Bươm Bướm Bay - Giai Lệ Tam Thiên

Chương 58: Chương 58




Cơm tất niên ở thành phố L theo truyền thống thường ăn lẩu và sủi cảo. Đồng Tiểu Điệp vui vẻ trổ tài, cùng bảo mẫu và Lý Uyển Thanh đi mua đồ, dành cả ngày để ninh nước dùng và chuẩn bị ba loại nhân sủi cảo khác nhau.

Cả gia đình quây quần bên bàn ăn, không khí rộn ràng. Điện thoại của mọi người hầu như không ngừng reo, từ lúc trước bữa ăn cho đến tận sau khi ăn xong. Riêng Đồng Tiểu Điệp, cô không mấy bận tâm đ ến điện thoại, ngoại trừ lúc nửa đêm gửi tin nhắn cho Liên Dịch và ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ CÔ BẠN.

“Này cô gái! Chúc mừng năm mới!” – Giọng Liên Dịch từ đầu dây bên kia vang lên, náo nhiệt với tiếng pháo trúc rộn ràng.

Đồng Tiểu Điệp ngọt ngào đáp lại: “Tiểu Dịch, năm mới vui vẻ nhé, mình nhớ cậu lắm!”

Cả buổi tối, điện thoại của Tông Chính Quốc Hiên liên tục nhận tin nhắn chúc mừng và cuộc gọi từ cấp dưới, bạn bè và người thân. Tông Chính Hạo Thần vừa nghe điện thoại vừa tranh thủ bỏ vào miệng một miếng sủi cảo. Lý Uyển Thanh thì cười nói vui vẻ với các chị em, trong khi điện thoại bàn trong nhà kêu vang không ngừng nhưng chẳng ai ra nhận.

Còn Đồng Tiểu Điệp, cô chỉ tập trung ăn, khuôn mặt nhỏ phúng phính vì no bụng. Không như mọi người, cô chẳng bận tâm tới điện thoại hay cần phải duy trì các mối quan hệ.

Trong lúc bận rộn trả lời mọi người, Tông Chính vẫn không quên gắp thức ăn cho Đồng Tiểu Điệp, ngón tay chỉ vào bát cô ra hiệu ăn thêm.

Liên Dịch bông đùa: “Tớ cũng nhớ cậu lắm… nhớ cả bữa cơm tất niên của cậu nữa!”

Ba năm trước, Đồng Tiểu Điệp luôn cùng Liên Dịch ăn cơm tất niên. Liên Dịch không thích về nhà, còn Đồng Tiểu Điệp thì tận dụng dịp đó để có thêm một người bạn đồng hành.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Đồng Tiểu Điệp lên lầu, mang xuống món quà cô đã chuẩn bị từ thành phố L – chiếc khăn quàng cổ tự tay đan.

Hồi cấp hai, Đồng Tiểu Điệp từng theo mẹ học vài mũi đan cơ bản. Trước Tết, cô tranh thủ thời gian, không ngừng tăng tốc để kịp đan hai chiếc khăn. Một chiếc màu xám dành cho Tông Chính Quốc Hiên, chiếc còn lại màu đỏ tặng Lý Uyển Thanh.

Tông Chính có chút hụt hẫng vì mình không được nhận khăn quàng cổ. Đồng Tiểu Điệp chỉ biết cười trừ để xoa dịu, thầm nghĩ sau khi trở về sẽ nhanh chóng hoàn thiện chiếc khăn màu đen đã đan dang dở ở nhà.

Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh thử ngay tại chỗ. Dù trong nhà có máy sưởi ấm áp, họ không thấy phiền vì nóng. Đây là tấm lòng của một đứa trẻ, không gì có thể thay thế được.

Mọi thứ bên ngoài, dù mua được dễ dàng, không thiếu thốn, nhưng chỉ có món quà được đan bằng từng đường kim mũi chỉ này mới thể hiện được sự chân thành.

Kèm theo chiếc khăn quàng cổ, Đồng Tiểu Điệp còn tặng một bức thư viết tay. Phong thư màu trắng, hơi dày, chữ viết thanh thoát và gọn gàng.

Đồng Tiểu Điệp tươi cười nói: “Hai bác ngủ ngon ạ, mai gặp nhé!”

Tông Chính không ngờ cô lại chuẩn bị cả thư cho ba mẹ anh. Cô chưa từng nhắc đến chuyện này, khiến anh hoàn toàn bất ngờ.

Khi về phòng, Lý Uyển Thanh dìu Tông Chính Quốc Hiên. Đồng hồ điểm qua nửa đêm, pháo hoa rực rỡ bắt đầu thắp sáng bầu trời, trong đại viện vang vọng tiếng pháo hoa xé toạc không trung.

Hai vợ chồng Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh cả đêm không ngủ vì bức thư. Họ không thể ngờ được rằng, Đồng Tiểu Điệp – một cô gái trẻ trung, vui vẻ, trông khỏe mạnh và không khác gì người bình thường – lại đang mang trong mình một căn bệnh nghiêm trọng. Cô đã chọn cách viết thư để họ biết điều này.

Cô không che giấu sự thật. Điều này khiến họ rất hài lòng. Cô ngoan ngoãn, biết suy nghĩ, họ càng quý mến hơn. Nhưng… tất cả những điều đó vẫn không đủ để họ có thể hoàn toàn chấp nhận cô làm con dâu.

Họ nhận ra rằng con trai mình biết rất rõ tình trạng của cô nhưng đã không báo cho gia đình, có lẽ vì muốn giấu kín mãi mãi.

Gia đình họ không câu nệ môn đăng hộ đối, không đặt nặng xuất thân, nhưng không thể bỏ qua sức khỏe của người con dâu tương lai. Đây là nguyên tắc cơ bản mà hầu như gia đình nào cũng phải nghĩ đến.

Là cha mẹ, họ luôn mong muốn con trai mình lấy được một người vợ khỏe mạnh, có thể cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, chứ không phải là một cô gái phải uống thuốc đều đặn và liên tục kiểm tra sức khỏe vì biến chứng bệnh tật.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Lý Uyển Thanh nhìn Tông Chính Quốc Hiên, không biết phải xử lý thế nào.

“Ai….” Tông Chính Quốc Hiên thở dài bất đắc dĩ, lấy lá thư ra, lại cẩn thận gấp lại cho vào phong bì. “Trước cứ để yên chuyện này đi, rồi từ từ nói chuyện với Tiểu Hạo.”

“Nếu như con không chịu thì sao?” Lý Uyển Thanh hiểu rõ con trai mình, hơn nữa bà cũng thật sự thích Đồng Tiểu Điệp.

“Không chịu? Không chịu cũng phải chịu!” Tông Chính Quốc Hiên đáp, giọng có chút cứng rắn.

“Cho con một chút thời gian, để con từ từ cắt đứt mọi chuyện đi…” Lý Uyển Thanh nói tiếp.

“Ừ, chỉ còn cách như vậy thôi.” Tông Chính Quốc Hiên đứng dậy, đi về phía thư phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm. Tết Nguyên Đán này vốn tưởng rằng con trai sẽ dẫn vợ về nhà ăn Tết, ai ngờ lại phát sinh chuyện thế này. Cô bé này rất ngoan, nhưng gia đình họ lại không thể chấp nhận cô ấy.

Trong một phòng khác, Đồng Tiểu Điệp cũng không ngủ. Cô nhìn Tông Chính suốt đêm, không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết cả hai sẽ trở thành thế nào.

Ngày hôm sau, Tông Chính dậy sớm, dẫn Đồng Tiểu Điệp đi chúc Tết ông bà, nhận lì xì. Đồng Tiểu Điệp khi không bị Tông Chính nhìn thấy, từ từ giấu đi nụ cười trên mặt.

Cả đời lăn lộn trong quan trường,dù cho trong lòng có tâm sự, nhưng bề ngoài Tông Chính Quốc Hiên chẳng thể hiện gì. Vẫn là nụ cười như hôm qua, đưa lì xì cho Đồng Tiểu Điệp, vỗ vai cô ân cần, dặn dò ăn nhiều một chút và phải đi dạo đâu đó, ăn những món đặc biệt.

Phong thư kia, dường như không còn tồn tại nữa, như thể đã biến mất hoàn toàn.

Ngay cả Đồng Tiểu Điệp cũng có cảm giác như vậy. Cô tự hỏi liệu mình có quên mất việc đưa lá thư vào ngày hôm qua, hay là một đêm bất an đã trôi qua mà chẳng xảy ra gì. Hai bác vẫn đối xử với cô như bình thường, vẫn quý mến cô như vậy.

Trước khi Tông Chính trở lại thành phố L, vào buổi tối hôm đó, Lý Uyển Thanh cẩn thận xếp hai bộ vest vai hẹp mới tinh vào vali của con trai. Bà nói với vẻ tự nhiên: “Lần trước đi dạo phố với mấy người bạn, thấy hợp nên mua cho con. Nhớ mặc khi trở về nhé.”

Tông Chính cười, đáp: “Vâng, con biết rồi, mẹ.”

Nhưng khi trở về thành phố L, lúc lấy bộ vest ra, một phong thư bất ngờ rơi ra. Phong thư màu trắng, chữ viết trên đó thật đẹp và tỉ mỉ. Đó chính là lá thư mà Đồng Tiểu Điệp đã đưa cho cha mẹ Tông Chính vào đêm giao thừa.

Nhìn thấy phong thư, Tông Chính lập tức hiểu rằng chuyện này không hề đơn giản.

Ngồi xuống bên mép giường, anh mở lá thư ra. Nội dung rất dài. Ngoài những dòng chữ chân thành, bên trong còn kèm theo báo cáo xét nghiệm máu gần nhất và kết quả chụp cộng hưởng từ.

Trong thư, Đồng Tiểu Điệp đã kể hết mọi chuyện, không giấu giếm bất cứ điều gì: gia đình cô, bố mẹ cô, và tình trạng sức khỏe của bản thân.

Tông Chính cảm thấy lòng nặng trĩu. Cô gái nhỏ bé này phải có một trái tim kiên cường đến nhường nào mới có thể đối diện với tất cả như thế. Vậy mà, mỗi khi nhìn thấy cô, cô luôn cười rạng rỡ như một đứa trẻ hồn nhiên, đồng thời hiểu rõ rằng mình cần phải thành thật và thẳng thắn.

Những dòng chữ trong thư thật cẩn thận, từng từ ngữ đều chứa đựng sự chân thành và nỗi lòng của cô.

Cuối thư, Đồng Tiểu Điệp viết: “Hai bác, cảm ơn hai người rất nhiều. Tết Nguyên Đán năm nay, thật sự, con đã rất vui.”

Cô biết rõ ý nghĩa của lá thư này. Cô không muốn trốn tránh, mà thẳng thắn đối mặt. Tuy nhiên, khi Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh làm như không có chuyện gì xảy ra sau khi đọc thư, tình thế đã bắt đầu thay đổi. Sự thay đổi này, Đồng Tiểu Điệp hiểu, Tông Chính Quốc Hiên và Lý Uyển Thanh cũng hiểu, chỉ có Tông Chính Hạo Thần là người cuối cùng nhận ra.

Khi cha mẹ giao lá thư này vào tay anh, ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng.

Họ không nắm tay Đồng Tiểu Điệp an ủi hay trấn an, mà chỉ diễn một vở kịch hoàn hảo trước mặt con trai, giả vờ rằng mọi thứ vẫn ổn.

Lúc này, Tông Chính mới hiểu được lý do Đồng Tiểu Điệp cố tình đẩy anh rời đi, không để anh qua đêm ở Nhân Lương. Nhưng dáng vẻ nhỏ bé, rụt rè đó của cô lại giống hệt những lần cô thẹn thùng, làm nũng trước đây.

Ngay lập tức, Tông Chính gọi điện thoại cho Đồng Tiểu Điệp. Nhưng đáp lại anh, chỉ là âm báo máy bận.

Cô gái nhỏ đang né tránh.

Không còn cách nào khác, Tông Chính gọi điện cho Quản Tử.

“Ơ, về rồi à?” Giọng nói của Quản Tử vẫn hào sảng, vui vẻ như thường lệ.

“Ừ.” Tông Chính trả lời, giọng mang theo chút nặng nề, không rõ là vì tức giận hay đau lòng.

Quản Tử cảm nhận được điều gì đó, nhưng không hỏi thêm, chỉ chờ anh nói tiếp.

“Ngày mai đi ăn cơm cùng nhau đi! Tết còn chưa qua đâu.” Tông Chính nói.

“Được thôi!” Quản Tử đồng ý ngay. “Dễ mà! Ngày mai gặp ở chỗ Tiểu Điệp nhé!”

Suốt những ngày Tết, Quản Tử đã mong chờ Đồng Tiểu Điệp trở về. Anh còn nghĩ lần tới sẽ đưa cả Quản nguyên soái đến Nhân Lương nếm thử tay nghề của Tiểu Hồ Điệp.

“Vậy cậu đặt bàn đi, đừng bảo có tôi.” Tông Chính dặn dò.

Quản Tử thoáng bất ngờ: “Hai người cãi nhau à? Hạo Tử, không phải tôi nói cậu, nhưng với một cô gái như Tiểu Điệp, cậu phải nhường nhịn mới được! Anh em ai cũng biết cậu không có kinh nghiệm chuyện này, cậu chỉ có mỗi cô ấy thôi, nếu để mất thì xấu hổ lắm!”

Quản Tử thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình gặp được người tốt như vậy, chẳng phải đã dốc hết sức để giữ lấy rồi sao?

Tông Chính cũng thấy ấm ức, muốn nói rằng bây giờ chính cô ấy không cần anh nữa. Anh đưa tay day nhẹ thái dương, bất lực.

“Không có gì đâu, cậu đừng lo.” Tông Chính đáp.

“Cả đám còn đang chờ uống rượu mừng của cậu đấy! Còn kéo dài làm gì? Không phải đã đưa cô ấy về nhà rồi sao? Hay là người nhà không ưng ý?” Quản Tử hỏi tiếp, “Không thể nào, tôi thấy cô ấy rất tốt mà!”

Tông Chính không chịu nổi kiểu hỏi han giống như mẹ già của Quản Tử, liền vội vàng tìm cớ: “Tiểu Điệp có chuẩn bị quà cho cậu, ngày mai nhớ lấy.”

“Ai chà!” Quản Tử kêu lên, giọng đầy phấn khích. “Vẫn là Tiểu Điệp nhớ đến tôi! Ngày mai tôi nhất định phải chuẩn bị một bao lì xì đỏ thật lớn để tặng cô ấy!”

“Ừ, nhớ cho bao lì xì hậu hĩnh chút đấy.” Tông Chính dặn dò. Dù sao Quản Tử cũng là người có tiền.

“Nhân Lương” không nhận đặt tiệc tất niên, vì Đồng Tiểu Điệp luôn muốn những nhân viên trẻ trong tiệm có thời gian trở về nhà, quây quần bên gia đình để đón năm mới trọn vẹn. Do đó, Nhân Lương thường khai trương vào mùng 8 Tết. Nhưng một ngày trước đó, mùng 7 Tết, cô sẽ dành cả ngày để nghe điện thoại hẹn bàn. Mỗi năm, ngày này luôn bận rộn, điện thoại reo liên tục, cô cũng không ngơi tay nổi.

Sáng mùng 8, tiệm bắt đầu náo nhiệt: mở bếp, đốt pháo, nấu nước cốt, dọn dẹp vệ sinh, phát bao lì xì đầu năm cho nhân viên, rồi đón tiếp những vị khách đầu tiên của năm.

Năm nay, vị khách đầu tiên của Nhân Lương là một gương mặt quen thuộc, rất quen thuộc.

“Chào anh Quản Tử! Năm mới vui vẻ nhé!” Đồng Tiểu Điệp chào với đôi má ửng hồng, hiếm khi mặc một bộ đồ đỏ tươi mới tinh như hôm nay, trông không khác gì bức tranh tết sống động.

Quản Tử rất thích sự dễ thương ấy, vừa đáng yêu vừa rạng rỡ. Anh hào phóng đặt ngay một bao lì xì dày cộp lên bàn và nói lớn: “Nhận lấy đi! Ca ca thương cô!”

Đồng Tiểu Điệp không khách khí, cầm lấy bao lì xì với nụ cười rạng rỡ: “Quản Tử, sao tôi không biết bàn này là do anh đặt chứ?”

Là người lăn lộn khắp chốn, Quản Tử nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của cuộc điện thoại thất thần từ Tông Chính tối qua. Không phải là nhờ anh làm người trung gian, sắp xếp để kéo hai người đó ngồi chung một bàn ăn cơm hay sao!

“À, hôm qua trợ lý của tôi đặt bàn.”

“Ồ, Quản Tử mà cũng có trợ lý cơ à!” Đồng Tiểu Điệp cười khúc khích.

“Ha, cũng bình thường thôi!” Quản Tử cố bắt chước giọng Quảng Đông, làm ra vẻ điềm nhiên.

“Chỉ có mình anh thôi sao? Tết nhất sao không ở nhà ăn cơm cùng gia đình?” Đồng Tiểu Điệp thắc mắc. Với cô, ngày Tết mà ra ngoài ăn cơm thường là cả gia đình đông đủ cùng nhau, rất náo nhiệt. Hiếm khi thấy ai lẻ loi đi như vậy.

“Không chỉ mình cậu ta.” Một giọng nói trầm ấm cất lên, xa xôi nhưng lại quen thuộc đến mức khiến lòng người rung động.

Đồng Tiểu Điệp giật mình, không dám quay đầu lại. Cô chỉ đứng đó, lặng im, đưa lưng về phía cửa.

Tông Chính bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đến để cùng em ăn cơm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.