Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 91: Chương 91




Lưu Nhất Hàng đã quên mất mình đang dự thính trong phiên tòa mất khống chế đứng bật dậy, lớn tiếng nói với người phía trên tòa: “Ông nói dối! Anh ấy chưa bao giờ bảo ông nói như vậy!”

Ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, bao gồm cả Hạ Dương Ba.

Anh nhìn về phía Lưu Nhất Hàng, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, lúc này khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, anh vừa định nói với Lưu Nhất Hàng điều gì đó, phía bên kia, thẩm phán đã gõ búa một tiếng vang, trong trận hỗn loạn đó rất nhanh chóng Lưu Nhất Hàng đã bị cảnh sát toà án cưỡng chế ra khỏi phiên tòa.

Bên ngoài phiên tòa, Lưu Nhất Hàng cúi đầu, không yên tâm nghe cảnh sát toà án khiển trách, mà phía bên trong cánh cửa, phiên tòa đành phải tạm thời dừng lại vì chứng cứ đột nhiên bị đảo ngược.

Sau thời gian tạm dừng, một đám người ồn ào từ trong phiên tòa bước ra, tiếp theo luật sư của bị cáo, cuối cùng, là Hạ Dương Ba và vài thân chủ

Người vừa nãy mắc mưu trong phiên tòa phản bội đang lải nhải giải thích gì đó bên cạnh Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba bước nhanh ra ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên không mang theo ý cười, thờ ơ lắng nghe lời của ông ta.

Nhưng lúc nhìn thấy con sói nhà anh đang cúi đầu yếu ớt dựa vào tường, ánh mắt anh lại sáng cả lên.

Anh vẫy vẫy tay với thân chủ tỏ ý không sao cả, lại nói với trợ lý bên cạnh: “Cậu đi ăn rồi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó… về công ty trước đi, e rằng chốc nữa sẽ có người đến tìm cậu nói chuyện.”

Nói xong, liền nhanh chóng đi về hướng người.

“Anh Hạ!” Người nọ vừa nhìn thấy anh liền cau mày, sốt ruột gọi

Hạ Dương Ba đi đến trước mặt cậu, vươn tay sờ vào sau gáy: “Em đến đây làm gì?”

Lưu Nhất Hàng tâm sự nặng nề nhìn anh nhưng không trả lời.

“Em làm tôi sợ muốn ch*t, có biết không?” Hạ Dương Ba than nhẹ một hơi: “Nếu thẩm phán mà giận lên tuyên em không tôn trọng phiên tòa, em sẽ bị phạt giam giữ hành chính em biết không?”

Lưu Nhất Hàng tỏ vẻ “Tôi không biết đấy anh định làm gì tôi”.

Hạ Dương Ba không khỏi cười khổ: “Đến lúc đó, tình hình của chính tôi cũng đang rất tồi tệ, làm sao mà cứu được em ra… Cảnh sát và toà án không làm khó dễ em chứ?”

Nói đến đây, Lưu Nhất Hàng rốt cục không nhìn được nữa, căn bản là không quan tâm câu hỏi của Hạ Dương Ba, nổi giận đùng đùng nói: “Thân chủ của anh là cái kiểu người gì thế kia? Lại còn có thể phản cung ngay tại tòa?”

Lưu Nhất Hàng vừa nói ra, Hạ Dương Ba đã không nhịn được cười lên, đính chính với cậu: “Bọn họ không phải là người bị tình nghi theo luật hình sự, cho nên như thế không được gọi là phản cung.”

Lưu Nhất Hàng lại không cười.

Hai người im lặng một lúc, đợi đến khi mọi người đều đi khỏi hành lang, Lưu Nhất Hàng mới hỏi anh: “Anh có muốn về nhà với tôi không?”

Hạ Dương Ba ngẩn ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không được, tôi phải về văn phòng một chuyến.”

“Tôi cố ý xin phép để đi cùng với anh đấy, hôm nay.” Lưu Nhất Hàng nhỏ giọng kháng nghị.

Hạ Dương Ba sửng sốt một chút, ánh mắt ngưng trọng: Xin lỗi em, tôi còn có việc phải về văn phòng…”

“Chuyện này vẫn chưa xong đúng không?” Lưu Nhất Hàng không muốn nhìn thấy Hạ Dương Ba ủ rũ, rõ ràng vô cùng đau lòng, nhưng mở miệng ra nói lại cứ như đang cố tình gây sự.

“Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba khàn giọng gọi.

Lưu Nhất Hàng cũng nghèn nghẹn cổ, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

“Em có tin tôi không?” Hạ Dương Ba đột nhiên hỏi.

Lưu Nhất Hàng vô thức gật đầu.

“Vậy nghe lời, về nhà trước đi.” Anh nhìn cậu nói: “Tôi sẽ xử lý được.”

Hạ Dương Ba mới vừa trở lại Khiêm Bằng, những người ở Hiệp hội luật sư đã đến, chỉ đơn giản muốn tìm hiểu tình hình một chút, cũng  thông báo cho Hạ Dương Ba biết bọn họ sẽ tiến hành điều tra việc thân chủ tố cáo Hạ Dương Ba khống chế lời khai.

Hiệp hội luật sư cũng không trực tiếp thu lại và hủy giấy phép hành nghề của Hạ Dương Ba, chỉ là đề nghị anh không được tiếp tục nhận án, chuyên tâm chờ đợi phối hợp điều tra.

Ngay sau khi phiên tòa kết thúc, Hứa Ngụy Trì nhận được điện thoại từ trợ lý của Hạ Dương Ba liền chạy ngay về văn phòng luật, dưới sự đề nghị của nhân viên điều tra từ Hiệp hội luật sư, Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đã thương lượng xong, Hứa Ngụy Trì tạm thời nhận các vụ án Hạ Dương Ba đang xử lý, thủ tục bàn giao cũng được làm dưới sự chứng kiến của nhân viên Hiệp hội luật sư.

Người của Hiệp hội luật sư vừa đi, người của Viện kiểm sát đã tới.

Hạ Dương Ba bị nghi ngờ “cản trở lời khai” bị người đến đưa đi “hỗ trợ điều tra” .

Hạ Dương Ba đi rồi, Hứa Ngụy Trì gọi điện thoại cho Lưu Nhất Hàng giải thích rõ ràng tình hình hiện tại của Hạ Dương Ba và những vấn đề mà anh ấy sắp phải đối mặt cho Lưu Nhất Hàng, để cậu ít nhất còn có sự chuẩn bị tâm lý cơ bản.

Lưu Nhất Hàng cũng không hề hoảng sợ giống như Hứa Ngụy Trì tưởng tượng, ngược lại cậu bình tĩnh đến kinh ngạc. Thậm chí lúc Hứa Ngụy Trì nói Hạ Dương Ba bị người của viện kiểm sát đưa đi, cậu cũng chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy buổi tối anh ấy có trở về ăn cơm không?”

Xảy ra chuyện như vậy, đừng nói Lưu Nhất Hàng, đến ngay cả người đã trải qua nhiều việc như Hứa Ngụy Trì cũng hoảng loạn vô cùng, vậy mà người vốn dĩ cần được an ủi và trấn định như Lưu Nhất Hàng lại thể hiện ra tố chất tâm lý khác thường.

Hứa Ngụy Trì đã chuẩn bị rất nhiều lời để an ủi thế nhưng nhất thời lại nghẹn lời, đành nói mấy câu trấn an: “Đừng lo lắng, phía viện kiểm sát tôi sẽ tìm cách.”

“Về phần buổi tối anh ấy có về ăn cơm được không thì phải xem tiến độ của bên điều tra…”

Tuy là nói như vậy, nhưng đến giờ cơm tối Hạ Dương Ba lại còn về nhà sớm hơn cả bình thường.

Chỉ là sắc mặt của anh không tốt lắm.

Lưu Nhất Hàng cũng không hỏi, vẫn như bình thường chào hỏi rồi mời anh ăn cơm.

Lúc ăn tối, Lưu Nhất Hàng nói với anh rất nhiều việc thú vị lúc thực tập, bình thường anh đều lắng nghe từng việc một cách rất thích thú , nhưng lúc này đây, Hạ Dương Ba lại có vẻ không mấy quan tâm.

Lưu Nhất Hàng mặc kệ anh có đang nghe hay không, cậu tự nói với chính mình, đôi mắt sáng lên, khiến người ta nghĩ rằng những gì cậu nói thật sự rất thú vị

Cơm nước xong, Hạ Dương Ba tựa vào ghế sô pha xem TV, Lưu Nhất Hàng đi ra đi vào quét dọn. Nhìn thấy Lưu Nhất Hàng đi qua đi lại, Hạ Dương Ba không khỏi cảm thấy đáy mắt có chút nhức nhối

Lòng anh trống rỗng.

Không chỉ bởi vì những chuyện tồi tệ xảy ra trước mắt mà khó chịu, càng nhiều là bởi vì anh cảm thấy mình không thể ngẩng nổi đầu trước mặt Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng tốt như vậy, là người đàn ông tốt nhất trên thế giới

Cậu đã từng tin tưởng anh, không chút nghi ngờ nói: “Anh là luật sư tốt nhất Lâm Thành” , thế nhưng bây giờ, dù là thế nào thì anh cũng đã khiến cậu thất vọng rồi.

Anh không phải là luật sư tốt nhất Lâm Thành, thậm chí còn không được xem là một luật sư tốt.

Có lẽ anh sẽ nhanh chóng bị thu hồi và hủy giấy phép hành nghề luật sư, thậm chí có thể còn phải đối mặt với án tù.

Anh vốn không nghĩ như vậy, cũng không tuyệt vọng đến vậy. Chỉ là trong phòng điều tra của Viện kiểm sát, điều tra viên đã gợi ý hỏi anh: “Vì sao lại nhận xử lý vụ án này?” “Sau khi tiếp nhận vụ án, có người nào có liên quan tiếp cận anh không?”

Có.

Nhân viên Chính phủ đã tìm đến anh rất nhiều lần, đều rất đàng hoàng nói về ngoại giao rất cao siêu, anh toàn đánh Thái cực để đuổi người ta về.

Anh chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Thẩm phán Tiểu Dương: “Nhất định phải cải tạo những khu tồi tàn, tiền là vấn đề, nhưng thời gian mới là vấn đề quan trọng nhất. Bây giờ cứ mãi chậm trễ vì tố tụng, cuối cùng cũng sẽ có người phải trả giá.”

Trước đây Hạ Dương Ba rất muốn thắng, rất muốn đạt được thành tích, thế nên vẫn luôn bị che mắt, đơn phương tình nguyện mà bỏ những điều tưởng chừng vô lý nhưng thật ra lại rất quan trọng.

Cuối cùng, sẽ có người phải trả giá.

Anh bỗng nhiên tỉnh táo, cái giá này sẽ do anh đến trả.

Bởi vì anh không thức thời.

Bởi vì anh tự cho mình là đúng.

Không hiểu vì sao sau khi nhận được sự công nhận, Hạ Dương Ba lại thật sự bước vào trạng thái cam chịu.

Có lẽ là thất vọng với thế giới này, cũng có lẽ là đã mất đi sự kỳ vọng với bản thân.

Anh thậm chí còn không nói với Lưu Nhất Hàng những chuyện xảy ra sau phiên tòa đó, chỉ lộ ra vẻ như đã nhâm nhi thịt tiên cá vậy, suốt ngày trùm đầu ngủ.

Lúc Lưu Nhất Hàng rời giường đã rất cẩn thận để không làm ồn đến anh, nhưng anh vốn đã tỉnh, anh chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Lưu Nhất Hàng mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn rất dễ dàng để lộ ra, anh rất sợ Lưu Nhất Hàng sẽ nói điều gì đó với mình.

Mãi đến khi nghe được tiếng Lưu Nhất Hàng đóng cửa đi ra , lúc lại ngẩn người ngồi như thế cả ngày

Lưu Nhất Hàng gần đây khá bận rộn, mỗi ngày đều đến siêu thị mua nguyên liệu tươi về chất đầy tủ lạnh, chỉ là gần như không có thời gian về ăn cơm tối.

Lúc cậu trở về, Hạ Dương Ba cơ bản đã nằm xuống, cậu tắm rửa xong cũng rúc vào chăn, tay chân vẫn quấn lấy người Hạ Dương Ba như trước đây, vùi đầu vào cổ anh, tham lam m.út mát hương vị của anh.

Lưu Nhất Hàng tuy rằng lo lắng, nhưng tóm lại cậu vẫn rất tin tưởng Hạ Dương Ba, cậu cho rằng Hạ Dương Ba có thể xử lý được, hiện tại, anh cần một chút thời gian và không gian, mà việc cậu có thể làm đó là cho anh thời gian và không gian, để anh có thể bình tĩnh và suy nghĩ một cách lý trí.

Nhưng sự tin tưởng đối với Hạ Dương Ba đã hoàn toàn tan vỡ khi cậu phát hiện Hạ Dương Ba bắt đầu hút thuốc .

Cậu ôm Hạ Dương Ba, dựa đầu vào vai anh, lần đầu tiên hỏi anh sau bao nhiêu ngày: “Hôm nay anh đã làm gì?”

Mấy ngày gần đây đã quen với sự im lặng, Hạ Dương Ba không nghĩ đến Lưu Nhất Hàng sẽ đột nhiên hỏi, ngây người ra, lập tức cười khẽ một chút: “Còn có thể làm gì nữa, chỉ cần đợi thôi.”

Lưu Nhất Hàng giật giật cơ thể trong ổ chăn: “Không đi ra ngoài mua sắm sao? Hôm nay thời tiết rất đẹp đấy.”

Hạ Dương Ba vươn tay xoa xoa đầu, nói: “Ừ.” Cũng không biết rốt cuộc là anh có ý gì.

Lưu Nhất Hàng yên lặng một lúc, tựa như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, cắn một ngụm yếu ớt vào cổ Hạ Dương Ba, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Hạ Dương Ba không nói chuyện, một lát sau, Lưu Nhất Hàng nghe được anh run rẩy hỏi mình: “Làm không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Làm không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.