Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 79: Chương 79




“Tôi cũng không biết nếu như thật sự có ngày đó thì tôi có chịu đựng nổi hay không. Tôi chỉ biết, bây giờ rời xa em ấy, đối với tôi mà nói, cũng sẽ không tốt hơn mấy so với lúc đó mới mất đi em ấy.”

Từng từ từng chữ mà Hạ Dương Ba nói ra đều lọt hết vào trong tai Lưu Nhất Hàng, âm thanh của từng chữ như được kéo dãn ra, gõ nhẹ vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim Lưu Nhất Hàng.

Nhưng cậu lại cảm thấy có hơi muốn khóc.

Thì ra trong lòng Hạ Dương Ba là nghĩ như vậy.

Cho dù sợ hãi mất đi, nhưng càng quan trọng hơn là anh vẫn còn yêu. Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất, cũng vẫn quyết định cùng cậu đi tiếp.

Nhưng mà, cậu không thích Hạ Dương Ba nhìn có vẻ thâm tình như vậy, nhưng thật ra là thái độ đi được bước nào hay bước đó, cái mà cậu muốn, nhiều hơn hết đó là tương lai.

Lưu Nhất Hàng không vừa lòng quay mặt qua, nghiêm túc nói với Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, anh tin em.”

Sau một hồi bộc bạch thì Hạ Dương Ba có hơi thở dốc, ánh mắt chân thành, tha thiết nhìn Lưu Nhất Ngôn. Lưu Nhất Hàng đột nhiên lên tiếng khiến anh ngơ ngác trong chốc lát, sắc mặt Lưu Nhất Ngôn vô cùng bình tĩnh, anh cười cười với cô ấy rồi quay qua nhìn Lưu Nhất Hàng: “Anh tin em mà.”

Sự dịu dàng bất ngờ xảy ra, khiến bầu không khí trong phòng bếp có hơi không tự nhiên, Hứa Dật Thần uống no nê rồi, bà già nhỏ ngồi sang một bên, cứ giống như nghe hiểu người lớn đang nói chuyện, Tiểu Mộ Ngôn uống chậm hơn một chút, trong bình sữa vẫn còn sót lại một chút sữa, nhưng lại không hút vào miệng được.

Hứa Nguỵ Trì cảm thấy mắc cười, bất lực nhìn nhìn cô con gái nhà mình, đưa tay ra đỡ nhẹ bình sữa lên, cùng lúc đó, cánh tay còn lại đưa ra sau đỡ lấy đầu cô bé cho đến khi Tiểu Mộ Ngôn uống hết phần sữa còn lại đó.

“Chị… không có cách nào ủng hộ hai người được…” Lưu Nhất Ngôn im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, giọng nói của cô ấy hơi khàn khàn, có chút khác lạ so với dáng vẻ nhẹ nhàng xinh tươi thường ngày của cô ấy, Lưu Nhất Hàng thậm chí có thất thần trong chốc lát, hoài nghi người ngay trước mặt có phải là chị của cậu không.

Lưu Nhất Ngôn nặng nề thở dài một hơi, lại nhìn sang ánh mắt của hai người bọn họ, trấn tĩnh hẳn lên: “Nhưng mà, chị sẽ tôn trọng lựa chọn của hai người.”

“Nhất Hàng…” Cô ấy nói: “Chị sẽ luôn tôn trọng sự lựa chọn của cậu. Cho dù là lúc nhỏ cậu muốn học võ Taekwondo cũng được, sau khi lớn lên lại kiên quyết muốn vào trường y cũng vậy… thậm chí là lúc cậu không màn tất cả mà đi vào đội cứu trợ nhân đạo đến Tanzania cũng được, hay là bây giờ cậu… quyết định ở bên cạnh Hạ Dương Ba…”

“Cậu lựa chọn muốn yêu người thế nào, với cậu lựa chọn muốn làm công việc gì, muốn trải qua cuộc sống như thế nào, đều là tự do của cậu. Cho dù không thể thấu hiểu, không tán đồng, chị cũng sẽ cố gắng hết sức bảo vệ.” Lưu Nhất Ngôn đột nhiên cười lên với cậu: “Bởi vì chị là chị cậu mà.”

Nước mắt Lưu Nhất Hàng như sắp rơi xuống, đôi mắt cay cay đến rối tinh rối mù, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được, chỉ nghẹn ngào, gọi một tiếng: “Chị…”

“Nhưng mà Nhất Hàng…” Vẻ mặt Lưu nhất Ngôn lại trở nên nghiêm túc.

Tiểu Mộ đã ăn uống no nê thì lại bắt đầu quậy phá, lẩm nhẩm kêu la, đưa tay ra muốn bố ôm.

Hứa Nguỵ Trì không chỉ làm người hầu cho vợ, mà còn là một người hầu tiêu chuẩn cho con gái, dùng ánh mắt hơi có lỗi nhìn Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng rồi đứng dậy ôm Tiểu Mộ Ngôn vào phòng khách.

Không có sự ồn ào quậy phá của Tiểu Mộ Ngôn, phòng bếp lập tức yên tĩnh trở lại.

“Nhất Hàng bây giờ em đã lớn rồi, có lẽ cũng hiểu…” Hàng lông mày mảnh khảnh của Lưu Nhất Ngôn khẽ cau lại, hơi khác với với dáng vẻ bình thường luôn tươi cười của cô ấy: “Có những lúc, lựa chọn của chúng ta, không đơn giản chỉ là lựa chọn của chúng ta…”

“Người sống trên đời, vẫn còn phải sống vì người khác.”

“Nhất Hàng, cậu lựa chọn nói với chị, bởi vì từ sâu trong lòng cậu biết rõ, cho dù thế nào thì chị cũng sẽ ủng hộ quyết định của cậu. Dù là trong lòng chị không thể thấu hiểu, không tán đồng cậu, nhưng chị sẽ không để cậu phải đấu tranh một mình, chị sẽ luôn là chỗ dựa của cậu.”

“Nhưng mà cậu có từng nghĩ?”

“Cậu có từng nghĩ khi chú và thím biết chuyện thì sẽ như thế nào không?”

“Những người trong nhà đều biết hết thì phản ứng của họ sẽ như thế nào, cậu có từng nghĩ qua chưa?”

“Sau này…sau này nên làm thế nào, cậu có từng nghĩ đến không?”

Lưu Nhất Hàng bị loại câu chất vấn của Lưu Nhất Ngôn dồn vào góc tường, ngây ngẩn người, nhưng lại không nói ra được một lời nào.

Cậu chỉ nghĩ đến, cho dù trời có sập xuống thì cậu cũng phải ở bên cạnh Hạ Dương Ba, không cần biết là núi đao hay biển lửa, bọn họ đều phải xông pha cùng nhau.

Nhưng cậu lại quên mất, thế giới này sẽ không vì cậu và Hạ Dương Ba ở bên nhau mà bầu trời đột nhiên sập xuống. Trên thực tế, trong hiện thực, con đường phía trước cũng không có núi đao biển lửa gì đợi bọn họ.

Chuyện đang đợi bọn họ, chỉ là lần lượt giải thích cho từng người từng người hiểu, nhưng chuyện này lại rất khó đạt được viên mãn.

Người nhà, là những người dễ chịu tổn thương nhất từ chuyện này. Không phải người nào cũng có thể giống như Lưu Nhất Ngôn, mặc dù không thể thấu hiểu, nhưng cũng sẽ hết mình ủng hộ, có thể bọn họ sẽ vì không thể chấp nhận được chuyện thế này, mà làm ra những chuyện tổn thương lẫn nhau.

Điều mà Lưu Nhất Ngôn muốn là Lưu Nhất Hàng có thể giảm thiểu sự tổn thương này xuống mức thấp nhất.

Từ trong nhà Lưu Nhất Ngôn bước ra, trời cũng coi như là đã tối, hai người quay về nhà rồi thì cũng mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, càng huống hồ Hạ Dương Ba sợ Lưu Nhất Hàng nhất thời không khống chế được cảm xúc lại kéo mình ra làm này là nọ, vậy thì ngày mai là thứ hai còn đi làm được nữa không?

Vì thế, Hạ Dương Ba đề nghị đi xem lại nơi mà trước kia Lưu Nhất Hàng từng học.

Lưu Nhất Hàng cau mày, đồng ý, cướp lấy chùm chìa khoá trong tay Hạ Dương Ba, không nói năng gì, ngồi thẳng vào ghế lái.

Hạ Dương Ba cứ nghĩ rằng Lưu Nhất Hàng sẽ đưa mình đến Trường Trung học Nhất Trung của thành phố Lâm.

Nhất Trung là Trường cấp ba tốt nhất của thành phố Lâm, Lưu Nhất Ngôn và Hứa Nguỵ Trì đều tốt nghiệp ở ngôi trường này, Hạ Dương Ba nhớ Lưu Nhất Hàng từng nhắc đến cậu cũng học cấp ba ở Nhất Trung, chỉ có điều là thành tích luôn rất tệ, đến năm mười hai mới tốt hơn một chút.

Kết quả, Lưu Nhất Hàng lại lái xe đến thẳng Trường Tiểu học Thực Nghiệm.

Cổng trường rất nhỏ, bảo vệ không cho xe tiến vào, Lưu Nhất Hàng chỉ đành đỗ xe tại một bãi đậu xe bên ngoài, hai người từ từ đi vào trường học.

Dù gì cũng là trường tiểu học, cổng trường nhỏ nhỏ, thấp thấp, dãy phòng học nhìn có vẻ cũng nhỏ nhỏ, có đến mấy dãy, phân bố ở các nơi khắc nhau trong vườn trường.

Trên sân bóng có người đang chơi bóng rổ, nhưng rõ ràng đó không phải là học sinh tiểu học, nhìn dáng vẻ đó có vẻ là học sinh cấp ba.

Lưu Nhất Hàng thấy Hạ Dương Ba nhìn về hướng sân bóng, hai người tìm vị trí đằng sau sân bóng rồi ngồi xuống.

Ánh trăng chiếu sáng.

Trong sân vận động, tiếng bóng rổ va chạm với mặt đất, từng cái từng cái vang lên. Hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt nhìn về phía trước, an tâm hưởng thụ khoảnh khắc yên bình hiếm có này.

Qua được một lúc, Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn qua Lưu Nhất Hàng, phát hiện ánh mắt sáng rực của cậu cũng đang nhìn chằm chằm mình.

“Nếu như quen biết anh sớm hơn thì tốt rồi.” Cậu nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là một vị Đoản Tiểu Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.