Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 24: Đang khó ở trong người, chuẩn bị chọn ngẫu nhiên vài người xui xẻo để trút giận đây.




“Lâm Thanh Dã, chị nhìn nó đi!”

Lâm Triển Bằng tức giận đến đỏ mặt tía tai, hiển nhiên muốn mẹ Ninh phải cho hắn một lời giải thích.

Ninh Lạc ngạc nhiên đáp: “Cậu đến tuổi này mà còn mang thẻ triệu hồi siêu anh hùng sao? Kêu mẹ cháu thì có tác dụng gì chứ, mẹ cháu cũng đâu phải mẹ của cậu đâu, cậu thử gọi một tiếng mẹ xem bà ấy có đáp lại không.”

Lâm Triển Bằng máu dồn lên não, chịu hết nổi kiểu l.ỗ mã.ng này! Giận dữ, hắn cởi áo khoác ra, chuẩn bị đánh người.

Ninh Lạc lập tức đứng chắn trước mẹ Ninh, mặt lạnh đi: “Cởi áo làm gì? Thêm sát thương giảm phòng thủ, tính nhận sát thương rồi bung chiêu hả? Cậu à, cậu cũng quá chấp nhất mất cái nhỏ nhặt quá đi, mới bị cháu hit có vài chiêu mà đã muốn tung hết skill rồi.”

Lâm Triển Bằng đầu ong ong, chỉ vào Ninh Lạc run rẩy như lên cơn động kinh: “Mẹ nó! Lâm Thanh Dã, chị có tin là tôi sẽ mách chuyện này với mẹ không, xem bà đánh chị ra bã!”

Mẹ Ninh khó chịu lên tiếng ngăn cản: “Lâm Triển Bằng, năm nay cậu 40 tuổi rồi, không phải lên 4, còn lôi mẹ gần trăm tuổi vào cuộc cãi lộn. Cậu muốn mẹ mất sớm sao?”

Ninh Lạc thở dài thành thật: “Cậu có lòng hiếu thảo thế cơ à, bà ngoại sống đến bây giờ đúng là một kỳ tích đấy nhỉ, chắc chương trình ‘Khoa học kỳ thú’ nên làm một tập đặc biệt về bà.”

Mẹ Ninh thiếu chút nữa không nhịn cười được.

“Mới sáng sớm mà có chuyện gì ồn ào chuyện gì thế?”

Ninh Dương từ trên lầu bước xuống, vừa nhìn thấy Lâm Triển Bằng liền hơi nhíu mày.

Lâm Triển Bằng tuy lớn giọng trước mặt mẹ Ninh vì quen thói bắt nạt khi còn nhỏ, nhưng thực ra bản chất chỉ là một kẻ hèn nhát, đối diện ba Ninh và Ninh Dương thì chẳng dám hó hé nửa lời.

Mẹ Ninh ái ngại nói: “Làm phiền con nghỉ ngơi sao?”

Ninh Dương lắc đầu, hơi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của mẹ. Ngày trước, cứ thấy Lâm Triển Bằng là mẹ Ninh hay cáu kỉnh, khó chịu đến mức không thể tĩnh tâm suốt ba ngày. Hôm nay lại khác hẳn.

Ánh mắt liếc qua, thấy Ninh Lạc đang đứng cạnh mẹ, Ninh Dương lập tức hiểu ra.

Ninh Lạc mở miệng thì bá đạo, ai mà đấu võ mồm lại nổi, đấu đến mức muốn nhồi máu não cũng còn chưa hết lời.

Lâm Triển Bằng vội vàng đứng dậy, cười nịnh nọt: “A Dương, cháu cũng ở đây à.”

Ninh Dương chẳng thèm liếc hắn, đi thẳng đến sô pha, hỏi Ninh Lạc: “Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?”

“Không có gì,” Ninh Lạc cười nhếch môi, để lộ chiếc răng khểnh, “Hôm nay tâm trạng em không tốt, đang định tùy hứng dằn mặt mấy người xui xẻo.”

Nghe vậy, Lâm Triển Bằng – người xui xẻo bị lơ đẹp – xấu hổ đến tím mặt, liền buông lời cay nghiệt: “Đúng là có mẹ sinh mà không có mẹ dạy!”

Lời còn chưa dứt, Ninh Dương đã quét ánh mắt lạnh lùng về phía hắn.

Giọng Ninh Dương cũng lạnh băng: “Cậu đang dạy dỗ em trai tôi cách cư xử đấy à?”

Ninh Lạc tranh thủ làm bộ oan ức: “Đâu chỉ vậy anh hai, cậu còn định đánh em nữa cơ, em sợ chết mất, hu hu, em đáng thương quá mà.”

Lâm Triển Bằng không thể tin nổi những gì mình vừa nghe! Sao lại có kẻ mặt dày không biết xấu hổ đến vậy, còn trơ trẽn hơn cả hắn!

“Mẹ kiếp, mày dám mở miệng——”

“Đủ rồi!”

Mẹ Ninh, người ngồi im lặng nãy giờ, đột nhiên quát lớn.

Mọi người đều sững sờ nhìn bà, đến cả Lâm Triển Bằng cũng hoảng hốt.

Ninh Lạc lặng lẽ kéo tay áo bà, nói nhỏ: “Mẹ, đừng tức giận…”

Mẹ Ninh nắm chặt tay cậu, đáp lại kiên quyết: “Quản gia đâu, đưa tên này ra ngoài ngay!”

Quản gia đã muốn làm vậy từ sớm, liền cùng mấy người hầu hợp sức lôi Lâm Triển Bằng ra ngoài.

Lâm Triển Bằng ra sức vùng vẫy: “Các ngươi làm cái gì thế! Lâm Thanh Dã, chị là đồ hạ tiện—— ưm, ưm!”

Quản gia nhanh tay bịt miệng hắn lại.

Nghe âm thanh ồn ào bên ngoài dần xa, Ninh Lạc lo lắng nhìn mẹ Ninh: “Mẹ, mẹ có sao không?”

Ninh Dương cũng quay sang nhìn bà.

Mẹ Ninh nắm chặt tay cậu, im lặng một lát, rồi ngẩng đầu nhìn cậu: “Lạc Lạc.”

Ninh Lạc nhanh nhẹn đáp lời, phấn khởi như một đứa con nít: “Có con đây, có con đây.”

Mẹ Ninh hít một hơi sâu, nói: “Đây là lần đầu tiên mẹ cảm nhận được… thì ra mắng người lại là một việc sảng khoái đến vậy!”

Ninh Lạc & Ninh Dương: ?

A? Khoan đã? Tình huống này có gì đó sai sai, phải không?

Mẹ Ninh chìm trong suy nghĩ của mình, đầy cảm khái: “Trước đây mẹ luôn không dám cãi tay đôi với hắn, mà cũng không biết ăn nói gì mấy, nên lần nào cũng chịu lép vế. Hôm nay là lần đầu tiên thắng cuộc. Thì ra khi mắng được đối phương thì lòng lại thoải mái đến vậy, sau này mẹ phải học hỏi nhiều hơn mới được.”

Ninh Lạc: “…”

Cậu run giọng nói: “Mẹ… Con tự dưng thấy áy náy với mẹ ghê.”

Cậu thấy mình vô tình làm mất đi vẻ thanh lịch vốn có của mẹ.

Hôm nay, Ninh Lạc không còn cùng mẹ đi dạo phố mua sắm nữa, mà hai mẹ con lại ngồi cùng nhau lên mạng, học cách mắng người sao cho không th.ô t.ục.

Qua một ngày, Ninh Lạc thấy mình dường như bị mất mười năm công đức, như thể trẻ vị thành niên đang đọc mấy truyện không phù hợp với lứa tuổi, cảm giác tội lỗi ngập tràn.

Không lâu sau, đoàn phim của Vương Lâm quay cảnh cuối cùng, Ninh Lạc, với tư cách là nhà đầu tư lớn của họ, cũng tới xem. Tiếp theo sẽ là công đoạn hậu kỳ như cắt ghép, lồng tiếng, soạn nhạc, và chuẩn bị trailer cùng các hoạt động quảng bá khác.

Bên cạnh, đoàn phim của Ninh Tịch Bạch cũng vừa quay xong. Cả hai đều nhắm đến mùa đông, nên việc cạnh tranh là tất yếu. Vấn đề chỉ là xem ai sẽ “leo top” và ai sẽ phải chịu lép vế.

Gần đến ngày công chiếu, Vương Lâm thấp thỏm không yên, liên tục nhắn tin vào nhóm trò chuyện, thậm chí còn nhắn riêng cho Ninh Lạc, lo lắng rằng lượt xem có thể không như mong đợi, căng thẳng đến mức không ngừng nhắn.

【 Ninh Lạc: Tôi còn chẳng lo gì về tiền đầu tư mà ông lại lo cái gì, mắc chứng lo âu tiền bạc à? 】

【 Vương Lâm: …】

【 Vương Lâm: Chính vì cậu đưa cho tôi nhiều tiền thế này nên tôi mới lo chứ, lỡ thất bại thì sao, chẳng phải tôi có lỗi với cậu sao 】

【 Ninh Lạc: Không ngờ đó nha, đạo diễn Vương hóa ra là người tốt bụng, có lương tâm đến vậy 】

Vương Lâm ở đầu bên kia màn hình chỉ biết lật trắng mắt thở dài.

Chẳng mấy chốc, Bảy Tháng Không Xa và Pha Lê Hải của Ninh Tịch Bạch lần lượt được phát sóng, bốn tập đầu đã lên sóng.

Đường Vũ Huệ đã sớm mở sẵn máy tính, cả đồ ăn vặt cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Cô bạn cùng phòng thấy lạ bèn hỏi: “Mày thích Ninh Lạc à?”

Đường Vũ Huệ nghiêm túc nói: “Mình ngưỡng mộ trạng thái tinh thần của anh ấy.”

Đúng rồi, từ sau lần xem cùng bạn cùng phòng màn nổi điên của Ninh Lạc, cô đã “lọt hố” làm fan của anh chàng đầy tiềm năng này.

Một trạng thái tinh thần đẹp như thế, quả là rất hợp với sinh viên thời nay!

Biết phim truyền hình của Ninh Lạc sắp chiếu, cô nhất định là người đầu tiên ủng hộ.

Bạn cùng phòng nhận xét: “Anh chàng này đúng là thú vị thật, mình cũng thấy mấy lần anh ấy lên hot search. Nhưng diễn xuất thì thôi đi, chuyện chuyên môn cứ để người chuyên làm, ảnh hợp với mấy chương trình thực tế hơn.”

Đường Vũ Huệ nhất thời không thể phản bác.

Là một fan mới, Đường Vũ Huệ đã tìm hiểu tất cả các phim truyền hình trước đây của Ninh Lạc. Kỹ thuật diễn xuất của anh… thật sự khiến người xem cảm thấy cần một ít nước rửa mắt để “làm sạch”.

“Nhưng cũng không nhất thiết lần này cũng như vậy,” cô lưỡng lự đáp lại, “Mình thấy trong các bộ ảnh tạp chí gần đây, Ninh Lạc thể hiện khá tốt. Biết đâu trong thời gian qua anh ấy đã tiến bộ hơn.”

Vừa dứt lời, Đoạn Sơ Di – người bạn học mà cô không mấy hòa hợp – đã nghe thấy và ngay lập tức châm chọc.

“Biểu hiện cái gì mà biểu hiện, chẳng phải đều nhờ photoshop mà có thôi sao, fan các cô thật không biết xấu hổ khi tung hô.”

Đoạn Sơ Di vốn không hợp với Đường Vũ Huệ, lại còn là một fan lâu năm của Ninh Tịch Bạch, nên khi biết Đường Vũ Huệ thích Ninh Lạc thì càng khó chịu, nghĩ rằng cô cố tình gây chuyện với mình.

Đoạn Sơ Di liếc Đường Vũ Huệ một cái, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Thấy tình hình căng thẳng, bạn cùng phòng của Đường Vũ Huệ vội vàng xoa dịu: “Sắp chiếu rồi phải không? Huệ Huệ, nhanh bật lên xem đi.”

Vì bạn cùng phòng, Đường Vũ Huệ đành nhịn, chỉ liếc bóng dáng của Đoạn Sơ Di rồi giơ tay đấm vào không trung vài cái như thể đang “tiêu diệt cái ác”.

“Đáng ghét! Đập mấy con quỷ chướng khí!”

Cô quay lại màn hình, trong lòng vừa hồi hộp vừa thấp thỏm nhấn vào tập đầu tiên, đã chuẩn bị sẵn 800 từ để viết bài khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của Ninh Lạc một cách đầy mỹ miều.

Phim bắt đầu, những cảnh đầu tiên chủ yếu nhắm đến những khoảnh khắc tuyệt đẹp làm người ta không thể rời mắt.

Nhân vật Bạch Hy mà Ninh Lạc đóng mãi đến cuối tập hai mới xuất hiện. Lúc đó, anh đang cầm cuốn sổ khám bệnh, chuẩn bị về nhà thì gặp lại Doãn Chí Kinh và vị bác sĩ nam chính. Đây là lần đầu tiên họ tái ngộ sau 10 năm.

【 Trời ơi mọi người ơi, tôi phải bịt mắt lại vì không dám xem tiếp mất 】

Máy quay dần dần zoom lại gần.

Bạch Hy đứng im lặng từ xa, như một cái bóng lẩn khuất trong bóng tối, ánh mắt dõi theo người phụ nữ đó. Đôi mắt đó tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.

Rồi tất cả những cảm xúc ấy nhanh chóng lắng xuống, thay vào đó là sự buồn bã nặng nề.

Anh khẽ chớp mắt, giọng thì thầm khó nghe: “Doãn Chí Kinh, mười năm rồi.”

Lông mi Bạch Hy khẽ run, anh đứng đó như một bức tượng thạch cao, không chút cử động.

Đường Vũ Huệ nghĩ rằng anh sẽ khóc, nhưng anh chỉ nhắm mắt lại rồi mở ra.

Chỉ có sống lưng cứng còng và cuốn sổ khám bệnh bị anh bóp nhăn là dấu hiệu duy nhất cho thấy nội tâm anh cũng không hề bình lặng.

————-————-

Chỉ với một cảnh đơn giản, một đoạn phim ngắn, mà cảm xúc lại nặng nề, như đè nén lên trái tim người xem.

Không cần biết trước đó đã xảy ra điều gì, cũng chẳng rõ hậu quả ra sao, chỉ thông qua ánh mắt và những biểu cảm tinh tế, Ninh Lạc đã hoàn toàn kiểm soát cảm xúc của mình, khiến mọi người vừa thương cảm, vừa yêu mến nhân vật Bạch Hy.

Đường Vũ Huệ nóng lòng muốn biết điều gì đã xảy ra với nhân vật này.

Sau khi Doãn Chí Kinh gặp lại Bạch Hy, ký ức về những ngày tháng ở trường học cũng hiện về.

Đường Vũ Huệ chăm chú nhìn màn hình, nơi Bạch Hy đang bị một nhóm người túm tóc kéo mạnh. Đôi mắt xinh đẹp của anh trống rỗng và lặng lẽ, không còn sức giãy giụa.

Những kẻ bắt nạt ghì đầu anh xuống bồn rửa nước, tóc ướt nhẹp, từng giọt nước nhỏ xuống, vài sợi tóc bết vào khuôn mặt anh.

Miệng mũi sặc nước, anh ho sặc sụa, há miệng t.hở d.ốc, nhưng rồi lại bị nhấn xuống nước một lần nữa. Chỉ còn nghe thấy những tiếng thở yếu ớt, và trong bồn nước nổi lên những bọt khí nhỏ dần.

Bọt khí càng ít, giãy giụa càng yếu đi.

Đường Vũ Huệ không biết mình đã khóc tự lúc nào, hoàn toàn chìm đắm vào cuộc đời bi thảm của Bạch Hy. Cô vừa lau nước mắt, vừa cầu nguyện, hy vọng sẽ có ai đó đến cứu anh.

Cứu anh đi…

————-————-

Việc phim truyền hình chiếu rồi leo lên hot search đã quá phổ biến. Hai bộ phim này vừa lên sóng đã không ngừng lọt hot search với những tiêu đề khiến người xem phấn khích.

Hôm nay, một hot search lại xuất hiện, nhưng có vẻ bất thường.

#Ninh_Lạc_anh_dám_lừa_chúng_tôi!#

【 Trời ạ, Ninh Lạc mà cũng biết diễn xuất sao?? 】

【 Quá đỉnh, vào xem mà tưởng sẽ gặp một vai hài hước, ai ngờ lại là vai bi kịch như vậy! 】

【 @Ninh Lạc lần sau có thể báo trước được không? Cái cú lừa này tôi chịu không nổi 】

【 Vừa bị Bạch Hy đâm đến đau lòng, phải xem lại video hài của Ninh Lạc đến mười lần mới cân bằng lại được 】

Bị mọi người liên tục nhắc tên, Ninh Lạc đáp trả đầy thoải mái trong khi đang cắn hạt dưa:

【 Hóng đến tập tiếp theo thật nhanh, tôi cũng muốn xem Bạch Hy Bạch Hy Bạch Hy! 】

–>【 Ninh Lạc V: Muốn đến mức nào? Viết bài cảm nghĩ rồi làm thành powerpoint báo cáo cho tôi đi. 】

【 Ninh Lạc, diễn xuất của anh thật quá tuyệt, thật sự chính là Bạch Hy hiện thân, trực tiếp tiến tới Oscar đi! 】

–>【 Ninh Lạc V: Dạ dày không tốt, cậu vẽ bánh kiểu này tôi nuốt không trôi đâu. 】

【 Ninh Lạc, anh thay đổi rồi, không còn là kiểu hài hước như trước nữa, giờ nghiêm túc quá nên em không dám yêu nữa 】

–>【 Ninh Lạc V: Được thôi, đường đời rộng mở, mọi người cứ đi theo lối của mình, đừng chấp nhất mấy cái meme của tôi làm gì 】

【??? Ninh Lạc anh đúng là cao tay 】

–>【 Ninh Lạc V: Người đại diện bảo tôi chăm chút chút, đừng cả ngày giống như đã chết ấy 】

【 … Tôi đoán cô ấy không bảo anh quảng bá kiểu này đâu 】

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ tương tác đúng chuẩn KPI, Ninh Lạc phủi sạch vỏ hạt dưa trên người, rồi tiếp tục nằm dài trên sofa xem TV.

Trên TV đang chiếu một bộ phim tình yêu, quyền lực, chiến tranh và tội phạm quy mô lớn.

“Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.”

Có tiếng động ngoài cửa.

Ninh Tịch Bạch bước vào.

“Này, em trai, đã về rồi à,” Ninh Lạc nằm dài ra ghế, bóc bịch bánh quy soda, miệng thì không ngừng nói “Mấy hôm nữa lại phải đi hả? Thật ghen tị, lại được đi nghỉ dưỡng ở Châu Phi, nhớ chụp ảnh nhiều nhiều rồi đăng lên nhé.”

Ninh Tịch Bạch, sau lần tiệc tối vừa rồi, như bị cú sốc lớn, mấy hôm nay tinh thần hoảng hốt, chỉ một chút động tĩnh cũng sợ giật mình. Lời của Ninh Lạc chậm rãi vang lên thì Tịch Bạch mới hồi phục lại tinh thần, trầm giọng nói: “Ninh Lạc, chúng ta cần nói chuyện.”

Ninh Lạc từ chối ngay: “Bây giờ hả? Không được, tôi bận lắm.”

“Bận? Cậu bận cái gì?”

Ninh Lạc thành thật đáp lại: “Bận tiêu thụ gói bánh quy soda, đừng làm phiền.”

Câu trả lời đó quả thực vừa vô lý vừa trơ trẽn. Ninh Tịch Bạch cảm thấy tức giận, nhưng cố nén lại, hạ giọng: “Vậy tối nay, tối nay tôi tìm cậu.”

“Tối nay?” Ninh Lạc nghe từ khóa, sắc mặt trở nên kỳ quái, nhìn Ninh Tịch Bạch rồi che cổ áo lại, “Không được, tối nay tôi còn phải cổ vũ cho Coca.”

Cậu dứt khoát dập tắt ý định của Ninh Tịch Bạch, chính trực nói: “Ngày nào tôi cũng rất bận, không giống như ai kia, chỉ biết lêu lổng.”

Ninh Tịch Bạch chỉ đáp lại bằng tiếng bước chân nặng nề bước lên lầu.

“Bộp bộp bộp, tạo ra bao nhiêu tiếng động…”

Ninh Lạc lẩm bẩm, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Thôi Hướng Dương đến tiễn Ninh Tịch Bạch.

Biệt thự có cửa sổ sát đất, động thái của cậu bị Thôi Hướng Dương nhìn thấy, người này ném cho cậu ánh mắt đầy hằn học.

Ninh Lạc chậc lưỡi: “Ninh Tịch Bạch ở bên cạnh cậu lâu vậy không thấy phản ứng gì, tôi mới liếc một cái đã bị cậu bắt gặp, thật là không thú vị.”

Bên ngoài, sau khi lườm Ninh Lạc một cái, Thôi Hướng Dương ngồi trở lại xe, nghĩ đến lời Ninh Tịch Bạch nói lúc trên xe, rằng có người xem phim nhận xét Ninh Lạc diễn hay hơn mình, càng nghĩ càng giận.

“Cái tên Ninh Lạc có bản lĩnh gì mà diễn tốt hơn Tịch Bạch chứ? Chắc chắn là mua thủy quân!”

Thôi Hướng Dương mở lại danh bạ và nhắn tin với một công ty chuyên dịch vụ.

【 Giá bao nhiêu để mua hot search bôi xấu Ninh Lạc? Nếu mua nhiều thì giảm giá không? 】

Bên kia phản hồi rất nhanh.

【 Đinh Đang Studio: 500 nghìn mỗi lượt, 1 triệu đóng gói trọn gói, ngài muốn chi tiết cụ thể không? 】

【1 triệu trọn gói, chỉ cần hủy hoại hình ảnh của Ninh Lạc là được.】

Chủ công ty đọc yêu cầu này mà suýt phun cả ngụm nước ngọt.

Không scandal, không vấn đề, không bê bối, thì hủy hoại kiểu gì đây?

Chẳng lẽ kêu đám thủy quân sỉ vả cậu ta cho đến chết ngộp trong nước bọt sao?

Ông chủ nghĩ chắc người này chỉ nói đùa, liền định gõ phím gõ lại một đoạn để từ chối thẳng thừng.

Nhưng ngay trước khi kịp gửi đi, ông đã nghe thấy tiếng “tinh tinh” báo chuyển khoản của Alipay vang lên dễ nghe.

“Alipay báo: 1,000,000 NDT đã vào tài khoản.”

【Tiền đã chuyển đi rồi, các cậu nhanh chóng làm đi】

【Đinh Đang Studio: Đã hiểu, khách yêu~ Quý khách chọn chúng tôi là lựa chọn chính xác nhất~ Dịch vụ của chúng tôi sẽ làm quý khách hài lòng~】

【Đinh Đang Studio: [Nụ hôn gió][Nụ hôn gió]】

【Đinh Đang Studio: Khách yêu, có từ khóa hot search nào mà ngài muốn không?】

Thôi Hướng Dương không chút nghĩ ngợi: 【Các cậu viết hashtag Ninh Lạc diễn xuất tệ hại gì đó rồi để đội thủy quân mắng chết hắn đi】

Ông chủ trả lời xong “Đã nhận”, vỗ tay: “Anh em, làm việc đi.”

Nhân viên nhìn thấy yêu cầu này thì vui vẻ: “Có phải là đội ngũ của Ninh Lạc tự làm chiêu này không? Quá là đen tối rồi.”

Một người khác nói: “Cậu nói câu này có biết Ninh Lạc chỉ với bốn tập phát sóng đầu tiên mà đã tăng bao nhiêu triệu fan chưa? Tôi thấy các cư dân mạng đều đang thương tiếc cho Bạch Hy, ngay cả nam nữ chính còn không thể nào cạnh tranh nổi nhiệt độ của hắn.”

“Chắc chắn là đội ngũ của Ninh Lạc không làm, muốn cho mọi người mắng hắn, mắng càng ác mọi người càng thương hắn, đây là đang giúp hắn giữ fan đấy.”

“Đúng vậy, làm vậy chẳng phải đẩy Ninh Lạc lên đỉ.nh điểm sao, kiếm bao nhiêu lượt xem lớn!”

“Được rồi,” ông chủ nói, “Đừng quan tâm người ta muốn làm gì, chúng ta lấy tiền làm việc.”

“Ông chủ nói đúng, một triệu lận đó!”

————-————-

Thôi Hướng Dương làm xong chuyện này, cuối cùng cũng yên tâm, nhìn vào điện thoại mà cười lạnh.

Ninh Lạc, cậu cứ chờ mà vướng phải bê bối đi!

Tịch Bạch thiện lương, trong sáng, phẩm hạnh cao đẹp mới bị dồn ép như vậy, tôi phải thay em ấy ra mặt.

Thôi Hướng Dương định rời đi, thì Đinh Đang Studio lại gửi tin nhắn mới.

【Khách yêu, như một món quà tặng kèm, chúng tôi gửi cho bạn một tin tức mới, đảm bảo bạn xem xong sẽ rất vui [hoa hồng]】

Là cái gì vậy?

Thôi Hướng Dương ấn vào liên kết mà đối phương gửi, chuyển sang một nhóm nhỏ.

【Mổ xẻ một nghệ sĩ họ N chân đạp hai thuyền, xem kịch bản đêm khuya sau đó cùng đạo diễn làm tình trong nhà vệ sinh bị ông chủ bắt quả tang, có video vào ngay không hết hot!】

Nghệ sĩ họ N? Đây chẳng phải là Ninh Lạc sao?

Thôi Hướng Dương vui vẻ ấn vào.


Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Lạc: Cảm ơn thiên nhiên đã ban tặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.