. Nhưng mà… không phải là đứa nhỏ trước mặt này.

Chí ít phải là một đứa nhỏ khỏe mạnh thuộc về một trong hai người bọn anh mà không phải một đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống, một đứa nhỏ như một vị khách không mời mà đến thế này.

Lưu Nhất Hàng nhiệt huyết, lương thiện, là một người có tấm lòng thương người, nhưng cậu vẫn còn trẻ, dễ có những thiếu sót trong nhận định về bản chất sự việc, cậu có ít kinh nghiệm và sức nhẫn nại.

Nhưng Hạ Dương Ba thì không như vậy.

Đối mặt với ánh mắt đầy mong đợi của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba không biết phải từ chối thế nào mới tốt, vậy nên anh phải chủ động nhắc tới chuyện của quái vật nhỏ nhiều răng này.

“Nhân viên bán hàng chọn quần áo này dành cho trẻ từ mười hai tháng tuổi, đứa nhỏ này mới một mà lại có nhiều răng vậy sao?” Hạ Dương Ba không hiểu nên hỏi cậu.

Lưu Nhất Hàng suy nghĩ một chút: “Những đứa trẻ mắc hội chứng Down có thể sẽ phát triển và dậy thì chậm hơn so với các bạn đồng trang lứa một chút, nhưng em cũng không rõ cụ thể lắm… Bằng không thì mai em đưa cậu nhóc đi kiểm tra lại.”

Hạ Dương Ba có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Mai em đưa cậu nhóc đi kiểm tra, sau đó phải liên hệ với người lãnh đạo bên trại trẻ mồ côi bên kia…” Cậu vừa nói vừa không ngừng liếc mắt về phía Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba cân nhắc một lúc: “Nhất Hàng…”

“Dạ!” Lưu Nhất Hàng căng thẳng đáp.

“Loại bệnh này… không chữa được đúng không?” Giọng nói thản nhiên của Hạ Dương Ba phảng phất nhưng đầy tâm huyết, anh hỏi cậu nhưng cũng không mang theo chút cảm tình nào.

Nhóm cây vừa thắp lên ngọn lửa trong lòng Lưu Nhất Hàng “bụp” một tiếng rồi dập tắt.

“Phải.” Cậu trả lời.

Hạ Dương Ba không nói nữa, dường như lời thờ ơ nhắc nhở Lưu Nhất Hàng của Hạ Dương Ba đến đây là hết, anh giơ tay, phiền não mà xoa xoa mi tâm, anh quay đầu nói với cậu: “Ngày mai anh đến thành phố Hải một chuyến.”

Sự chú ý của Lưu Nhất Hàng bị dời đi: “Hả? Đi thành phố Hải làm gì? Anh lại phải đi công tác à?”

Hạ Dương Ba gật đầu.

“Sao đột ngột vậy hả? Đi mấy ngày đấy?”

“Nói tới nói lui chắc khoảng ba bốn ngày.”

“Cái gì mà ba, bốn ngày hả? Rốt cuộc là ba ngày hay bốn ngày?” Lưu Nhất Hàng không hài lòng đi đến bên cạnh Hạ Dương Ba, ôm cánh tay Hạ Dương Ba, bắt đầu ăn vạ.

Hạ Dương Ba không biết phải làm gì, chỉ cười: “Nhanh thì ba ngày, chậm chút thì bốn ngày, vậy đã được chưa?”

“Chưa được, chưa được… Anh đi sớm về sớm, em phải ở nhà một mình, không chịu nổi…” Lần này cậu trực tiếp úp sấp cả người lên người người ta, y như miếng cao thuốc cứ dính chặt lên người.

“Haiz… Anh còn có thể làm sao đây hả? Còn phải phụ thuộc vào tiến độ công việc nữa mà…”

“Em không biết đâu, ba ngày thôi! Anh chỉ được đi ba ngày, không nhiều hơn được nữa đâu…”

Quái vật nhỏ nhỏ ngồi một bên, nhìn hai người kia cò kè mặc cả qua qua lại lại, mặc dù không biết hai người kia nói cái gì nhưng hình như nhóc cười rồi, đôi mắt hơi kỳ lạ to tròn của cậu nhóc cũng cong cong theo.

Đến lúc Hạ Dương Ba đi công tác về, cậu nhóc nhỏ này đã bị đưa đến trại trẻ mồ côi rồi.

Sáng hôm đó, Lưu Nhất Hàng đưa cậu bé đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát một lần. Kết quả kiểm tra cho thấy trừ mắc phải hội chứng down, các cơ quan trong cơ thể quái vật nhỏ này tạm thời không còn vấn đề nào khác, lúc này Lưu Nhất Hàng mới an tâm giao cậu nhóc cho người lãnh đạo của trại trẻ.

Cậu cố tình thay cho quái vật nhỏ mặc một cái áo khoác bông màu xanh hải quân mới mua hôm qua, cậu nhóc có vẻ lên tinh thần hơn nhiều, thoạt nhìn gương mặt cũng không giống không khỏe như một đứa nhỏ bị bệnh nữa.

Viện trưởng phê bình Lưu Nhất Hàng vài câu tượng trưng như “tự tung tự tác” các kiểu, cũng không nói thêm chút lời dư thừa nào. Ai cũng có thể thông cảm cho người bác sĩ trẻ tuổi lương thiện này, tuy nhiên cũng không phải ai ai cũng tán thành hành động này của cậu.

Dù là Hạ Dương Ba, một người yêu thương cậu đến tận xương tận tủy, nhưng anh không nói, Lưu Nhất Hàng cũng biết anh không đồng ý với hành động tùy tiện bế đứa nhỏ về nhà của mình.

Lưu Nhất Hàng biết duyên phận của mình với đứa nhỏ đến đây coi như chấm hết, vậy nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy có hơi mất mát.

Sau khi đưa đứa nhỏ đi, lòng cậu cứ như lơ lửng trên trời mây, bình thường cậu thường dùng những lúc thế này để nghĩ về Hạ Dương Ba, nhưng lần này hầu như chỉ nghĩ đến đứa nhỏ kia.

Sau khi cậu nhóc đến trại trẻ mồ côi rồi sẽ thế nào đây? Liệu nhóc sống có tốt không? Những người ở đó sẽ đối xử tốt với nhóc chứ? Nhóc có thể làm bạn với những đứa nhỏ trong đó không? Liệu cậu nhóc có ăn cơm thật ngon không? Có thể làm quen với cuộc sống đó không?

Cậu nhóc… có nhớ cậu không?

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, Hạ Dương Ba về sớm một đêm, đêm ấy ở thành phố Lâm rơi một trời tuyết, Lưu Nhất Hàng đóng cửa sổ không kỹ, ban đêm hít gió lạnh vào nên bị bệnh rồi.

Sáng sớm vẫn còn gắng gượng đi đến bệnh viện, chủ nhiệm Nghiêm nhìn cả người cậu xanh xao, bước chân cũng yếu ớt, cho nên thẳng thắn cho cậu về nhà, nghỉ ngơi.

Lưu Nhất Hàng thật sự khó chịu không chịu nổi, cho nên cũng không khách khí gì với chủ nhiệm Nghiêm, cậu gọi xe về nhà rồi đi ngủ.

Đến chạng vạng tối, Hạ Dương Ba trở về, bộ dáng phong trần mỏi mệt, cả người mang theo một hơi gió tuyết. Không nghĩ đến Lưu Nhất Hàng vẫn đang ngủ, anh ngồi bên mép giường, vốn định đánh thức cậu dậy, nhưng lại nhìn thấy gò má chú sói con này nóng đến đỏ bừng lên, còn khổ sở đến cau mày, miệng cứ hừ nhẹ từng tiếng.

Hạ Dương Ba sa sầm mặt mày, anh đưa tay sờ trán cậu, nóng đến mức như bị bỏng mà bật người rút tay về.

Anh mới từ ở bên ngoài  vào nhà, còn chưa được điều hòa trong nhà sưởi ấm nên tay chân vẫn còn lạnh như băng, giây phút chạm vào người Lưu Nhất Hàng, anh giật mình một cái, gần như nhảy dựng từ trên giường dậy.

“Nhất Hàng!” Hạ Dương Ba có hơi nóng vội, anh vỗ vỗ nhẹ vào má cậu.

Cậu từ từ mở hai mắt ra, ánh mắt rã rời nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba một lúc mới ậm ừ nói: “Anh Hạ… anh về rồi, đã về rồi…” Sau đó mất hết sức lực, dường như chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại như nói cho chính mình nghe: “Quái vật nhỏ… chú đưa anh ấy đến rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.