Tại sảnh tiệc
Lục Ninh và Lục Hạo cùng Quản Tử đứng chờ bên ngoài. Quản Tử nhìn Lục Ninh rồi cười nói: “Ninh Tử, hôm nay trông em thật giống con gái đấy! Mau tìm ai đó mà lấy đi, Quản Tử anh đây sẽ mừng cưới cho em một phong bao thật dày!”
Lục Ninh lườm Quản Tử một cái: “Hôm nay không phải anh kết hôn, trang điểm đẹp vậy làm gì? Bảo sao bác gái không cho anh làm phù rể!”
Quản Tử bị chọc trúng tim đen, ôm ngực giả vờ đau đớn.
Lục Hạo bật cười: “Già đầu cả rồi, còn chưa chịu lấy vợ đi!”
Quản Tử tỏ vẻ đáng thương: “Anh à, chẳng phải anh lớn tuổi nhất sao?”
Lục Hạo mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Quản Tử đầy đe dọa.
Quản Tử phá lên cười: “Lần trước cô kia cũng không tệ đâu nhỉ?”
“Lắm lời quá, câm miệng đi!”
Giữa lúc ồn ào náo nhiệt, cửa phòng mở ra.
Tông Chính bế Đồng Tiểu Điệp bước ra ngoài. Theo phong tục ở thành phố L, tân nương không được để chân chạm đất khi xuất giá.
Khách sạn chính là nơi làm lễ xuất giá cho Đồng Tiểu Điệp. Tông Chính bế cô trong vòng tay, phía sau là phù dâu, phù rể cùng một người mặt dày đi theo xem náo nhiệt, cả đoàn tiến vào thang máy.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đồng Tiểu Điệp đỏ bừng. Bị nhiều người nhìn chằm chằm khi được bế như thế này, cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Tông Chính ghé sát tai cô, khẽ hít một hơi: “Em xịt nước hoa à?”
“Ừm, Tiểu Ninh nói phải thơm mới được. Chai nước hoa đó đắt lắm, em còn tiếc không dám xài nữa kìa!”
Tông Chính khẽ thì thầm: “Em vốn dĩ đã rất thơm rồi.”
Ba người phía sau dỏng tai nghe lén, nhưng chỉ có Đồng Tiểu Điệp nghe rõ lời anh nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ bừng.
Lần đầu tiên Lục Hạo làm phù rể, Lục Ninh cũng vậy, cả hai đều vô cùng phấn khích.
Quản Tử sau khi chào hỏi ở tầng dưới liền đi tìm Quản Nguyên Soái.
Khách mời hôm nay đều là những bậc trưởng bối, Tông Chính Quốc Hiên đứng trong đại sảnh tiếp đón khách. Còn Tông Chính thì nắm chặt tay Đồng Tiểu Điệp, đứng ở cửa chào đón mọi người.
Lý Uyển Thanh cầm bát cháo loãng đi đến, muốn nhân lúc không có ai để Đồng Tiểu Điệp ăn một chút, hôm nay chắc chắn sẽ rất mệt.
Từ xa, bà nhìn thấy con trai mình đang nắm tay cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn và trắng trẻo kia, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ trên khuôn mặt cô trông vô cùng chân thành.
Lý Uyển Thanh bước đến, kéo Đồng Tiểu Điệp vào một góc, đưa bát cháo cho cô.
Đồng Tiểu Điệp dịu dàng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Không hiểu sao, trái tim Lý Uyển Thanh bỗng thắt lại.
“Mệt thì cứ nói, để mọi người che chở cho con.” Bà nhẹ nhàng dặn dò.
“Dạ!” Đồng Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận húp từng ngụm cháo nhỏ, sợ làm hỏng lớp son môi mà Lục Ninh đã tỉ mỉ tô vẽ cho mình.
“Đúng là đứa trẻ ngốc.” Lý Uyển Thanh khẽ thở dài, ánh mắt bà dừng lại trên bộ váy cưới của cô dâu.
Đồng Tiểu Điệp hơi lo lắng, lí nhí: “Con… con có gì không ổn sao ạ?”
“Rất đẹp.” Lý Uyển Thanh khẽ nói, nhẹ nhàng chỉnh lại tà váy giúp cô.
Lúc Lục Ninh tìm đến, vừa hay nhìn thấy khoảnh khắc Lý Uyển Thanh quay người rời đi, đôi mắt bà có chút ửng đỏ. Cô hiểu rằng, cuối cùng mẹ chồng cũng đã thật lòng yêu quý Đồng Tiểu Điệp.
Lý Uyển Thanh quay lại đại sảnh, ngồi xuống bàn, rót nước uống. Bà cũng không rõ, cảm giác khó chịu trong lòng mình là vì hối hận vì đã từng đối xử lạnh lùng với Đồng Tiểu Điệp, hay là vì xót xa cho cô gái nhỏ thiện lương nhưng lại mang trong mình căn bệnh nghiệt ngã ấy.
Dù thế nào đi nữa, con trai bà đã cưới vợ rồi. Từ nay về sau, bà sẽ bù đắp cho con bé, sẽ thật lòng yêu thương và đối xử tốt với nó!
Bên ngoài, khách khứa đều là những người có địa vị, Tông Chính giữ vẻ khiêm tốn, kính cẩn nghe các trưởng bối dặn dò. Sau đó, anh đẩy nhiệm vụ lại cho cha mình, rồi quay sang nhìn cô vợ nhỏ – người đang nở nụ cười vô cùng tinh quái.
“Sao vậy?”
“Hạo Thần, trông anh lạ quá!”
“Hửm?” Tông Chính bật cười.
“Thật đấy, trông anh rất khác!” Đồng Tiểu Điệp bắt chước dáng vẻ của anh, gật đầu mỉm cười.
“Anh lúc nào chẳng như thế!” Tông Chính nhấn mạnh.
“Làm gì có!” Đồng Tiểu Điệp phụng phịu, giọng nói lí nhí như sợ người khác nghe thấy, “Anh bình thường thế này cơ mà!”
Cô chau mày, khóe môi hơi nhếch lên, cố tình bắt chước biểu cảm thường ngày của anh.
Tông Chính bật cười, bất ngờ vỗ nhẹ vào vòng eo nhỏ nhắn của cô. Đồng Tiểu Điệp giật mình nhảy dựng lên.
Anh chẳng sợ gì cả, dù sao quay lưng lại thì chẳng ai nhìn thấy. Nhưng cảm giác mềm mại này… khiến ánh mắt anh bỗng trầm xuống.
Cuối cùng, khi khách khứa đã đến đông đủ, bạn bè cùng thế hệ với Tông Chính cũng đã có mặt từ sớm, tất bật giúp đỡ tiếp khách, mời rượu, khiến bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tông Chính Quốc Hiên cùng Lý Uyển Thanh bước lên sân khấu phát biểu.
“Trân trọng cảm ơn mọi người đã đến chung vui trong lễ cưới của con trai chúng tôi – Hạo Thần.”
Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Đồng Tiểu Điệp trợn tròn mắt, cảm giác cứ như đang xem tin tức, nhìn ba cô làm báo cáo vậy.
Tông Chính Quốc Hiên mỉm cười, “Hạo Thần nhà chúng tôi khi còn trẻ đôi khi không tránh khỏi vô tư, nghịch ngợm, thường xuyên khiến các bác, các chú phải đau đầu. Nhưng hôm nay, nó đã kết hôn, đã trưởng thành rồi. Con dâu chúng tôi là một cô gái ngoan ngoãn, gia đình chúng tôi rất hài lòng. Hôm nay là ngày vui, mọi người cứ thoải mái nhé, chúng ta không say không về!”
Lý Uyển Thanh khẽ vẫy tay gọi: “Tiểu Điệp, lên đây nào!”
Tông Chính lập tức nắm tay Đồng Tiểu Điệp, dắt cô bước lên sân khấu.
Khoảnh khắc này, trong lòng Tông Chính Quốc Hiên dâng lên một cảm xúc khó tả – con trai ông đã thật sự trưởng thành. Khi nào mà nó đã cao lớn thế này? Khi nào mà nó đã tìm được người con gái của đời mình, yêu thương và bảo vệ cô ấy, rồi cưới cô ấy về làm vợ?
Trong khi đó, Đồng Tiểu Điệp căng thẳng đến nỗi tay chân run lên bần bật.
Trời ơi, ai cứu cô với?!
Phía dưới kia, tất cả đều là những người có tầm ảnh hưởng lớn, từng bước vào những hội trường quan trọng bậc nhất! Cô chỉ có thể quay sang nhìn Tông Chính cầu cứu…
Tông Chính nhẹ nhàng siết lấy bàn tay lạnh ngắt của cô gái nhỏ bên cạnh.
Lý Uyển Thanh bật cười, trêu ghẹo đám chị em dưới khán đài: “Nhìn con dâu của tôi xinh chưa! Có ghen tị không nào?”
Tông Chính cũng cười, quay xuống đám bạn của mình: “Nhìn vợ tôi xem, đẹp quá đúng không? Các cậu có ghen tị không?”
Phía dưới vang lên những tràng cười rộn rã. Quản Nguyên Soái đứng dậy, lớn giọng: “Tiểu Hạo đứng đầu, con trai tôi xếp thứ hai!”
Ngay lập tức có người không chịu thua, cười cười tiếp lời: “Không được, con trai tôi phải xếp thứ hai chứ!”
“Không được, con trai tôi xếp thứ hai!”
“Nhà tôi mới là xếp thứ hai!”
…
Câu chuyện về thứ hạng của con trai dần dần biến thành một cuộc thi… ai uống rượu nhiều hơn sẽ là người lợi hại nhất.
Trong khi các trưởng bối thi nhau nâng chén, Tông Chính nắm tay Đồng Tiểu Điệp bước xuống, gắp một ít đồ ăn cho cô.
Đồng Tiểu Điệp ghé sát lại, thì thầm: “Ba nãy giờ là đang khen em đấy à?”
Tông Chính nhìn cô cười dịu dàng: “Tất nhiên rồi, ba rất thích em.”
Đồng Tiểu Điệp lập tức vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời: “Em cũng thích ba lắm, ba giỏi thật đấy!”
Tông Chính cảm thấy… hình như anh nên để ba mình nghe thấy câu này. Trong lòng con dâu, ông ấy đúng là một tượng đài vĩ đại.
Sau đó, Tông Chính Quốc Hiên cùng Lý Uyển Thanh đứng trên sân khấu, mỗi người cầm một ly rượu vang, cùng mọi người nâng chén.
Vì biết Tông Chính Quốc Hiên tuy nghiêm nghị nhưng lại có vấn đề về tim, mọi người cũng chỉ nhấc ly theo một cách tượng trưng.
Nhưng khi đến lượt Tông Chính Hạo Thần dắt Đồng Tiểu Điệp lên sân khấu mời rượu, thì mọi chuyện lại khác.
Quản Nguyên Soái lập tức đứng dậy đầu tiên: “Tiểu Hạo, lại đây, uống với ba Quản một ly nào!”
Ông xoay người, ra hiệu cho Quản Tử mang lên một bát lớn đầy rượu trắng nguyên chất.
Tông Chính thầm thấy may mắn… may mà trước đó anh đã chuẩn bị sẵn sàng!
Vì thế, thịnh tình khó chối từ, hơn nữa thân là hậu bối, lại bị các trưởng bối kỳ vọng và đám bạn bè vây quanh vừa hâm mộ vừa ghen tị, ly rượu này… không uống cũng không được.
Quản Tử lên trước, Lục Hạo theo sau. Bởi vì vừa nãy, Tiểu Hồ Điệp ngọt ngào nói với họ:
“Lục Tử ca ca, Quản Tử ca ca, hai anh phải bảo vệ Hạo Thần, không được để anh ấy uống say đấy nhé! Anh ấy không biết uống rượu đâu! Nếu các anh giúp, em sẽ làm đồ ngon cho các anh ăn! Thịt được không? Thịt bò nha!”
Nhưng… dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể chống lại số đông. Đám bạn bị chính mẹ mình kích động đã phát điên:
“Dựa vào cái gì Hạo Tử tìm được một cô gái xinh đẹp thế, còn bọn tôi đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng vợ đâu?!”
“Rót! Đỏ, trắng trộn luôn! Ba ly lớn đổi một ly trộn!”
Lục Ninh lao vào giữa đám đông, lớn tiếng: “Làm gì đấy, muốn đánh nhau hả?!”
Có người cười cợt: “Ninh Tử, tránh qua một bên đi, coi chừng lát nữa anh trai của cô gục ngã đấy!”
Lục Ninh không phục, kéo váy lên một chút rồi ngồi hẳn lên ghế, lộ ra một bên vai, hùng hồn tuyên bố: “Tân lang tân nương uống một vòng, tôi cũng uống một vòng!”
Mọi người ồn ào hưởng ứng: “Ôi chao, hôm nay Ninh Tử xinh quá nha!”
Bình thường, Lục Ninh hiếm khi mặc váy, cô cũng chẳng quan tâm đ ến những thứ này. Từ nhỏ đã theo sau anh trai lăn lộn bùn đất, chơi đùa với đám này quá quen thuộc rồi. Mà tửu lượng của cô lại tốt, chẳng sợ gì cả.
Đồng Tiểu Điệp lo cô uống say, con gái uống say không tốt, nên định bước lên khuyên nhủ.
Nhưng Tông Chính đã nhanh chóng kéo cô vào lòng, chặn lại:
“Đừng đi!”
“Nhưng mà…”
“Nhìn kìa!”
Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đến muộn vừa xông vào giữa đám đông. Anh ta cởi áo khoác, phủ ngay lên vai trần của Lục Ninh, sau đó đứng chắn phía trước, khiến mọi người không còn nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô nữa.
Bên dưới bỗng im bặt. Chỉ có Quản Tử la lên một tiếng quái dị: “Ái chà!”
Lục Ninh vui vẻ reo lên: “Anh Tiểu Minh!”
Tông Chính ghé sát tai Đồng Tiểu Điệp, khẽ nói: “Chiêm Nghiêm Minh, còn lợi hại hơn cả Lục Hạo nữa.”
Chiêm Nghiêm Minh trước tiên đảo mắt nhìn lướt qua đám người đang huyên náo, sau đó xoay người, chẳng thèm nhìn Lục Ninh lấy một cái, mà tiến thẳng về phía Tông Chính, bắt tay anh.
“Tôi đến trễ, vừa đáp chuyến bay xuống. Hạo Tử, mong cậu thông cảm!”
Tông Chính cười cười: “Được thôi, nhưng mà Ninh Tử vừa định uống rượu thay cô gái của tôi đấy. Cậu đã chắn ngang rồi, vậy cậu uống thay đi!”
Chiêm Nghiêm Minh cũng bật cười: “Được thôi!”
Anh vừa quay đầu lại, đám đông đang hò hét liền lập tức tản ra như chim thú bỏ chạy.
Đồng Tiểu Điệp “Oa” một tiếng đầy thán phục, kéo tay Lục Ninh, người đang trông có vẻ không vui:
“Tiểu Ninh, anh Tiểu Minh của em lợi hại thật đấy!”
Lục Ninh bĩu môi, định quăng áo khoác xuống để đi chỗ khác.
Nhưng Chiêm Nghiêm Minh chỉ cần khẽ nhấc tay, lập tức giữ chặt lấy cánh tay cô: “Đừng có làm loạn!”
Chỉ một câu nói đơn giản.
Lục Ninh – người không sợ trời không sợ đất – lập tức ngoan ngoãn, im lặng đứng yên bên cạnh Chiêm Nghiêm Minh.
Đồng Tiểu Điệp nháy mắt với Tông Chính. Tông Chính hiểu ý, cũng nháy mắt lại.
Nhờ có sự xuất hiện của Chiêm Nghiêm Minh, Tông Chính may mắn thoát khỏi cảnh bị chuốc say. Để đáp lễ, anh kéo Lục Hạo sang một bên, nói rằng có chuyện cần bàn bạc, rồi đẩy Lục Ninh lên xe của Chiêm Nghiêm Minh.
Lục Hạo tựa vào cửa xe, khoanh tay, hỏi: “Chuyện gì?”
Tông Chính quay sang nhìn Đồng Tiểu Điệp: “Bà xã, chuyện gì ấy nhỉ?”
Đồng Tiểu Điệp ồ lên một tiếng rồi cười tươi rói: “À, anh Lục tử, em chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi. Ngoài ra cũng không có chuyện gì quan trọng cả.”
Nụ cười ngọt ngào ấy khiến Lục Hạo không thể nói gì thêm. Anh đẩy nhẹ gọng kính, nhìn Tông Chính rồi hỏi: “Cậu cũng nhận ra rồi à?”
Tông Chính gật đầu chắc nịch: “Ừ.”
Đồng Tiểu Điệp cũng chen vào: “Cả em nữa nha!”
Lục Hạo khẽ thở dài: “Thế tôi đi được chưa?”
Đồng Tiểu Điệp lập tức vui vẻ mở cửa xe cho anh, đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất hẳn. Sau đó, cô nhanh chóng lên xe của mình, quay về đại viện.
À quên chưa kể, Quản Tử bị Quản nguyên soái túm tai lôi thẳng về đại viện. Dù gì Bắc Kinh cũng là địa bàn của Quản nguyên soái, Quản Tử nào dám hó hé. Cậu ta chỉ có thể ra sức lấy lòng, nịnh nọt cha mình:
“Ba yêu quý, con thề lần này về nhất định sẽ đi xem mắt, nhất định sẽ cưới vợ! Nghiêm túc luôn đấy ạ!”