Nghe thấy Hạ Dương Ba nói như vậy thì Lâm Nữ Sĩ không khỏi khịt mũi coi thường: “Như thế nào là có phù hợp hay không phù hợp? Chỉ khi hai đứa ở bên nhau rồi thì mới biết có phù hợp với hay không chứ!”
Hạ Dương Ba cũng chẳng biết làm thế nào: “Mẹ… chúng con đều là người trưởng thành rồi, có muốn ở bên nhau hay không, hay là khi nào ở bên nhau, chúng con có đủ sự sáng suốt để phán đoán chuyện này mà!”
“Được rồi, con cứ nói là con cần thời gian để tìm hiểu xem có phù hợp hay không nhưng sau kỳ nghỉ lễ Tết Nguyên Đán này là con lại phải trở lại thành phố Lâm rồi sau, thế thì làm gì còn bao nhiêu cơ hội để tìm hiểu xem có hợp nhau hay không nữa?” Lâm Nữ Sĩ không do dự mà chỉ thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Hạ Dương Ba không khỏi nâng trán nói: “Mẹ cũng biết con phải trở về thành phố Lâm còn gì, thế thì con còn có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại xác định quan hệ với con gái nhà người ta xong sau đó mỗi người một nơi à?”
Lâm Nữ Sĩ nghe thấy con trai nói cũng có đạo lý liền cứng họng, nhưng vẫn không chịu thua, miễn cưỡng trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba: “Con cũng không thể cứ ở một nơi như thành phố Lâm đó cả đời được, đúng không?”
Lúc đầu Hạ Dương Ba kiên quyết quyết định muốn đến thành phố Lâm để phát triển sự nghiệp, khi ấy Lâm Nữ Sĩ là người duy nhất phản đối ý kiến này của anh, bà ấy vẫn luôn coi thường thành phố Lâm, cảm thấy thành phố G là tỉnh thuộc khu đô thị cho nên ở đó sẽ có nhiều cơ hội hơn thành phố Lâm, triển vọng phát triển tương lai cũng tốt hơn rất nhiều so với thành phố Lâm.
Nhưng Hạ Dương Ba lại bỏ qua sự phản đối của mẹ, nhất quyết muốn đến đó để lập nghiệp, người có quyền quyết định lớn nhất trong nhà từ trước đến nay vẫn luôn là ông cụ Hạ, lại cộng thêm việc Hạ Khánh Niên cũng không phản đối, cho nên một phiếu của Lâm Nữ Sĩ không đấu lại được với ba phiếu của ba người đàn ông trong nhà nên đành bất lực chịu thua.
Thật ra việc Lâm Nữ Sĩ bí mật suy tính tìm đối tượng xem mắt ở thành phố G cho Hạ Dương Ba là vì bà ấy hy vọng sau khi kết hôn anh có thể từ từ chuyển trọng tâm sự nghiệp về thành phố G, đây cũng là tâm tư nho nhỏ mà Lâm Nữ Sĩ vẫn luôn giữ kín trong lòng không nói ra. Thế nhưng chỉ cần một lời nói của Hạ Dương Ba đã khiến cho giấc mơ của bà ấy bị rạn nứt đến đáng thương.
“Ở lại thành phố Lâm cả đời này cũng đâu có gì không tốt đâu.” Anh nói.
Lâm Nữ Sĩ nghe anh thản nhiên thốt ra câu nói đó thì thở không ra hơi, vừa định nổi giận thì Hạ Dương Ba đã vội vàng nở nụ cười lấy lòng nói: “Con cũng chưa hề nói là con và Dương Song không có khả năng ở bên nhau mà, với lại… dù gì thì người ta cũng là con gái mà, những chuyện như tình cảm yêu đương này cũng đâu thể tùy tiện nói một hai câu là xong chuyện, chúng ta vẫn phải cho cô ấy một chút thời gian để suy nghĩ cân nhắc một chút, có phải không nào?”
Hay rồi, lần này thì anh mang tất cả mọi thứ đẩy lên người Dương Song cả rồi.
Còn Dương Song ở bên này thì mang về cho những người trong nhà một câu giải thích rằng: “Hiện giờ anh Dương Ba còn đang bộn bề với công việc ở thành phố Lâm, hơn nữa lại đúng vào thời điểm sự nghiệp của anh ấy đang trên đà phát triển cho nên chúng con đã quyết định cứ làm bạn trước đã, đợi đến khi anh ấy ổn định, cả hai người cùng cảm thấy rằng thời điểm gần như phù hợp thì lúc ấy trăng đến rằm trăng tròn, tự nhiên chúng con sẽ ở bên nhau thôi.”
Lâm Nữ Sĩ không còn lời gì để tranh cãi nữa, chỉ đành hậm hực im lặng.
Ông cụ Hạ đang ngồi trên ghế sô pha vừa xem tin tức buổi tối vừa uống trà, chậm rãi nói: “Con cháu sẽ tự có phúc riêng của con cháu, Tiểu Thanh, con cũng không cần phải quá lo lắng như thế đâu.”
Lâm Nữ Sĩ ăn một cục tức, không kìm được mà quay sang tức giận nói với giáo sư Hạ không hề có chút liên quan gì đến việc lần này: “Đều tại anh đấy!”
Giáo sư Hạ đang vùi đầu đọc tạp chí nghe thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Lâm Nữ Sĩ: “Anh lại làm sao cơ?”
Lâm Nữ Sĩ bị ông cháu bố con nhà họ Hạ chọc tức không nhẹ, liền trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba, sau đó dứt khoát quay người trở về phòng để ngủ một giấc cho đỡ tức.
Hạ Dương Ba cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi, tuy rằng chuyện lần này vẫn còn chưa kết thúc nhưng tốt xấu gì thì anh cũng đã vượt qua cửa ải đầu tiên một cách suôn sẻ, tảng đá lớn đè lên ng*c anh mỗi lần về nhà vào ngày lễ tết ngay lập tức liền nhẹ nhõm đi rất nhiều, khiến cho anh không kìm được mà có chút phấn khích.
Anh đặc biệt muốn chia sẻ cảm xúc ngay lúc này của mình với Lưu Nhất Hàng.
Thế nhưng anh thật sự không biết phải bắt đầu nói loại chuyện buồn phiền, rối rắm phức tạp này từ đâu cho Lưu Nhất Hàng nghe, sau đó anh lại chỉ cảm thấy dù có nói ra cũng chỉ khiến cậu nhóc ngốc nghếch đó thêm phiền muộn mà thôi.
Thế là lúc cầm điện thoại lên gửi cho Lưu Nhất Hàng một tin nhắn cũng không thấy anh đề cập một chữ nào đến chuyện này.
Phải mất một lúc rất lâu sau thì Lưu Nhất Hàng mới trả lời tin nhắn của anh, nhưng lại chỉ là mấy chữ đơn giản: “Đang tăng ca đây này!”
Hạ Dương Ba thấy hơi thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác đau lòng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi mới soạn tin nhắn trả lời: “Tết Nguyên Đán vui vẻ, anh yêu em.”
Lưu Nhất Hàng đang đi kiểm tra phòng bệnh thì điện thoại di động vang lên tiếng chuông thông báo tin nhắn nhưng cậu cũng không để ý đến mà chỉ chú tâm nhẹ nhàng kiên nhẫn nói chuyện với một cô gái nhỏ trên giường bệnh.
Bé gái tên là Hạ Hạ, năm nay mới sáu tuổi, là một đứa trẻ mắc bệnh tim bẩm sinh sống trong bệnh viện một thời gian dài, cũng phải khoảng tầm hai năm nay rồi, thế nhưng tính tình lại rất hoạt bát và vui vẻ, cô bé hiểu rõ về tình trạng bệnh tật của mình hơn các bạn cùng lứa tuổi nhưng lại có sự lạc quan và tích cực hiếm thấy.
Bởi vì ngày Tết, trong phòng bệnh cũng coi như là khá náo nhiệt, âm thanh của chương trình truyền hình ngày lễ rất ồn nhưng Hạ Hạ đang ở rất gần Lưu Nhất Hàng nên cô bé có thể nghe thấy một tiếng “tinh” nhỏ xíu. Thấy Lưu Nhất Hàng không có phản ứng liền kéo một tay áo blouse trắng của Lưu Nhất Hàng rồi nói nhỏ: “Anh Nhất Hàng, điện thoại của anh đổ chuông kìa.”
Lưu Nhất Hàng nghe thấy vậy thì khựng lại, mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô bé rồi nhẹ nhàng nói: “Vậy thì Hạ Hạ, em có thấy phiền không nếu để cho anh liếc nhìn điện thoại một cái thôi?”
Hạ Hạ liền vội vàng lắc đầu.
Lưu Nhất Hàng đặt sổ bệnh án xuống giường sau đó lấy điện thoại di động ra xem một lượt, vừa nhìn thấy tin nhắn thì lỗ tai đã lập tức đỏ ửng lên, hàng lông mày giãn ra không giấu nổi sự ngọt ngào.
Trong tin nhắn Hạ Dương Ba nói: “Tết Nguyên Đán vui vẻ, anh yêu em.”
Hạ Hạ thấy cậu mỉm cười ngẩn ngơ như thằng ngốc thì không khỏi cảm thấy khó hiểu hỏi: “Anh Nhất Hàng, anh cười cái gì vậy?”
Lưu Nhất Hàng liền hoàn hồn, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi áo blouse trắng, đưa tay bóp nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Hạ Hạ rồi nhẹ nhàng nói: “Người anh thích, anh ấy đã nói yêu anh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Hihi,vừa hay cũng đã đến lúc chúng ta cùng nhau đón mừng năm mới trong không gian ba chiều này rồi. Thật là trùng hợp!
Vậy thì tôi cũng xin chúc mọi người một năm Đinh Dậu tốt lành nhé!
(Gì cơ???)