Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 77: Chương 77




Hứa Nguỵ Trì ổn định lại tinh thần, cố gắng trấn tĩnh: “Tôi vào ngay đây.”

Nói thì nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn đứng ở cửa đợi một lúc lâu, đợi đến khi trên hành lang không còn ai nữa thì mới chậm rãi đẩy mở cửa, sắc mặt không chút cảm xúc nhìn biểu cảm của hai người trong phòng nghỉ.

“Anh Hứa…” Lưu Nhất Hàng chột dạ lên tiếng, đồng thời bước lên một bước, che gần hết người Hạ Dương Ba mà không để lại dấu vết gì.

Hứa Nguỵ Trì không để ý đến cậu, sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba.

Lúc này, Hạ Dương Ba vô cùng ghét dáng vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì đó của Hứa Nguỵ Trì.

Không lâu trước đó, Hạ Dương Ba vẫn còn mê muội cái thái độ dù trời có sập xuống sắc mặt cũng không đổi đó của Hứa Nguỵ Trì, ngưỡng mộ anh ấy luôn bình tĩnh như vậy.

Nhưng bây giờ, anh ấy lại đứng trước mặt Hạ Dương Ba với sắc mặt đó, anh ấy càng im lặng thì Hạ Dương Ba lại càng sợ hãi. Nhưng anh cũng biết rõ, ngày này sớm muộn gì cũng đến, nếu không phải bây giờ thì cũng là một ngày nào đó trong tương lai.

Vì thế anh nhẹ nhàng động viên vỗ vỗ vai Lưu Nhất Hàng, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hứa Nguỵ Trì, hỏi: “Đến từ lúc nào vậy?”

“Được một lúc rồi.” Giọng nói của Hứa Nguỵ Trì rất nhẹ nhàng, giọng điệu thờ ơ, nhưng Hạ Dương Ba dựa vào sự quen biết nhiều năm với anh ấy, dễ dàng nhận ra từ cuối cùng trong câu nói có hơi run.

Anh ấy đang căng thẳng, anh ấy đang sợ hãi, thậm chí còn sợ hơn cả mình.

Hạ Dương Ba cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Hứa Nguỵ Trì: “Đều…nghe thấy hết cả rồi?”

Hứa Nguỵ Trì nhìn Lưu Nhất Hàng một cái, sau đó đưa tầm mắt nhìn về Hạ Dương Ba: “Ừm.”

Lưu Nhất Hàng có chút sốt ruột, mặt đỏ lên, gọi lớn: “Anh Hứa! Em…”

“Im miệng.” Hứa Nguỵ Trì hạ giọng trách móc.

“Nhất Hàng!” Đồng thời, Hạ Dương Ba cũng lên tiếng cắt ngang lời cậu nói.

Lưu Nhất Hàng rất hiếm khi bị Hạ Dương Ba dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy cắt ngang, càng chưa từng bị Hứa Nguỵ Trì trách móc, đột nhiên trong chốc lát cảm giác uất ức dâng cao. Tuy nhiên, càng quan trọng hơn là cậu đột nhiên cảm thấy, hai người này vẫn xem mình là con nít.

Bắt đầu từ lúc Hứa Nguỵ Trì bước vào, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn mình một cái nữa, chỉ dùng gương mặt không cảm xúc đối đầu với Hạ Dương Ba.

Cuộc đối thoại của bọn họ đi thẳng vào vấn đề, người hỏi người trả lời vô cùng ăn ý, đột nhiên Lưu Nhất Hàng cảm thấy mình mới là người dư thừa trong ba người, trong lòng đột nhiên cuồn cuộn lên một ngọn lửa ác liệt.

“Tại sao em phải im miệng? Anh Hứa, không phải là anh đều nghe thấy cả rồi à? Tụi em… Quan hệ của em và anh Hạ là như thế nào, không phải anh cũng biết rồi sao?” Lưu Nhất Hàng đỏ mặt, có chút mất kiểm soát nói với Hứa Nguỵ Trì.

“Nhất Hàng!” Hạ Dương Ba không ngờ Lưu Nhất Hàng đột nhiên lại như vậy, lập tức quát cậu: “Em đang nói bậy bạ gì vậy?”

Lưu Nhất Hàng lạnh lùng cười vài tiếng, quay đầu lại, hung tợn đợi Hạ Dương Ba: “Nói bậy bạ? Em đang nói bậy bạ? Bây giờ anh dám nói anh với em không có chút xíu quan hệ gì không?”

“Anh…” Cổ họng Hạ Dương Ba nghẹn lại, không nói ra được lời nào. Anh nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn vào mắt Lưu Nhất Hàng, càng không dám đối mặt với gương diện với gương mặt trầm tĩnh hơn biển sâu của Hứa Nguỵ Trì.

“Hạ Dương Ba!” Lưu Nhất Hàng tiến lên trước một bước áp sát anh, tức giận hét lên: “Mẹ kiếp anh bây giờ không dám thừa nhận hả?”

Hạ Dương Ba nghiến chặt răng, không dám nói gì.

Lưu Nhất Hàng sốt ruột, cậu siết chặt cánh tay Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba bị cậu siết chặt phát đau “á” một tiếng, ngây người ra, không biết nên làm thế nào mới đúng. Giọng điệu Lưu Nhất Hàng mềm dịu xuống, cầu xin Hạ Dương Ba: “Anh nói gì đi…anh Hạ…”

Hạ Dương Ba mềm lòng.

Hoặc là nói, anh đau lòng rồi.

Rõ ràng là anh động lòng trước, nhưng tại sao lúc này lại không dám thừa nhận nữa?

Tại sao rõ ràng là anh đi trêu ghẹo Lưu Nhất Hàng trước, nhưng cuối cùng lại để một mình cậu đi đấu tranh cho mối quan hệ này?

“Không sai…” Anh lấy hết dũng khí nhìn về hướng Hứa Nguỵ Trì, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng tôi…”

“Dương Ba!” Cuối cùng gương mặt như băng đá không có kẽ hở đó của Hứa Nguỵ Trì cũng xuất hiện một chút vết nứt, anh ấy có chút hoảng loạn cắt ngang lời Hạ Dương Ba, sau đó liền nhìn về Lưu Nhất Hàng, lạnh lùng nói với cậu: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Lưu Nhất Hàng ngơ ngác, nhìn gương mặt kinh ngạc của Hạ Dương Ba, gồng cứng cổ, kiên quyết từ chối: “Em không!”

Vị trí ba người đứng tạo thành một hình tam giác ổn định và vững chắc, ai cũng không muốn thỏa hiệp trước.

Qua một lúc, Hứa Nguỵ Trì chịu thua trước, anh ấy lạnh lùng liếc Hạ Dương Ba một cái, tầm mắt rơi trên gương mặt Lưu Nhất Hàng: “Cậu ra ngoài trước đi, anh có lời muốn nói với… với anh Hạ của cậu.”

“Có lời gì thì cứ nói luôn bây giờ!” Lưu Nhất Hàng lập trường kiên định: “Nói ngay trước mặt em đi!”

Hơi thở của Hứa Nguỵ Trì đột ngột tăng nhanh, rõ ràng là bị Lưu Nhất Hàng chọc đến tức điên.

Hạ Dương Ba không biết Hứa Nguỵ Trì muốn đẩy Lưu Nhất Hàng ra ngoài để nói gì với mình, nhưng trực giác cho biết, dưới tình huống như thế này, sắp xếp như vậy là ổn nhất, vì thế, anh nhìn về Lưu Nhất Hàng, giọng điệu chậm rãi như đang thương lượng, lại giống như đang dỗ dành đứa nhỏ nói với Lưu Nhất Hàng: “Nhất Hàng, nghe theo anh rể em có được không? Ra ngoài trước… đợi anh.”

Lưu Nhất Hàng nổi giận đùng đùng lại bị hai từ nhẹ nhàng “đợi anh” ở cuối câu nói của Hạ Dương Ba đánh trúng, ngay lập tức một ngọn lửa ác liệt liền biến thành một dòng nước ấm. Đối mặt với một Hạ Dương Ba thế này, cậu không có cách nào nóng giận được.

Cậu nhìn Hạ Dương Ba, lại nhìn sang Hứa Nguỵ Trì, cuối cùng lại nhìn về Hạ Dương Ba: “Hai người…sẽ không đánh nhau đấy chứ?”

Chuyện này, Hạ Dương Ba cũng không dám đảm bảo.

Anh không dám bảo đảm Hứa Nguỵ Trì có trong lúc tức giận mà đập cho anh một trận hay không.

Trong lúc Hạ Dương Ba đang xuất thần thì dường như Hứa Nguỵ Trì bị Lưu Nhất Hàng chọc đến bật cười: “Đánh nhau? Tại sao chúng tôi lại phải đánh nhau?”

Lưu Nhất Hàng lưỡng lự nhìn Hứa Nguỵ Trì, giống như đang chờ đợi một sự bảo đảm từ anh ấy.

Hứa Nguỵ Trì thở dài, trịnh trọng đảm bảo: “Chúng tôi sẽ không đánh nhau.”

Lúc này Lưu Nhất Hàng mới hài lòng gật đầu, có chút không yên tâm nhìn về Hạ Dương Ba, cho đến lúc anh gật nhẹ đầu với bản thân thì mới bước ra ngoài.

Cậu bước hai bước đến trước mặt Hứa Nguỵ Trì, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nghiêm túc nói nhỏ: “Anh Hứa…không cần biết anh chuẩn bị nói gì, nhưng em chỉ có một câu nói…”

Hứa Nguỵ Trì nhìn cậu, không nói gì.

“Em thật sự…thật sự thích anh Hạ.” nói xong, cậu đi thẳng về phía cánh cửa, ra ngoài.

Đứng đợi không ở bên ngoài cửa thật sự rất khó chịu, Lưu Nhất Hàng dứt khoát đi thăm cậu bé trên giường bệnh số 29 của phòng chăm sóc đặc biệt. Tình trạng của cậu bé cũng coi như là ổn định, chỉ là trên mặt vẫn không có chút khởi sắc nào, hơi thở yếu ớt, nếu không tỉ mỉ lắng nghe thì cứ giống như cả người đều cứng đờ, không có động tĩnh gì.

Lưu Nhất Hàng bồn chồn, nhìn một lúc rồi lại quay lại hành lang. 

Không qua bao lâu, cánh cửa của phòng nghỉ được người ta mở ra từ bên trong, Hứa Nguỵ Trì bước ra ngoài trước.

Sắc mặt anh ấy không được tốt, nhưng cũng không có xấu đến mức như trong tưởng tượng của Lưu Nhất Hàng, anh ấy vẫn cố giữ gương mặt không chút biểu cảm như lúc đầu đến đây.

Anh ấy bước đến trước mặt Lưu Nhất Hàng, đem thứ gì đó nhét vào trong lòng Lưu Nhất Hàng, trầm giọng nói: “Bánh trôi nước chị cậu kêu anh mang cho cậu.”

Lập tức Lưu Nhất Hàng khoé mắt cay cay, trong cổ họng đều là mùi vị của mật đắng, còn Hứa Nguỵ Trì đã lướt qua cậu, đi về hướng thang máy, giọng nói lạnh lùng của anh ấy từ sau lưng Lưu Nhất Hàng truyền đến: “Nghĩ cho kĩ đi, làm sao ăn nói với chị cậu.”

Hạ Dương Ba cũng từ trong phòng bước ra, sắc mặt anh cũng không tốt hơn Hứa Nguỵ Trì bao nhiêu, nhưng anh cũng cố gắng cười với Lưu Nhất Hàng: “Có thể về nhà rồi chứ?”

Trong lòng Lưu Nhất Hàng vẫn còn ôm chặt chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh đậm, hốc mắt đỏ lên. Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba, gật đầu: “Về nhà thôi.”

Cả chặng đường hai người đều không nói gì.

Vừa về đến nhà, Lưu Nhất Hàng liền đi thẳng vào phòng bếp, đổ bánh trôi nước ra, ngồi bên cạnh bàn yên lặng ăn.

Hạ Dương Ba ngồi ở  phía đối diện của cậu, ánh mắt nặng trĩu nhìn cậu.

Lưu Nhất Hàng đưa một viên bánh trôi vào miệng, cậu thích ăn bánh trôi nước. Lúc nhỏ thích nhất là bánh trôi do bà nội gói, sau này bà nội qua đời rồi thì Lưu Nhất Ngôn bắt đầu học gói bánh trôi, trong số bánh trôi nước mà cậu từng ăn qua, của Lưu Nhất Ngôn làm giống với của bà nội làm nhất.

Cậu ăn bánh trôi do Lưu Nhất Ngôn làm, lần đầu tiên cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo chán phèo.

Đột nhiên cậu ý thức được, bản thân thật sự quá trẻ con và ngây thơ.

Cậu cứ nghĩ rằng cậu có thể vì tình yêu mà vượt qua mọi chông gai, thẳng tiến không lùi bước. Nhưng mà, một câu nói nhẹ nhàng “Nghĩ cho kĩ, làm sao ăn nói với chị cậu” của Hứa Nguỵ Trì thì đã khiến cậu thương tích đầy mình.

“Em phải nói thế nào với chị em?” Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba, ánh mắt đỏ đến dọa người.

Hạ Dương Ba im lặng nhìn cậu, lại nhìn vào chén bánh trôi nước trên tay cậu, nói một câu không hề liên quan: “Có phần của anh không?”

Lưu Nhất Hàng ngây người, múc một viên trôi nước đưa đến trước miệng Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba cười một cái, ăn không hề khách sáo.

“Nhất Hàng.” Anh nhẹ nhàng nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.”

“Có cần nói với chị em không, nên nói thế nào với chị em…anh đều nghe theo em.” Anh nói: “Bao gồm cả việc… có muốn tiếp tục nữa không… anh đều tôn trọng quyết định của em.”

“Anh đã nói như vậy với anh rể em, anh cũng nên nói như vậy với em.”

“Em muốn tiếp tục đi tiếp, núi đao biển lửa, anh đều đi cùng em.” Hạ Dương Ba cười, nhưng Lưu Nhất Hàng cảm thấy anh càng giống như đang khóc: “Nếu như em muốn dừng lại tại đây, anh…”

Cho dù nhìn dáng vẻ có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của Hạ Dương Ba đang run lên, mí mắt anh đang run, thậm chí hơi thở anh cũng đang run: “Anh cũng… anh cũng có thể chấp nhận…”

“Anh đang nói bậy bạ gì vậy!” Lưu Nhất Hàng nóng giận đứng dậy, chỉ thẳng vào mũi Hạ Dương Ba, tức giận thét lên: “Bà mẹ anh đừng có quên! Là anh dụ dỗ em trước! Em chưa nói bỏ cuộc anh cũng không được bỏ cuộc!”

Hạ Dương Ba lặng lẽ nhìn Lưu Nhất Hàng, gượng cười: “Đúng, chỉ cần em không bỏ cuộc thì anh sẽ không bỏ cuộc.”

Lưu Nhất Hàng giật mình, nhanh bước vòng qua cái bàn, đến bên cạnh Hạ Dương Ba, ấn chặt đầu anh vào lồng ng*c mình, thì thầm xúc động lặp lại một lần nữa: “Em không từ bỏ… em không từ bỏ… anh cũng… cũng đừng từ bỏ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.