Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 56: Chương 56




Cả người Hạ Dương Ba từ trên xuống dưới không biết là bị mồ hôi của mình hay của Lưu Nhất Hàng làm cho ướt đẫm, mấy sợi tóc thấm đẫm mồ hôi tán loạn trên trán. Hai bắp đùi bị Lưu Nhất Hàng giữ lấy, ép xuống trước ng*c, cả người bị trượt lên trượt xuống theo từng động tác của Lưu Nhất Hàng, bị đẩy tới tận đầu giường, lại bị Lưu Nhất Hàng bóp eo kéo xuống, còn chưa kịp hít một hơi đã ngay lập tức bị đâm vào.

Lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn không có điểm cuối.

Người anh như ngâm trong nước, tới hô hấp cũng không phải của mình, trong lúc tuyệt vọng đành phải vươn tay quờ loạn, trong lúc hốt hoảng muốn bắt được gì đó.

Cuối cùng anh bắt được bắp tay cường tráng của Lưu Nhất Hàng, cơ bắp anh căng cứng, như người đang trôi nổi trên biển bắt được tấm gỗ cứu mạng, Hạ Dương Ba vô cùng mừng rỡ, nắm chặt lấy, đầu ngón tay sắp khảm vào thịt Lưu Nhất Hàng luôn vậy.

Lưu Nhất Hàng hoàn toàn không cảm thấy đau, lòng mắt đỏ lừ, không biết khổ cực mà cần mẫn cày cuốc.

Hạ Dương Ba đã phát tiết một lần, hạ thân đã vô cùng cứng, một tay anh bám chặt lấy bắp tay Lưu Nhất Hàng, một tay khác không nhịn được tìm kiếm tới nơi đó của mình.

Khó có được lúc Lưu Nhất Hàng phân tâm chú ý tới động tác của anh, cậu đưa một tay ra bắt lấy cái tay không ngoan ngoãn của Hạ Dương Ba: “Để em.”

Theo động tác của cậu, một chân của Hạ Dương Ba bỗng rơi xuống giường, đột nhiên xuất hiện va chạm làm Hạ Dương Ba giật mình, cửa động đằng sau bỗng nhiên thắt chặt lại, tới nỗi Lưu Nhất Hàng suýt chút nữa tước súng đầu hàng, cậu hít một hơi khí lạnh, có chút giận dỗi cắm lên chiếc cằm lún phún râu của Hạ Dương Ba, trách móc nói: “Anh Hạ, anh không ngoan chút nào!”

Hạ Dương Ba mơ mơ màng màng, vốn không thể nghe thấy Lưu Nhất Hàng đang nói cái gì, chỉ hi vọng Lưu Nhất Hàng động tay một chút.

Nhưng Lưu Nhất Hàng hết lần này đến lần khác có ý đồ xấu mà nắm chặt nơi đó nhưng không chịu động đậy chút nào.

Hạ Dương Ba không nhịn được mà hắng giọng một tiếng, bất lực hé mắt, khẩn cầu nhìn Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng thấy ánh mắt khát vọng của Hạ Dương Ba, ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt ở lỗ niệu đạo, cúi người, nói thầm bên tai Hạ Dương Ba: “Anh Hạ …Nói gì đó đi…”

Đôi mắt Hạ Dương Ba nửa khép nửa mở, ý thức đã bị d/ục vọ/ng ăn mòn: “Nói, nói cái gì…?”

“Anh thích em không?” Lưu Nhất Hàng dừng tất cả động tác, Hạ Dương Ba chỉ cảm thấy cả người, từ trong ra ngoài đều cảm thấy trống rỗng, vô túc mở miệng: “Thích…Thích…”

Lưu Nhất Hàng vui mừng, hạ thân và tay đồng thời tiến công, trong phút chốc, Hạ Dương Ba thoải mái tới mức ngón chân cuộn tròn.

“Đừng giận em được không…Đừng, đừng giận… Tha thứ… Tha thứ cho em đi…” Lưu Nhất Hàng vừa nhấp ra nhấp vào theo tiết tấu, tay, tay và dươ/ng v/ật,một trước một sau, một trên một dưới phối hợp, một bên hầu hạ Hạ Dương Ba, một bên trầm giọng cầu xin.

Hạ Dương Ba sướng tới mức đại não không nghe sai khiến, hoàn toàn không nghe được Lưu Nhất Hàng bên tai nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì.

Lưu Nhất Hàng hờn dỗi dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn Hạ Dương Ba, chờ câu trả lời của anh.

“Nhất, Nhất Hàng?” Hạ Dương Ba không hiểu gì nhìn cậu.

“Tha thứ cho em.” Nói là cầu xin không bằng nói là mệnh lệnh.

Hạ Dương Ba không biết mình phải tha thứ cậu cái gì, anh chỉ muốn Lưu Nhất Hàng tiến vào bên trong nơi tư mật của mình, mạnh mẽ đâm vào, càng muốn bàn tay Lưu Nhất Hàng đang giữ mệnh căn của mình động đậy một chút, thế nên anh mơ hồ gật đầu: “Tha, tha thứ… Em…”

Lưu Nhất Hàng quá mức vui mừng, trong tay lập tức không biết nặng nhẹ, chỉ nghe thấy Hạ Dương Ba thất thanh hét lên, trong tay cậu là một mảnh ẩm ướt.

Hạ Dương Ba ngước cổ, nắm lấy bắp tay Lưu Nhất Hàng, hơi thở dồn dập, ngón tay bám sâu vào bắp thịt cứng rắn của Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng thoáng hạ người, mò tới hai chân của Hạ Dương Ba, một bên tỉ mỉ hôn ng*c Hạ Dương Ba, một bên dùng sức vận động hạ thân, như muốn nhét cả người vào trong thân thể Hạ Dương Ba vậy.

Hạ Dương Ba cảm thấy bốn phía xung quanh lạnh lẽo thê lương, bản thân như người đang lạc trong rừng, mưa gió vần vũ, chỉ có Lưu Nhất Hàng là cọng cỏ cứu mạng, anh chỉ có thể dùng tất cả sức lực để nắm lấy, trong miệng ý loạn tình mê thét lên: “Nhất Hàng…, Nhất Hàng… Nhất Hàng… Nhất…”

“A!”

“Ưm…”

Sức bền của Lưu Nhất Hàng rốt cục không thể duy trì trong tiếng khóc gợi tình và quyến rũ của Hạ Dương Ba. Trong cái ôm thân mật của người tình và tiếng kêu dịu dàng, Lưu Nhất Hàng cuối cùng bắn tất cả tinh hoa của mình vào trong Hạ Dương Ba, dừng cuộc làm tình như bất tận này lại.

Hạ Dương Ba tới hít thở cũng khó khăn, xụi lơ trên giường lớn, mắt híp lại, miệng mở rộng, như con cá bị người ta ném lên bờ, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Lưu Nhất Hàng ghé vào người anh, hô hấp dồn dập, sau khi ổn định hơi thở lại thấy Hạ Dương Ba như ngủ mất rồi, cậu vỗ vỗ vào mặt Hạ Dương Ba: “Anh Hạ …Tắm trước đã rồi hẵng ngủ… Không thì ốm đấy…”

Hạ Dương Ba hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, trốn tránh tay của cậu, hơi nhíu mày.

Lưu Nhất Hàng ngồi xổm xuống, mượn ánh sáng mờ nhạt từ phòng khách hắt vào, tâm trạng phức tạp nhìn khuôn mặt Hạ Dương Ba, càng nhìn càng thấy gầy.

Ban nãy ôm anh cũng vậy, gầy ch*t đi được, vốn trên đùi đã chả có nổi hai lạng thịt, có thể nhìn thấy rõ xương sườn, xương quai xanh cũng nhô lên, toàn thân gầy tới mức không ra hình người.

Chỉ là nửa năm ngắn ngủi mà thôi, cậu mới là người sống đầu đường xó chợ, sống cực khổ khó khăn, thế nhưng tại sao ngược lại, Hạ Dương Ba sinh hoạt ổn định, đãi ngộ hậu hĩnh lại biến thành bộ dạng như này?

Như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.

Hốc mắt Lưu Nhất Hàng chua xót, cậu nhấc một góc chăn Hạ Dương Ba đang đè lên, phủ lên thân thể trần truồng của Hạ Dương Ba, quay ra phòng tắm máy sưởi, xả đầy nước nóng vào bồn tắm, mới quay lại phòng ngủ.

Lúc Hạ Dương Ba tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao rồi, trên bụng có thứ gì đó đè vào khiến anh hơi khó chịu, động đậy một chút lập tức cảm thấy eo và mô*g vừa tê vừa đau, lần cuối có cảm giác như này là lúc bị Lưu Nhất Hàng cưỡ/ng b/ức.

Lưu Nhất Hàng…

Lưu Nhất Hàng!

Ký ức mơ hồ của đêm qua lượn vòng trong đầu của Hạ Dương Ba, anh không xác định được đó là một lần mình lại đơn phương ảo tưởng, hay là, Lưu Nhất Hàng đêm qua chân thật như vậy, chân thật tới nỗi, cuộc mây mưa không có điểm dừng đêm qua cũng là thật.

Đột nhiên, Hạ Dương Ba nhớ ra cảnh hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau đêm qua.

Đó chắc chắn không phải mơ!

Anh ngồi bật dậy trên giường, Lưu Nhất Hàng đang ngủ say không biết trời trăng là gì ở bên cạnh bị giật mình, mắt vẫn nhắm nghiền, người lại ngồi dật với Hạ Dương Ba, tóc loạn như ổ gà, tấm chăn trước ng*c tuột xuống tận hạ bộ, thứ gì đó đen nhánh thấp thoáng lộ ra và thân thể cường tráng, mơ mơ màng màng gọi: “Anh Hạ…”

Hạ Dương Ba hoảng loạn nhìn người bên cạnh, không thể tin được há hốc miệng, nửa ngày sau mới phát ra âm thanh: “Nhất…Nhất Hàng?”

Cổ họng của anh hơi khàn, trong giọng nói chứa đầy sự chờ mong nhưng lại dè dặt cẩn thận từng li từng tí, trong phút chốc Lưu Nhất Hàng thấy cay cay nơi cuống họng, cậu khịt khịt mũi, cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Là em đây.”

Hạ Dương Ba không dám tin vươn tay ra muốn sờ thử nhưng lại không dám, bàn tay chỉ có thể lơ lửng giữa không trung.

Lưu Nhất Hàng vươn tay ra, bắt lấy tay anh, đặt bên mặt mình, nở nụ cười với anh: “Không tin anh sờ thử xem, là em đây…”

Trong mắt Hạ Dương Ba bịt kín một tầng sương mù: “Là em à…Thật sự là em…”

Hạ Dương Ba suýt chút nữa thì khóc.

“Có phải… Có phải anh cũng cho rằng… Cho rằng em đã ch*t không?”

Hạ Dương Ba sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng được: “Sao, sao lại như vậy?”

Hai người còn cởi trần nhưng Lưu Nhất Hàng đã bật điều hòa, nhiệt độ trong phòng không quá thấp. Nhưng Lưu Nhất Hàng nhìn xương quai xanh của Hạ Dương Ba lộ ra, bất mãn nhíu mày, giúp anh kéo chăn lên rồi mới hỏi: “Bọn họ nhầm đó.”

“Nhầm?”

“Ừm… Hôm đó, bệnh dịch bùng phát quá đột ngột, lúc nhận được tin bọn em vẫn đang tổ chức hội thảo ở bệnh viện Quốc gia Dodoma, đến Tanzania lâu như vậy, đó là lần đầu tiên bọn em tới thành phố lớn…” Nói tới đây, Lưu Nhất Hàng cười tự giễu.

“Lúc đó, đi thì đi thôi, bọn em còn không kịp phản ứng đã bị đưa tới một nơi khác, đeo hộp y tế lên lưng rồi rời đi… Ai mà biết được trong lúc hỗn loạn, Trần Dục Phong đã cầm hộp y tế của em đi mất…”

“Trần Dục Phong chính là người bị nhiễm virus đó…” Giọng của Lưu Nhất Hàng nghèn nghẹn, não vẫn chưa xử lý kịp, hoang mang không biết làm sao nhìn cậu.

“Cậu ấy cũng là sinh viên y khoa, học chuyên ngành gây mê, năm nào cũng được học bổng… Trước đó em có quen biết cậu ấy, nhưng không quá thân thiết, lúc ở Tanzania cũng phân vào hai đội cứu trợ khác nhau, cũng chẳng có cơ hội để trò chuyện… Mãi tới tận hôm hội thảo, bọn em có thời gian trò chuyện một chút… Bọn em ngồi cùng một chỗ, đồ cũng để chung một chỗ… Đại khái là lúc cậu ấy đi đã cầm theo hộp của em đi…”

“Bên đó nói thế nào nhỉ… Điều kiện khá là tệ, hộp y tế coi như là vật dụng cá nhân có giá trị nhất, hộ chiếu, tiền mặt, thẻ ngân hàng gì đó, tất cả ở trong đó…”

“Trần Dục Phong tới vùng bị ảnh hưởng nặng, không chỉ y tế lạc hậu, ở nơi đó cơm ăn áo mặc cũng là vấn đề, lúc đó tình hình thế nào em không rõ lắm… Sau này mới nghe nói, Trần Dục Phong và bác sĩ dẫn đoàn của anh ấy bị nhiễm virus cùng lúc, theo nghiên cứu sau này, có lẽ do cơ thể cậu ấy khuyết thiếu kháng thể nào đó nên virus phát triển nhanh chóng, lan tới các cơ quan nội tạng quan trọng trong hai tư tiếng…”

“Một số bác sĩ cùng đội với cậu ấy cũng mất mạng vì virus, một số khác ngay lập tức bị cách ly… Người dẫn đội là người Trung Quốc, ông ấy cũng bị nhiễm virus, không bao lâu sau, người cũng đi rồi…”

“Lúc đó những nhân viên y tế của sở y tế địa phương không thể liên lạc được với nhân viên y tế từ Trung Quốc. Họ chỉ có thể dựa vào hộ chiếu để xác nhận danh tính…”

“Trùng hợp là em và Trần Dục Phong có hình dạng khuôn mặt khá giống nhau, người nước ngoài không nhìn ra được điểm khác biệt, mà em và cậu ấy có cùng nhóm máu, tuổi xương cũng tương đồng, lại thêm lúc đó tình hình phức tạp, nhân viên khám nghiệm tử thi không chú ý nhiều, danh sách người ch*t được đưa lên trên, có tên của em…”

“Sau khi em kết thúc nhiệm vụ cứu trợ cũng bị cách ly vì nghi nhiễm virus. Tới khi em ra khỏi bệnh viện mới biết em được xác nhận đã ch*t… Họ nói rằng đã thông báo cho người nhà em rồi, t/hi t/hể của ‘em’ sớm được chuyển về nước…”

“Lúc đó em bị dọa ngốc luôn, may nhờ bác sĩ Phó, ông ấy đi cùng em tới đại sứ quán để giải thích tình hình, sau đó, em lại đợi mấy ngày, đại sứ quán cấp giấy chứng nhận thân phận cho em… Trưa hôm qua em mới về tới nhà…”

“Hôm lệnh cách ly được dỡ bỏ em đã liên lạc với gia đình ngay rồi… T/hi t/hể Trần Dục Phong cũng được vận chuyển về Trung trong ngày hôm đó. Sau khi liên lạc với người nhà, họ lập tức liên hệ với trường học, người nhà Trần Dục Phong và các bộ phận liên quan…”

“Nói chung, em phải đợi mấy ngày để Trung Quốc bên này liên lạc với Tazania bên kia…”

“Hôm qua em về nhà, mọi người trong nhà đều ổn… Mẹ em làm rất nhiều món, đều là món em thích ăn… Nhưng mà, lâu lắm rồi em chưa ăn thịt, hôm qua vừa ăn một miếng suýt chút nôn ra… Dọa mẹ em trắng bệch mặt mũi…”

Hạ Dương Ba nhăn mày, đau lòng nhìn Lưu Nhất Hàng, môi mím chặt, không biết đang nghĩ gì.

“Em ở nhà ăn xong là đi luôn…”

“Bởi vì… Bởi vì em nhớ anh…”

“Anh Hạ, em rất nhớ anh… Em có rất nhiều điều muốn nói với anh…”

“Em muốn nói… Em muốn nói, đại loại là em… Em cũng giống anh…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.