Ảnh cưới đã chụp xong, tiếp theo chính là tổ chức tiệc rượu. Lý Uyển Thanh bận rộn như con thoi, đây là lần đầu tiên con trai duy nhất của bà kết hôn, mọi thứ đều được bà sắp xếp chu đáo. Trong số các chị em, bà là người đầu tiên được uống trà con dâu, điều này khiến bà rất nở mày nở mặt. Dù không có nhiều kinh nghiệm trong việc tổ chức hôn lễ, nhưng mọi người đều nể tình, giúp đỡ rất nhiều, vì vậy bà cũng dễ dàng thu xếp toàn bộ quy trình.
Hôn lễ được tổ chức hai lần, trước tiên là ở Bắc Kinh, sau đó quay về thành phố L để tổ chức thêm một lần nữa.
Thế hệ trước không thích kiểu tổ chức ngoài trời theo xu hướng hiện nay, và Đồng Tiểu Điệp cũng vậy. Cô chỉ thích không khí náo nhiệt, mọi người quây quần bên nhau, cùng ăn một bữa cơm ấm cúng.
Vì vậy, khi Lục Ninh gọi điện hỏi: “Tiểu Hồ Điệp, váy cưới của chị chọn kiểu gì rồi?”
Khoảnh khắc ấy, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy hạnh phúc chưa bao giờ đến gần mình như vậy.
Cô hẹn Liên Dịch đi dạo phố, tay nắm chặt lấy cô ấy, kéo cô vào những trung tâm thương mại mà ngày thường cô ít khi ghé qua.
Theo phong tục của thành phố L, trong của hồi môn nhà gái chuẩn bị phải có quần áo, giày và tất dành cho chú rể.
Bàn tay nhỏ siết chặt, trong lòng thầm quyết tâm, cô lấy số đo của Tông Chính rồi mua hẳn hai bộ quần áo cho anh, đồng thời chọn thêm quần áo cho cha mẹ chồng tương lai.
Liên Dịch xoa đầu Đồng Tiểu Điệp, cười nói: “Cô gái, đừng đau lòng, về sau của chồng cậu cũng là cảu cậu.”
Đồng Tiểu Điệp run nhẹ, khẽ r3n rỉ: “Tiểu Dịch, tớ sắp thành người nghèo rồi…”
Chiều hôm đó, Liên Dịch đưa cô đến một quán trà sang trọng nhất, đãi cô một bữa thật ngon. Đến cuối cùng, Đồng Tiểu Điệp còn chớp chớp đôi mắt hỏi nhỏ: “Có thể gói mang về cho Tông Chính được không?”
Sau khi ăn no, hơn nữa trong tay còn xách theo vài túi đồ, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy vô cùng sảng khoái. Dù sao cũng đã mua rồi, tiền đã tiêu ra ngoài, mà tiêu tiền cũng là vì… cô sắp kết hôn rồi đấy!
Cô bám lấy Liên Dịch, khẽ phe phẩy như một chú cún nhỏ: “Tiểu Dịch, Tiểu Dịch, cậu làm phù dâu của tớ đi!”
Liên Dịch toàn thân run lên, lùi lại cảnh giác: “Bà cô của tôi ơi, đừng có đùa nữa, chuyện này chẳng buồn cười chút nào đâu!”
“Người ta đâu có đùa!” Đồng Tiểu Điệp bĩu môi, hờn dỗi vỗ nhẹ lên cánh tay cô bạn.
Liên Dịch chỉ vào chính mình, mặt đầy nghi ngờ: “Cậu nghĩ tớ là kiểu người có thể mặc váy lấp lánh rồi đứng trước cửa tiếp khách với cậu sao?”
Đồng Tiểu Điệp cười nịnh nọt: “Ai da, Tiểu Dịch à, tớ chỉ có mỗi cậu là bạn thân thôi mà!”
Liên Dịch ôm trán, đau đầu nói: “Lục Ninh không phải bảo sẽ làm phù dâu cho cậu rồi sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Cô ấy còn gọi điện hỏi tớ cần chuẩn bị váy lễ phục thế nào nữa kìa!”
“Vậy thì?”
“Vậy thì, nếu Tiểu Dịch cậu cũng có thể làm phù dâu cùng tớ, tớ sẽ vui lắm đó!”
“……”
Liên Dịch cảm thấy cả đầu ong ong. Đây là hôn lễ duy nhất trong đời của cô nhóc này, làm sao cô có thể từ chối thẳng thừng được đây?
“Hơn nữa nha,” Đồng Tiểu Điệp khoanh tay, làm bộ người từng trải, vỗ vỗ vai cô bạn, “Tiểu Dịch, cậu cũng già rồi đó!”
“…… Cái gì?”
Liên Dịch càng đau đầu hơn. Cái cảm giác muốn giơ tay tát nhẹ vào trán con nhóc lém lỉnh trước mặt này là thế nào đây?!
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều chàng trai ưu tú tới dự, Tiểu Dịch à, cậu nhân cơ hội chọn một người đi!”
Trời đất ơi! Đồng Tiểu Điệp vậy mà dùng cụm từ “chàng trai ưu tú”, lại còn nói “nhân cơ hội chọn một người”? Bộ cô nghĩ Liên Dịch cô đơn lắm sao?!
Thấy Liên Dịch không lên tiếng, Đồng Tiểu Điệp tưởng mình đã thuyết phục được cô bạn, liền hào hứng nói tiếp: “Hay là cậu nói trước xem cậu thích mẫu người thế nào đi? Tớ sẽ giúp cậu để ý!”
Liên Dịch cười nhạt: “Cậu giúp tớ thì tớ có phải trả phí môi giới không?”
“Không cần tiền, không cần tiền!” Đồng Tiểu Điệp lập tức xua tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Chúng ta là bạn bè thân thiết như vậy, sao tớ lại lấy tiền của cậu được chứ? Tiểu Dịch à, tớ thật lòng muốn tốt cho cậu mà!”
Liên Dịch cảm thấy chủ đề này không nên tiếp tục nữa, liền chuyển hướng: “Vậy rốt cuộc tớ phải tham dự lễ cưới ở đâu?”
“Cả hai chứ sao!” Đồng Tiểu Điệp mắt sáng lấp lánh.
“Dựa vào đâu mà tớ phải bỏ tiền mừng tận hai lần hả?! Cậu có biết nhân viên công vụ nghèo lắm không?” Liên Dịch thẳng tay kẹp lấy đầu cô nhóc trước mặt.
“Bởi vì cậu là phù dâu của tớ, nên dĩ nhiên phải dự cả hai buổi tiệc cưới rồi!” Đồng Tiểu Điệp bị cô bạn kẹp cổ, giãy giụa khó chịu.
“Hơn nữa, phù dâu đâu cần phải mừng tiền chứ! Ngược lại tớ còn phải tặng cậu bao lì xì đấy!”
Thôi xong, vậy là vẫn không tránh khỏi chủ đề này…
Bên này, Đồng Tiểu Điệp năn nỉ Liên Dịch làm phù dâu cho mình, còn bên kia, tình huống của Tông Chính lại hoàn toàn ngược lại.
Quản Tử ngồi canh me trong văn phòng thị trưởng, chờ Tông Chính vừa kết thúc công việc là lập tức nhào tới ôm chầm lấy anh.
“Huynh đệ, danh sách phù rể có tên tôi đúng không? Hả?”
Tông Chính thầm cười trong lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao tự nhiên hỏi vậy?”
“Hôm qua Lục Tử – cái tên hồ ly gian xảo đó – dám khoe khoang với tôi là cậu ta vừa đi thử lễ phục phù rể! Thế nhưng sao tôi chẳng nhận được cuộc gọi nào bảo đi thử đồ hết vậy?!”
Tông Chính chỉ vào ghế sô pha bên cạnh: “Ngồi xuống đã.”
Quản Tử ngượng ngùng buông tay, ngoan ngoãn ngồi xuống như một đứa trẻ.
Tông Chính chậm rãi nói: “Mấy chuyện này đều do mẹ tôi sắp xếp, nếu cậu có thắc mắc, sao không gọi hỏi thử xem?”
Quản Tử sắp khóc đến nơi! Cái gì đây chứ! Dựa vào đâu huynh đệ của anh kết hôn mà anh lại không được làm phù rể?! Dựa vào đâu một người đẹp trai ngời ngời như anh lại không có tên trong danh sách?!
Không thể chờ thêm nữa, anh ta lập tức bấm số gọi cho Lý Uyển Thanh.
“Dì ơi, con là Tiểu Nhị đây!” Giọng hắn đầy mong đợi.
“Ồ, Tiểu Nhị à, có chuyện gì không?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào.
“Dạ… cái này…” Quản Tử đang cân nhắc xem nên mở lời thế nào.
“Tiểu Nhị, con gọi chỉ để tám chuyện thôi đúng không? Dì ơi bây giờ bận lắm, hôm khác nói nha!”
“Dì ơi!” Quản Tử sợ bà dập máy, vội hét lên, “Con muốn hỏi, sao con không được gọi đi thử lễ phục ạ?”
“Lễ phục gì cơ?”
“Hạo Tử kết hôn, chẳng phải con là phù rể sao?”
“À, cái đó hả? Ôi chao, Tiểu Nhị à, dì đã sắp xếp cho Lục Hạo làm phù rể rồi, còn phù dâu thì là Lục Ninh. Hai anh em nó đi chung mới hợp, con đừng có nhào vô làm gì cho rối nữa nha!”
“Dì ơi…” Quản Tử muốn nói rằng, được làm phù rể cho Tông Chính là tâm nguyện từ nhỏ của hắn.
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Lý Uyển Thanh đã nhanh chóng dập máy:
“À đúng rồi, nhớ kêu ba con đến dự tiệc đó nha!”
Tu… tu…
Quản Tử sững sờ nhìn điện thoại. Thế là… hết hy vọng rồi sao?!
Quản Tử cúi đầu, lẩm bẩm: Lẽ nào đẹp trai cũng là một cái tội? Chắc chắn là dì Uyển Thanh sợ mình nổi bật hơn chú rể, nên mới cố tình không cho làm phù rể! Anh ta liếc nhìn Tông Chính với ánh mắt soi xét, gật gù tự nhủ: Ừm, nhất định là như vậy rồi!
Trước khi ra khỏi cửa, Quản Tử chỉ vào Tông Chính, hùng hồn tuyên bố:
“Ông đây nhất định sẽ giành lại suất phù rể này!”
Tông Chính bật cười, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Mọi thứ dần dần đi đúng theo kế hoạch mà anh đã vạch ra. Khi thời gian trôi qua từng ngày, khoảng cách đến khoảnh khắc được rước cô gái nhỏ về làm vợ càng lúc càng gần. Ý nghĩ đó khiến trái tim anh cũng đập nhanh hơn, giống như một cậu trai trẻ háo hức trước lần đầu yêu đương.
Ở một nơi khác
Lý Uyển Thanh đang chỉ đạo mấy người lớn tuổi viết thiệp mời, trong đầu vẫn còn lấn cấn chuyện Quản Tử. Bà thầm nghĩ: Cái thằng Tiểu Nhị này lớn lên quá đẹp trai, nếu đứng cạnh con trai mình e là làm lu mờ cả chú rể mất! Lục Hạo thì khác, đôi mắt lúc nào cũng mơ màng, chẳng có gì nổi bật! Ừm, chọn người nhà họ Lục vẫn là sáng suốt nhất!
Trong lúc đó, Tông Chính Quốc Hiên đang sắp xếp lại danh sách khách mời do thư ký chuẩn bị, sau đó đặt ngay ngắn trên bàn. Ông lấy ra một xấp thiệp cưới đỏ thẫm, ngồi thẳng lưng, tay cầm bút máy, trầm ổn viết từng nét chữ đẹp đẽ lên thiệp.
Lý Uyển Thanh đứng bên cạnh nhìn, không kìm được mà mỉm cười: “Vẫn là chữ của ông đẹp nhất!”
Tông Chính Quốc Hiên cũng bật cười: “Hôm nay còn đặc biệt luyện trước đấy!”
Nhìn con trai có trách nhiệm, có nghị lực như vậy, trong lòng ông thực sự rất vui mừng. Nhưng nghĩ đến việc nó sắp kết hôn mà chẳng bàn bạc gì với mình, ông lại cảm thấy khó chịu. Vì thế, hai cha con vẫn chưa hoàn toàn làm hòa. Lý Uyển Thanh thì cứ cố gắng hòa giải, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Hôm nay thấy chồng chủ động cầm thiệp cưới lên viết, bà biết ngay ông đang đợi mình mang bút mực đến. Chẳng qua ông chỉ muốn tỏ vẻ nghiêm túc một chút, nhưng trong lòng thì đã sớm mềm nhũn vì con trai rồi.
Lý Uyển Thanh mỉm cười, nhanh chóng cầm bút máy lại, cẩn thận bơm đầy mực rồi đưa cho chồng.
Tông Chính đang xem văn kiện thì điện thoại reo lên. Là Lý Uyển Thanh gọi tới.
“Ngày mai là ngày tốt, dẫn Tiểu Điệp đi đăng ký kết hôn đi!”
Tông Chính sững người, đột nhiên nhớ ra suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng này. Lần đầu kết hôn, cảm giác đúng là mới lạ thật.
“Nhất định phải là ngày mai sao?” Ngày mai anh còn một cuộc họp quan trọng.
“Đương nhiên!” Lý Uyển Thanh vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay, vừa nhìn những tấm thiệp cưới mới viết xong, mực còn chưa kịp khô.
“Mời nhiều khách lắm sao?”
“Tất nhiên rồi! Con còn lạ gì ba con, bạn bè ông ấy khắp nơi, giới chính trị cũng không thể qua loa được. Còn chưa kể những người trong đại viện đã nhìn con lớn lên, tính sơ sơ cũng không dưới 50 bàn tiệc.”
“Dạ” Tông Chính hiểu rõ điều đó, chỉ lo Tiểu Điệp sẽ mệt mỏi vì quy mô đám cưới quá lớn.
“Hạo Tử à,” Lý Uyển Thanh tiếp tục, “Hôm nay ba con vui lắm, đích thân ngồi viết thiệp mời đó!”
“……”
“Gọi điện cho ba đi, nói vài lời nhẹ nhàng. Dù gì cũng là người một nhà, được không?”
“…… Con biết rồi.”
“Haiz, ba con tính tình cố chấp, nhưng thật ra ông ấy thương con nhất. Trước đây ông không muốn con cưới một cô gái có sức khỏe không tốt, nhưng con đã kiên trì, ông ấy có phản đối gì đâu? Giờ Tiểu Điệp sắp vào cửa rồi, chẳng lẽ con muốn để con bé thấy nhà mình căng thẳng thế này?”
“Cô ấy sẽ không nghĩ vậy đâu.”
“Thì mẹ cũng chỉ nói thế thôi. Dù sao cũng gọi điện cho ba con đi!”
“Vâng, con biết rồi.” Tông Chính đáp.
Cúp máy, anh liền gọi thư ký sắp xếp lại lịch trình. Ngày mai anh phải đi đăng ký kết hôn.
Thư ký rất điềm tĩnh, chỉ nhẹ nhàng chúc mừng thị trưởng.
Tông Chính hơi mỉm cười, dặn dò: “Nhớ tới uống rượu mừng đấy.”
Thư ký lui ra ngoài, còn anh thì cầm điện thoại, bấm số gọi cho Đồng Tiểu Điệp.
“Hạo Thần ơi! Tiểu Dịch mời em ăn ngon lắm! Em còn gói mang về cho anh nữa đó!” Đồng Tiểu Điệp cười hi hí, giọng nói đầy vui vẻ.
“Ngọt chứ?”
“Ừm, ngọt lắm!”
Tông Chính bật cười. Trong lòng anh còn ngọt hơn bất cứ lúc nào. Ngày mai, anh sẽ cùng người phụ nữ của mình đi đăng ký kết hôn!
Sau đó, Đồng Tiểu Điệp bỗng nũng nịu: “Hạo Thần, anh đã gọi điện cho ba chưa? Nếu chưa thì đừng mong về nhà ăn phần em mang về nhé!”
Tông Chính sững lại, “Mẹ anh bảo em nói vậy à?”
“Ừm, anh đừng lo. Bác gái có chuyện gì cũng tâm sự với em, em khuyên bác ấy được mà. Như vậy tốt lắm đúng không? Chúng ta chẳng còn khoảng cách nữa, em giống như cầu nối giữa hai người vậy, em thích lắm!”
Tông Chính bật cười: “Lúc thì gọi ba ba, lúc thì gọi bác gái, rốt cuộc khi nào em mới chịu sửa miệng đây?”
“……”
“Sửa đi, sửa đi, đổi cách gọi, anh sẽ thưởng thêm tiền sửa miệng nhé!”
“Ai da, không phải vậy đâu, em đâu phải vì tiền mới chưa chịu sửa miệng.”
“Vậy thì vì sao?”
“…… Ngại lắm……” Đồng Tiểu Điệp lí nhí.
Tông Chính cười ha ha: “Sao lại ngại? Trước đây em gọi ba mẹ anh tự nhiên lắm mà?”
“Cái đó khác chứ! Ai da, anh không hiểu đâu! Dù sao cũng nhớ gọi điện thoại cho ba anh đấy, nhớ kỹ nha!”
Anh không thể nào cãi lại lời hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình được.
“Được rồi, nghe lời em hết.”
“À, còn một chuyện nữa.” Đồng Tiểu Điệp ngập ngừng.
“Chuyện gì?”
“Hạo Thần, anh nói xem, bác gái có thấy khó chịu nếu em mặc váy của mẹ em trong tiệc cưới không? Hồi nãy bác có gọi hỏi em về váy cưới, em bảo là muốn mặc váy của mẹ… nhưng em sợ người lớn sẽ kiêng kỵ chuyện này. Mẹ em đã mất rồi…”
Tông Chính hỏi: “Mẹ anh nói sao?”
“Bác gái không nói gì cả, chỉ là em lo thôi.”
“Không sao đâu, em cứ mặc đi. Ba mẹ anh không có ý kiến gì đâu.”
Sau đó, Tông Chính gọi điện cho Tông Chính Quốc Hiên. Lần này không có thư ký nghe máy, chắc hẳn ba anh đã đoán trước được và đang chờ anh gọi đến.
“Ba.”
“Ừm.” Tông Chính Quốc Hiên đáp ngắn gọn.
“Dạo này sức khỏe của ba thế nào?” Tông Chính hỏi.
“Còn biết quan tâm đ ến sức khỏe của ba à?”
“Ba……”
Thấy con trai đã chủ động hạ giọng trước, Tông Chính Quốc Hiên cũng không làm căng nữa, thuận theo mà nói: “Hôm đó đông người, chắc sẽ rất bận rộn. Bảo vợ con nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi, đừng cố quá.”
Tông Chính sững người, sau đó bật cười: “Cô nhóc đó thật thà lắm, ba không dặn trước, chắc chắn cô ấy sẽ chẳng biết nghỉ ngơi đâu!”
Ông nói tiếp: “Sức khỏe không tốt thì con phải chăm sóc nó cho cẩn thận. Mẹ con đã sắp xếp cho hai anh em nhà Lục đứng ra đỡ rượu rồi, con đừng uống say.”
“Ba, bây giờ sức khỏe của Tiểu Điệp đã khá hơn nhiều rồi. Chỉ cần uống thuốc duy trì, cũng như bệnh cao huyết áp hay tiểu đường thôi, không có gì đáng ngại đâu, ba yên tâm.”
Tông Chính Quốc Hiên im lặng một lúc.
“Ba, Tiểu Điệp nấu ăn ngon lắm đấy!”
“Khụ!”
“Hay là con bảo cô ấy làm lại món chân giò kho mà ba thích nhé?”
Tông Chính Quốc Hiên bật cười, mắng yêu: “Thằng nhóc thối!”