Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 59: Chương 59




Đại luật sư Hứa Ngụy Trì gần đây cảm thấy khá mệt mỏi, rất muốn đến khu trường đại học để nhìn một lượt xem xem rốt cuộc nơi đó tốt cỡ nào.

Hơn một năm trước, đối tác của anh là luật sư Hạ tự mình lựa chọn một vị trí ở trung tâm thành phố gần một văn phòng luật mà không được, bản thân lại chạy đến một thành phố mà chim còn không thèm đẻ trứng để sống.

Tất nhiên, luật sư Hạ không phải là người vì tiết kiệm chút tiền thuê phòng mà để bản thân chịu thiệt, anh đưa ra lý do là, thành phố này có không gian rất thích hợp cho việc học tập.

Nếu nói hành vi của luật sư Hạ có thể có vài phần miễn cưỡng khi nói đến lí do, thì Hứa Ngụy Trì cảm thấy cậu em rể Lưu Nhất Hàng của anh có lẽ là trong thời gian ở Châu Phi đã bị nhiễm phải một loại vi rút làm tổn thương não rồi.

Lưu Nhất Hàng ở nhà nghỉ ngơi chưa được vài ngày, liền nhận được thông báo của trường học, sắp xếp đến thực tập ở bệnh viện nhi ở thành phố Lâm. Bệnh viện nhi chỉ cách nhà Lưu Nhất Hàng hai con phố, nhưng cậu lại quyết định quay về trường học sống ở ký túc xá.

Được thôi, lý do cậu đưa ra, sống ở trong trường, dễ dàng đến thư viện tìm tài liệu để viết luận văn.

“Hay cậu nói cho tôi biết, chốn đại học đó có gì hay?”

Buổi sáng ở trong phòng trà của văn phòng luật, Hứa Ngụy Trì cau mày phàn nàn với Hạ Dương Ba về hành vi bất thường của Lưu Nhất Hàng, vừa hỏi đến câu này, bàn tay đang cầm cốc cà phê của Hạ Dương Ba run lên, cà phê đổ đi hơn một nửa, một bên chân mặc quần âu ướt đẫm.

Cà phê lại vừa mới pha, mặc dù còn cách lớp quần, nhưng Hạ Dương Ba vẫn bị bỏng, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Hứa Ngụy Trì cũng không tiếp tục phàn nàn về phụ huynh trong nhà nữa, nhanh chóng rút giấy ra giúp Hạ Dương Ba lau qua loa.

Sắc mặt Hạ Dương Ba vẫn rất tệ, hồi lâu cũng không thấy định thần lại. Hạ Dương Ba vừa nhìn thấy người, trước mắt như không có chuyện gì, Hứa Ngụy Trì thành thật khuyên anh: “Không thì cậu đi thay quần áo đi, tiện thể xem xem có bị bỏng nặng không. Chiều tôi quay lại.”

Hứa Ngụy Trì đương nhiên biết, làm sao mà dễ dàng bị bỏng như vậy được?

Chỉ có điều tâm trạng của Hạ Dương Ba gần đây vừa mới tốt lên, toàn thân cũng có lại chút nhân khí, Hứa Ngụy Trì vừa nhìn thấy từ sắc mặt anh, liền lo tâm trạng anh lại không tốt.

Tình trạng trước đây của Hạ Dương Ba không tốt, Hứa Ngụy Trì biết điều đó, bắt đầu từ khi bận rộn với việc của Lưu Nhất Hàng, anh ta không có thời gian nói chuyện với Hạ Dương Ba, sau đó, Lưu Nhất Hàng quay về, anh ta tìm điện thoại hỏi Hạ Dương Ba có phải có việc gì không, Hạ Dương Ba chỉ trả lời qua loa sơ sài để cho qua chuyện.

May mắn thay sau đó, tâm trạng Hạ Dương Ba dần dần tốt lên, Hứa Ngụy Trì cũng không nói gì nhiều nữa.

Hạ Dương Ba dọn dẹp đống giấy tờ trên bàn, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi, vừa kịp giờ. Vì vậy, anh mặc áo khoác vào, tắt điều hòa trong phòng làm việc, cầm lấy chìa khóa xe, đi về phía gara.

Khi chuông điện thoại vang lên, Lưu Nhất Hàng vẫn đang ở trong phòng làm việc xem bệnh án.

Bác sĩ Nghiêm phụ trách hướng dẫn cậu là bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật tim mạch của bệnh viện nhi, cũng là cơ quan chuyên môn về bệnh tim bẩm sinh ở trẻ em. Mặc dù rất tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội được vào khoa nội bệnh viện nhà nước, nhưng chủ nhiệm Nghiêm Cầm của bệnh viện nhi đã quyết định nhận Lưu Nhất Hàng sau khi biết được cậu từng có kinh nghiệm trợ giúp châu Phi, liền khăng khăng bảo cậu qua đây.

Môi trường của bệnh viện nhi tốt hơn nhiều so với các bệnh viện khác, chủ nhiệm Nghiêm là một người phụ nữ chuyên nghiệp ở độ tuổi 50, là người hoạt bát mạnh mẽ, vô cùng giỏi giang, chăm chỉ và nghiêm khắc trong công việc, nhưng cũng có thể chơi đùa cùng với lũ trẻ trong hàng giờ liền, tính tình ấm áp hòa nhã.

Bà ấy có những yêu cầu khắt khe với Lưu Nhất Hàng, nhưng mỗi lần gặp phải vấn đề gì cần chú ý, bà vẫn rất nhẫn nại hướng dẫn. Lưu Nhất Hàng rất thích bà ấy, cũng rất ngưỡng mộ bà, cậu thầm thề rằng, sau này dù bản thân có làm việc ở khoa nào đi chăng nữa, thì nhất định cũng sẽ giống như chủ nhiệm Nghiêm, nỗ lực hết mình.

Vì vậy, vào buổi trưa của những ngày không có phẫu thuật hay hội chẩn như hôm nay, chủ nhiệm Nghiêm và các bác sĩ khác đều đến nhà ăn để ăn cơm, còn Lưu Nhất Hàng thì quyết định đọc xong bệnh án mới ăn.

Khi vẫn còn mười trang nữa, người tìm cậu ăn cơm đã đến rồi.

Lưu Nhất Hàng chạy lon ton đến nhà để xe, nhìn thấy xe của Hạ Dương Ba bật đèn pha từ xa, cậu mở cửa xe ra, nhảy lên ngồi trên ghế lái phụ, không nói lời nào, quay ngang người. Một tay ấn vào lưng ghế ngồi của Hạ Dương Ba, tay còn lại kéo cổ Hạ Dương Ba, húc thẳng mặt cắn vào môi Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba sửng sốt trước hành động của cậu, chiếc xe đang đóng chặt cửa ngay lập tức tràn ngập khí chất nam tính hung hăng của Lưu Nhất Hàng, bởi vì mỗi người đều bận rộn, Hạ Dương Ba của Lưu Nhất Hàng trong hai ngày dứt khoát nhắm mắt, cùng cậu trao đổi một nụ hôn thật sâu, giống như sắp gặm sạch bờ môi đối phương vậy.

Cuối năm, văn phòng luật bắt đầu bận rộn, Lưu Nhất Hàng trực hai ca đêm, về nhà tắm gội một chút, liền vội vàng trở lại bệnh viện, đợi Hạ Dương Ba làm việc xong về nhà, thì Lưu Nhất Hàng đã đến bệnh viện rồi.

Hai người đều là những cao thủ bận đến mức không nhận ra người thân, tính ra cũng đã ba ngày hai đêm không gặp nhau rồi, xem qua nhật ký điện thoại, thì tần suất không quá một ngày một cuộc điện thoại.

Lưu Nhất Hàng nhớ Hạ Dương Ba muốn ch*t, nhưng vẫn phải nhịn, cậu phải chăm chỉ làm việc hơn mới được, phải ngày càng tốt hơn, mới có thể tự tin đứng bên cạnh Hạ Dương Ba.

Cậu tham lam hôn Hạ Dương Ba, một tay nhẹ nhàng xoa xoa phần nhạy cảm sau tai của Hạ Dương Ba khiến Hạ Dương Ba rùng mình không kiểm soát được.

“Nhớ muốn ch*t em rồi…” Kết thúc nụ hôn kéo dài đằng đẵng, Lưu Nhất Hàng dựa vào vai Hạ Dương Ba kẽ thở dài.

Hạ Dương Ba bị cậu hôn đến mức không thở nổi, nhìn chằm chằm người vẫn còn đang đè lên người mình, mở to miệng hít mấy hơi, rồi nhéo thắt lưng Lưu Nhất Hàng: “Ngồi dậy!”

Lưu Nhất Hàng “Ồ” một tiếng, ngồi dậy khỏi người Hạ Dương Ba, ngoan ngoãn ngồi lại ghế phụ của mình.

Cậu vẫn mặc áo khoác blue trắng của bệnh viện, trên ng*c trái có mấy chữ nhỏ “Bệnh viện nhi thành phố Lâm” , trên ng*c trái đeo một tấm thẻ công tác “Bác sĩ nội trú”.

Hạ Dương Ba vươn tay nắm lấy tay Lưu Nhất Hàng, đầu ngón tay hơi lạnh, anh không khỏi nhíu mày: “Sao còn chưa thay quần áo ra?”

“Em vội quá!” Lưu Nhất Hàng để cho anh nắm tay mình, nghiêng đầu nhìn anh cười ngốc nghếch.

Hạ Dương Ba nhìn cậu chằm chằm: “Vội cái gì?”

“Mấy ngày nay không gặp anh, nên vội.” Lưu Nhất Hàng mặt không biến sắc, ngược lại là mặt của Hạ Dương Ba lại hơi ửng hồng.

Anh khẽ ho để che giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân, nắm chặt tay Lưu Nhất Hàng: “Em ăn chưa?”

“Vẫn chưa…” Lưu Nhất Hàng bĩu môi, uất ức nói: “Muốn ăn cơm anh nấu cơ…”

Hạ Dương Ba ngay lập tức bị biểu hiện nũng nịu của Lưu Nhất Hàng đánh trúng, trong lòng thầm trách chủ nhiệm Nghiêm “cực kỳ tốt” trong miệng của Lưu Nhất Hàng quá nhẫn tâm, thậm chí lại còn sắp xếp Lưu Nhất Hàng phải trực ca đêm.

Như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng khẽ cười nói: “Gần đây bệnh viện hơn bận chút, cũng giống như văn phòng luật của bọn anh vậy, dịp cuối năm, sao mà mọi người rủ nhau bệnh hết thế nhỉ… thời gian nữa chắc sẽ tốt hơn…”

Hạ Dương Ba kêu lên một tiếng “Ừ”, tựa hồ không tin lời của Lưu Nhất Hàng nói, anh nhìn Lưu Nhất Hàng, đưa ra đề nghị: “Nghĩ xem muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn.”

Lưu Nhất Hàng cười tủm tỉm: “Đừng đừng đừng…Nửa tiếng nữa em sẽ hết thời gian ăn cơm trưa… hay ăn tạm tô mì Trùng Khánh ở gần đây đi.”

Hạ Dương Ba gật đầu, đang chuẩn bị xuất phát, lại dừng lại, quay đầu nhìn Lưu Nhất Hàng: “Thôi được rồi vậy, hay là em về bệnh viện ăn đi.”

Lưu Nhất Hàng uất ức nhìn anh, anh bất lực nói: “Em nhìn mình xem, mặc ít quần áo như vậy, đi ra ngoài ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì sao. Về nhà ăn bệnh viện ăn đi.”

“Vậy anh đi ăn với em đi!” Lưu Nhất Hàng nũng nịu.

Hạ Dương Ba sửng sốt, khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Quên đi, anh là đến thăm em, còn phải về văn phòng làm việc nữa…”

Con người này! Rõ ràng vừa rồi còn nói sẽ dẫn mình đi ăn đồ ăn ngon, bây giờ lại nói về văn phòng có việc!

Lưu Nhất Hàng dường như cũng cảm thấy được Hạ Dương Ba nghĩ như thế nào, vì vậy không tiếp tục ngoan cố, miễn cưỡng gật đầu: “Em biết rồi.”

Sau đó đột nhiên, Hạ Dương Ba cũng cảm thấy trong tim có chút hụt hẫng, muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới được, bất giác mở miệng nói: “Đợi em bận xong đoạn thời gian này…”

“Hôm nay em không phải trực đêm!” Lưu Nhất Hàng ngắt lời anh, trên mặt nở nụ cười gian xảo.

Hạ Dương Ba khựng lại, rất nhanh, hai người cười như tâm linh tương thông.

“Muốn ăn gì?” Hạ Dương Ba hỏi cậu.

Lưu Nhất Hàng nở nụ cười nhìn Hạ Dương Ba: “Anh.”

Hạ Dương Ba siết tay thành nắm đấm đấm vào ng*c Lưu Nhất Hàng một cái: “Cút!”

Lưu Nhất Hàng vừa cười vừa né, đồng thời cũng không quên gọi món, báo vài món như đậu phụ, Hạ Dương Ba lại vừa giận vừa buồn cười: “Tên tiểu tử nhà em có phải đã sớm nghĩ xong rồi không?”

Lưu Nhất Hàng giơ tay lên liếc nhìn thời gian, sợ cậu bị trễ mất giờ cơm: “Được rồi, em đi trước đi, buổi tối đợi em ở nhà.”

Lưu Nhất Hàng gật đầu, có chút không nỡ nhìn Hạ Dương Ba, tay vừa đặt lên nắm cửa, lập tức thu lại, xoay người tựa vào ghế, không ngừng nói: “Anh Hạ…”

Hạ Dương Ba hiểu ý, ngồi thẳng dậy, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu như chuồn chuồn đạp nước.

Lưu Nhất Hàng ấn giữ đầu Hạ Dương Ba hôn sâu hơn, tay kia còn vươn xuống thân dưới của Hạ Dương Ba, mân mê một cách xấu xa, không xấu hổ nói: “Làm sao đây? Cứng lên rồi.“

Nếu không phải trong xe không gian chật hẹp, Hạ Dương Ba nhất định sẽ đánh cho Lưu Nhất Hàng một trận. Nếu như anh vẫn không nỡ ra tay.

Tuy nhiên, vào thời khắc Hạ Dương Ba lắc đầu, người trêu ghẹo là Lưu Nhất Hàng đã mặc quần vào và rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.