Mặc dù đã nói là cuối tuần sẽ về nhà nhưng Hạ Dương Ba đã lái xe về thành phố G từ chiều thứ sáu.
Sáng thứ sáu, Lưu Nhất Hàng đến bệnh viện số hai điểm danh rồi gặp các bác sĩ khác cùng khoa. Mọi người đều rất bận rộn nên một mình cậu ăn không ngồi rồi trong phòng làm việc cũng thấy có hơi không được tự nhiên.
Thời gian ăn trưa đã qua rất lâu cậu mới gặp được trưởng khoa Vương của khoa răng hàm mặt.
Người đàn ông trung tuổi dong dỏng cao để đầu đinh gọn gàng, bên trong áo blouse trắng là áo sơ mi trắng, nom dáng vẻ vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Ông đưa tay về phía Lưu Nhất Hàng rồi vừa cười vừa giới thiệu bản thân, khi ông cười rộ lên còn lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Lưu Nhất Hàng bắt tay ông, ngón tay ông thon dài, hơi lành lạnh, đốt ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt rất ngắn nom vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Khi hai người bắt tay nhau, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được đây là một đôi bàn tay rất có lực.
Ông rất bận rộn vì thế cũng chỉ mời Lưu Nhất Hàng ăn một bữa vội vàng ở nhà ăn rồi giới thiệu vắn tắt về công việc hàng ngày của khoa răng hàm mặt.
Cơm nước xong, ông còn vô cùng săn sóc cho Lưu Nhất Hàng về nhà, kêu cậu thứ hai tuần sau có thể đi làm luôn.
Rời khỏi bệnh viện số hai, Lưu Nhất Hàng vừa ngẫm nghĩ chắc hẳn cũng nên mời trưởng khoa Nghiêm ăn bữa cơm vừa bước lên tuyến xe bus qua bệnh viện nhi.
Trưởng khoa Nghiêm đã đi họp hội thảo ở Thủ đô, Lưu Nhất Hàng đến đó không gặp được bà liền dứt khoát đến phòng bệnh thăm Hạ Hạ.
Vết thương của Hạ Hạ đang dần khép lại, cô bé cũng đã có thể ngồi dậy được nhưng vẫn còn phải cố tránh xuống giường hoạt động. Lúc Lưu Nhất Hàng đến nơi, cô bé còn đang ôm một quyển sách đọc chăm chú.
Lưu Nhất Hàng nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống bên cạnh cô bé, cô bé mới chú ý đến người “khách không mời mà đến” này. Cô bé vô thức “a” một tiếng rồi ngạc nhiên hét lớn: “Anh Nhất Hàng!”
Lưu Nhất Hàng bị dáng vẻ ngạc nhiên hô to của cô bé chọc cười: “Hét toáng lên làm gì! Chẳng có chút dáng vẻ một cô gái nhỏ nên có nào cả!”
Hạ Hạ bĩu môi: “Sao anh lại đến đây? Không phải anh phải chuyển đến bệnh viện khác rồi sao?”
“Anh chuyện đến bệnh viện khác rồi thì không thể đến thăm em hả?”
“Anh đến bệnh viện khác thì…. Anh đã không còn là bác sĩ của em nữa rồi, em cũng không còn là bệnh nhân của anh nữa…” Hạ Hạ cúi đầu nói đầy tủi thân.
Tim Lưu Nhất Hàng như tan vỡ, cậu vội vàng nhéo mặt cô bé một cái, vừa bực tức vừa buồn cười hỏi: “Anh chuyển đến bệnh viện khác thì không còn là anh của em nữa? Em cũng không còn là em gái anh nữa hả?”
Hạ Hạ sửng sốt một hồi rồi mới ngẩng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng ngây ngốc cười rộ lên.
Lưu Nhất Hàng bất đắc dĩ nhìn cô bé rồi lại không nhịn được bật cười: “Em đang đọc sách gì đấy?”
“Em đang xem sách giáo khoa lớp Một.”
“Sao lại muốn xem sách này?”
“Mẹ nói nếu em hồi phục nhanh thì tháng chín này em có thể đi học rồi đấy!”
“Em rất muốn đi học sao?”
“Vâng ạ! Đi học vui lắm, hằng ngày đều có rất nhiều bạn nhỏ khác cùng chơi với em…”
“Nhưng đi học rất vất vả đấy! Ngày nào cũng phải dậy sớm, tan học còn có bài tập về nhà làm không hết…”
“Kể cả như vậy thì em vẫn muốn đi học cơ!”
Bước ra khỏi phòng bệnh của Hạ Hạ, Lưu Nhất Hàng nghĩ một hồi rồi vẫn sải bước về phía phòng làm việc cũ.
Mấy người trong phòng làm việc đều ở đây cả, Đổng Ngạn cùng những người khác đều chào hỏi cậu như không có chuyện gì. Tối hôm đó, Lưu Nhất Hàng đã dứt khoát từ chối Đổng Ngạn mà Đồng Ngạn cũng là người biết điều, anh ta cũng chỉ thản nhiên gật đầu rồi nhẹ nhàng phun ra một câu “vậy à” rồi cũng không nói thêm câu nào nữa.
Sau ngày hôm đó, Đổng Ngạn vẫn xử sự với Lưu Nhất Hàng giống như trước kia, nói chuyện hay làm việc đều vẫn vô cùng cẩn thận khiến Lưu Nhất Hàng thậm chí còn hoài nghi chuyện hôm đó chỉ là ảo giác xảy ra sau khi cậu uống rượu mà thôi.
Lưu Nhất Hàng hỏi han mọi người vài câu rồi định chào tạm biệt mọi người ra về. Ánh mắt nhìn cậu của Đổng Ngạn thoáng chốc có hơi khác thường.
“Để tôi tiễn cậu.” Anh ta nói.
Lưu Nhất Hàng cười hì hì, còn đang định nói cậu cũng không phải là không biết đường, nhưng Đổng Ngạn cũng đã đứng dậy bước đến bên cạnh cậu, nói khẽ: “Đi thôi.”
Hai người bước trước bước sau rời khỏi phòng làm việc, Đổng Ngạn theo sao nhẹ nhàng khép cửa lại rồi sải bước lên sánh vai với cậu. Anh ta theo thói quen chỉnh lại tay áo rồi cúi đầu hỏi: “Bệnh viện số hai bên kia…. Đã làm thủ tục xong chưa?”
Lưu Nhất Hàng sờ mũi, động tác này càng giống với thói quen của Hạ Dương Ba: “Xong cả rồi, thứ hai tuần sau làm rồi.”
“Khoa ngũ quan… Cũng tốt lắm, không vất vả như khoa nhi.” Đổng Ngạn lao đao chuyện trước kia cũng từng thực tập ở khoa ngũ quan của bệnh viện khác.
Lưu Nhất Hàng gật đầu.
“Chỉ là… Có đôi khi cũng rất buồn nôn…” Anh ta khẽ nhíu mày thêm vào một câu.
Lưu Nhất Hàng cũng chẳng ừ hử gì cho cam: “Làm cái nghề này chính là như vậy mà.”
Đổng Ngạn chẳng nói gì mà chỉ nghiêng mặt qua nhìn cậu như đăm chiêu điều gì đó.
Lưu Nhất Hàng bị anh ta nhìn như vậy cũng có hơi chút không được tự nhiên, cậu đưa tay lên lau mặt rồi lúng ta lúng túng ho khẽ một tiếng.
“Lời tôi nói hôm đấy…” Đổng Ngạn như cố lấy hết can đảm mới có thể mở miệng, tuy anh ta đã cố hết sức kiềm chế nhưng giọng nói của anh ta vẫn khẽ run run như cũ: “Mong là không quấy rầy đến cậu.”
Lưu Nhất Hàng không biết nên nói gì cho phải nên chỉ đành nhìn về phía Đổng Ngạn khiến mặt anh ta hơi phiếm hồng nhưng đáy mắt lại vô cùng trong sáng: “Con đường này cũng không dễ dàng gì, các cậu… phải tốt nhé.” Nói xong, anh ta thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt Lưu Nhất Hàng, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại cực kỳ trân thành với cậu.
Người đàn ông nho nhã dịu dàng như lan, ý cười tuy nhạt nhưng lại tựa như trắng sáng lòng người. Dù là học thức hay nhân phẩm, tướng mạo hay gia cảnh thì anh ta cũng đều rất tốt nhưng trong lòng Lưu Nhất Hàng cũng chỉ có người kia mà thôi.
Lưu Nhất Hàng ngây người ra một lúc rồi, cảm giác trói buộc khó nói nên lời trong lòng tức khắc được như được buông bỏ, cậu đáp lại Đổng Ngạn một nụ cười thêm trong sáng, càng thêm cởi mở khiến đôi mắt Đổng Ngạn có hơi chua sót.
Tiếp đó Đổng Ngạn nghe thấy cậu đáp lại một câu: “Cảm ơn nhiều.”
Dù sao thì Hạ Dương Ba cũng không ở nhà, hơn nữa cậu cũng đã vài tuần chưa về nhà xem sao nên sau khi rời khỏi bệnh viện, Lưu Nhất Hàng liền quyết định về nhà một chuyến.
Cũng thật khéo, ông bố quanh năm bận rộn với việc làm ăn cùng xã giao của cậu cũng khó được ở nhà một lần, vì vậy mà người một nhà bọn họ cũng hiếm có vui vẻ ăn với nhau một bữa cơm sum vầy.
Trên bàn cơm, Lưu Nhất Hàng vô số lần muốn thẳng thắn với bố mẹ cậu nhưng vừa nghĩ đến câu nói “Em nghĩ cho kỹ nên nói với người trong nhà như thế nào đã” của Lưu Nhất Ngôn là cậu lại lập tức sợ hãi.
Cậu còn chưa nghĩ nên nói chuyện này như thế nào, cậu còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt.
Sau bữa cơm, bố Lưu hứng chí bừng bừng ồn ào muốn Lưu Nhất Hàng chơi với ông một ván cờ tướng, Lưu Nhất Hàng không còn cách nào nên chỉ đành kiên nhẫn chơi với ông một ván. Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ông già nhà cậu thắng được một ván liền vui tươi hớn hở bắt đầu xem tivi, cũng không cho Lưu Nhất Hàng cơ hội được gỡ lại một ván.
Lưu Nhất Hàng cung nhân cơ hội này trở về phòng, cậu ngó qua đồng hồ thấy cũng đã tám giờ, không biết giờ này Hạ Dương Ba đã ăn cơm chưa nữa.
Dương Nhất Ba bình thường đều khá chú ý đến chuyện cơm nước của Lưu Nhất Hàng, đến giờ ăn cơm cũng thường hay gọi điện nhắc nhở cậu không được ăn thực phẩm rác, cho dù là ở bên ngoài không tiện gọi điện thì cũng sẽ gửi tin nhắn cho cậu.
Tình huống không hỏi han gì đến như hôm nay cũng chỉ xảy ra trong mấy ngày chiến tranh lạnh mà thôi.
Lưu Nhất Hàng cơ hơi không được vui vẻ cho lắm nên liền thẳng thắn gọi điện cho Hạ Dương Ba. Nhưng đợi hồi lâu cũng chỉ đợi được câu nói “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” lạnh băng của tổng đài chăm sóc khách hàng.
Lưu Nhất Hàng tự an ủi bản thân rằng có lẽ là anh bận việc ở ngoài hoặc là đang phải xã giao nên không thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhưng Hạ Dương Ba giờ còn ở thành phố G nên trong lòng Lưu Nhất Hàng vẫn luôn có một giọng nói vẫn luôn không ngừng nhắc nhở cậu rằng có lẽ Hạ Dương Ba chính là đã đi gặp Dương Song rồi.
Lưu Nhất Hàng dùng sức lắc đầu, cậu tự nhủ không được nghi thần nghi quỷ như đàn bà con gái, huống chi là cho dù Hạ Dương Ba có đi gặp Dương Song thì cũng không có gì đáng trách cả, dù sao giờ hai người bọn họ vẫn là đồng đội cùng chiến tuyến.
Nhưng kiểu quan hệ đồng chí như vậy rốt cuộc là còn phải kéo dài trong bao lâu nữa đây?
Nếu bọn họ vẫn mãi không thẳng thắn với người nhà hai bên về mối quan hệ của mình thì có phải cậu nhất định phải chịu đựng loại quan hệ mập mờ không nói rõ được giữa Hạ Dương Ba và Dương Song hay không?
Nếu như bố mẹ Hạ Dương Ba đột nhiên muốn bắt anh ấy phải kết hôn với Dương Song thì làm sao đây?
Lưu Nhất Hàng càng nghĩ lại càng thấy phiền toái, dứt khoát bật dậy khỏi giường rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong ra ngoài, điện thoại vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào của Hạ Dương Ba như cũ. Lưu Nhất Hàng sấy khô tóc rồi lên giường nằm chơi điện thoại, cứ chơi cứ chơi mãi rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nửa đêm, điện thoại bỗng “ting” một tiếng khiến Lưu Nhất Hàng giật mình tỉnh dậy, trên màn hình điện thoại là tin nhắn của Hạ Dương Ba gửi đến: “Anh xin lỗi, tối nay có chút việc lỡ dở. Em ngủ chưa?”
Cơn gật gù của Lưu Nhất Hàng lập tức bay biến, cậu không nói hai lời gọi điện cho anh.
Gần như là ngay tức thì người bên kia đầu dây đã nhận máy, giọng nói trầm thấp của anh truyền qua đường dây điện thoại nghe trầm khàn hơn so với bình thường không ít: “Còn chưa ngủ sao?”
Giọng anh nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi khiến lời trách cứ đến bên miệng rồi lại bị Lưu Nhất Hàng cố nuốt lại, chỉ còn sót lại một câu nghe đáng thương vô cùng: “Dạ.”
Hạ Dương Ba thấp giọng cười hai tiếng rồi hỏi cậu đầy nghiền ngẫm: “Đợi điện thoại của anh sao? Muốn kiểm tra anh hả?”
Lưu Nhất Hàng bị giọng điệu không chút lương tâm nào của anh chọc tức xù lông: “Anh cút luôn đi.”
Hạ Dương Ba vẫn cười như thỏa lòng mãn ý, lại như lo sợ không thôi. Lưu Nhất Hàng không nói rõ được, hoặc ngay cả chính Hạ Dương Ba cũng không nói ra được rốt cuộc là phần cảm xúc nào nhiều hơn.
Hai người im lặng một hồi, sau cùng vẫn là Lưu Nhất Hàng lên tiếng trước: “Mệt rồi sao?”
“Ừm, mệt ch*t mất.” Hạ Dương Ba đáp lại.
Lưu Nhất Hàng cũng không phải chưa từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của Hạ Dương Ba nên nhất thời cũng đau lòng không chịu nổi, cậu thở dài một hơi, yếu ớt nói: “Em phải nhanh một chút mới được.”
“Nhanh chút cái gì?” Hạ Dương Ba thuận miệng hỏi lại.
“Nhanh chóng kiếm tiền để anh không cần mệt mỏi như vậy nữa, quan trọng là anh cũng có thể chuyên chọn những dự án không cần đi công tác xa nữa rồi, coi như làm kiếm ít tiền chút cũng được mà.” Lưu Nhất Hàng nghiêm túc nói.”
Hạ Dương Ba sửng sốt vài giây, Lưu Nhất Hàng ở đầu dây bên này cũng không thấy được anh đưa tay lau vành mắt phiếm đỏ. Anh cười cười, nhẹ giọng nói với Lưu Nhất Hàng: “Đúng ha, em phải cố gắng lên nhé….”