Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 3: Chồng ơi, anh chỉ còn một con đường chết thôi.




Khi thấy vẻ mặt của Vương Lâm có chút quái lạ, Ninh Lạc khẽ ho một tiếng, giữ khoảng cách an toàn rồi đặt câu hỏi: “Đạo diễn Vương, sao tự nhiên ông lại muốn giới thiệu tài nguyên cho tôi vậy?”

Không có chuyện gì thì sao mà lại nhiệt tình như thế, đây chẳng phải là bước đầu tiên của quy tắc ngầm à! Đạo diễn Vương, ông đừng già rồi mà không nên nết nhé! 

“Tất nhiên là vì…!” Vương Lâm tức đến đỏ bừng mặt, định giải thích ngay, nhưng chợt nhớ ra không thể để Ninh Lạc đoán ra điều gì khả nghi, bèn đổi giọng “… Vì cậu giỏi.”

Ninh Lạc đầy dấu chấm hỏi trong đầu: “… Gì cơ?”

Nguyên chủ? Giỏi á?

Ông có muốn nghe lại xem mình vừa nói cái gì không vậy?

Vương Lâm càng nói càng hăng, nhắm mắt nói bừa: “Tôi nhận ra cậu là một viên ngọc thô, một viên đá quý bị bỏ sót. Chỉ cần mài giũa thêm chút nữa là sẽ phát huy tiềm năng lớn. Tôi là người biết trọng dụng tài năng, không đành lòng để cậu lãng phí tài hoa của mình, nên quyết định cho cậu cơ hội thể hiện bản thân.”

Ninh Lạc sững sờ, càng nghe càng thấy phấn khích.

Đây chính là cơ hội để mình phát tài rồi!

Mắt nhìn của Vương Lâm có thể không tốt lắm, nhưng tấm lòng thì lại rất tốt!

Mà bản thân cậu tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để hưởng lợi!

Vương Lâm hỏi: “Sắp tới có một buổi tiệc của giới đạo diễn, rất nhiều nhân vật lớn sẽ tham gia. Cậu có muốn đi không?”

“Đi chứ!” Ánh mắt Ninh Lạc kiên định đến mức có thể xứng đáng được gia nhập Đảng ngay lập tức.

Cơ hội mới đã xuất hiện, sao có thể bỏ qua lại được?

Ninh Lạc trong lòng vui sướng hát bài Cậu Bé Bọt Biển

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng!

Vương Lâm: “……”

Chết tiệt, cơ hội rõ ràng là do ông cung cấp, nhưng giờ đây lại thấy Ninh Lạc đang nghĩ gì thế này?

Mọi cử chỉ của Vương Lâm đều bị các nhân viên đoàn phim chú ý. Khi nghe thấy quyết định của ông về việc giới thiệu tài nguyên cho Ninh Lạc, mọi người đều có một suy nghĩ chung.

Vương Lâm bị điên rồi.

Trợ lý của Tôn Thiệu Nghi cũng không hiểu: “Đạo diễn Vương, ổng bị sao thế này? Rõ ràng là ông ấy không thích Ninh Lạc mà.”

Đâu phải là không thích, Vương Lâm thực sự đã nổi giận khi Ninh Lạc mới vào đoàn phim, và đã phải gọi điện cho Ninh Tịch Bạch để đòi lời giải thích.

Kết quả là việc này bị các nhà đầu tư lớn của đoàn phim biết được. Hóa ra đối tượng theo đuổi Ninh Tịch Bạch lại chính là một trong những nhà đầu tư lớn, và vì Ninh Tịch Bạch nên người đó mới đầu tư vào đoàn phim bởi vậy tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn. Sự việc bị ầm ĩ không ngừng, khiến các khoản đầu tư bị trì hoãn, dẫn đến tình trạng tài chính của đoàn phim bị thiếu hụt nghiêm trọng và không thể tiếp tục quay phim. Đoàn phim phải khởi động máy lại một lần nữa và phải đi tìm tài trợ khắp nơi.

Tôn Thiệu Nghi suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ vì Ninh Lạc không phải người xấu đâu”. Cô bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của trợ lý.

Cô nghĩ rằng nếu là như vậy thì cô sẽ nghe thấy trong lòng của Ninh Lạc có những âm mưu đầy tính toán, chửi bới người khác, nhưng thực tế là Ninh Lạc ngoài việc không thông minh thì không có ý xấu nào khác cả.

Hoàn toàn trái với dự đoán của cô.

Ninh Lạc không biết Tôn Thiệu Nghi nghĩ gì, chỉ tập trung vào việc hoàn thành tốt công việc của mình, thỉnh thoảng cố ý để lộ sơ hở để Vương Lâm có thể chỉ đạo một số việc, mà không tạo ra ấn tượng gì quá nổi bật.

Cuối tuần đến rất nhanh, Vương Lâm dẫn Ninh Lạc đến dự tiệc tối tại khách sạn.

Theo vị thế của Vương Lâm, thật ra không dễ gì mà có thể tham gia vào những buổi tiệc như thế này, lần này cũng nhờ phúc của đàn anh cùng khóa, ông mới có cơ hội tham dự nên ông cũng đã tốn không ít công sức để chuẩn bị kỹ càng cho bản thân.

Dù thường bị Ninh Lạc trêu chọc là “ông chú”, nhưng thực ra Vương Lâm chỉ mới 35 tuổi. Ông để một chỏm tóc búi sau đầu, cả người toát lên vẻ u buồn của một nghệ sĩ, và phong cách này lại được không ít người ưa thích.

Tuy nhiên, so với người trẻ trung, nổi bật bên cạnh, thì ông có phần bị lu mờ.

Ninh Lạc với dung mạo đẹp đẽ, dù đặt ở đâu trong giới giải trí cũng đều được công nhận. Cậu mặc bộ vest trắng vừa vặn, nở một nụ cười nhẹ, làm lộ ra má lúm đồng tiền, trông như có vẻ không thoải mái với những nơi tụ họp đông người thế này, thoáng hiện sự căng thẳng và ngượng ngùng.

Nhưng chỉ có Vương Lâm mới biết rằng, Ninh Lạc sắp làm ông phiền đến chết mất.

Nào là lưỡi bò, tôm ngọt, nhím biển, cá hồi, chim nướng, cá chình nướng, cua nướng bơ tỏi. Trời ơi, còn có cả sườn cừu nhỏ mà mình thích nhất nữa! A, kia là kem Ý thủ công! Cho tất cả vào miệng mình, mình có thể ăn hết!

Vương Lâm cười nhạt, vừa tức vừa buồn cười.

“Cái gì chứ, đoàn phim có thiếu cho cậu ăn thiếu cho cậu uống không? Sao lại chẳng có tiền đồ gì thế này?”

Ông thấp giọng cảnh cáo: “Đừng quên tôi đưa cậu đến đây là để làm gì.”

“Biết mà, biết mà, là đến để tôi kết giao với đạo diễn Tôn”. Ninh Lạc gật đầu lia lịa, ánh mắt vẫn luyến tiếc không rời khỏi bàn tiệc buffet dài hơn chục mét, rồi chớp chớp mắt với Vương Lâm.

“…Cậu biết là tốt rồi.”

Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Ninh Lạc, Vương Lâm có chút dao động, nhưng rồi nhanh chóng trở nên cứng rắn lại.

Ông có thể thương xót Ninh Lạc, nhưng ai sẽ thương xót cho cái tên già mà không nên nết, lại còn bị coi là ngu ngốc như ông chứ?

Không ai cả!

Vương Lâm ôm mối hận trong lòng, hừ hừ hai tiếng, bắt đầu dẫn Ninh Lạc đi giới thiệu mọi người.

Có người nhận ra thân phận của Ninh Lạc, dù sao cậu cũng nổi tiếng là “mỹ nhân vô dụng” mà. Dù trong lòng khinh thường đến mấy, bề ngoài vẫn phải giả vờ lịch sự vài câu để giữ hòa khí.

Nhưng, luôn có những điều bất ngờ xảy ra.

Ninh Lạc uống nhiều rượu champagne nên đi vào nhà vệ sinh, lúc ra ngoài, vừa rẽ vào hành lang đã va phải ai đó, lùi lại hai bước rồi nói: “Ôi, xin lỗi.”

“Cậu đi đứng không nhìn đường à – Ninh Lạc?” Giọng nói ngạc nhiên lập tức chuyển thành khinh miệt: “Ồ, tôi cứ tưởng ai mắt mù, thì ra là cậu. Sao, đây là cách mới để lao vào lòng người khác à?”

Ninh Lạc ngẩng đầu lên, nhìn mái tóc đỏ trước mặt, suy nghĩ vài giây rồi bừng tỉnh. Ồ, hóa ra đây là Thôi Hướng Dương, phú nhị đại ngưỡng mộ Ninh Tịch Bạch và đầu tư vào đoàn phim của bọn họ, đã từng chạm mặt nguyên chủ tại buổi tiệc nhà họ Ninh.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

“Sao không nói gì? Tôi đoán đúng rồi chứ gì?” Thôi Hướng Dương hoàn toàn không biết rằng Ninh Lạc thậm chí không nhớ ra mình là ai, nhìn Ninh Lạc từ trên xuống dưới, như thể đang đánh giá một món hàng, lại còn là loại hàng kém chất lượng. “Cậu làm sao có thể so được với Tịch Bạch? Còn dám mơ tưởng thay thế vị trí của cậu ấy trong nhà họ Ninh. Cậu đến nhà họ Ninh nhận người thân, chắc là vì thèm khát tài sản của nhà họ, muốn nuốt trọn vào mình chứ gì.”

“Những kẻ tầm thường tham lam như cậu, tôi gặp nhiều rồi. Ai biết cái tờ giấy giám định đó có phải cậu đã mua chuộc bệnh viện để làm giả hay không.”

“Thô lỗ? Tham tiền?”

Ninh Lạc giả vờ kinh ngạc: “Anh thực sự nhìn thấu bản chất của tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên đó.”

Sự thành tâm của cậu khi cầu nguyện kết quả tốt trước kỳ thi đại học cũng không bằng sự thành kính khi cầu trúng số nữa.

Thôi Hướng Dương nghẹn lời, mặt tối sầm lại: “Ninh Lạc, cuối cùng cậu cũng thừa nhận mình là kẻ hám danh và tham lam rồi hả ?!”

Nhưng nghĩ lại, loại người này không phải càng dễ xử lý sao? Đến lúc đó, đưa chứng cứ về việc Ninh Lạc tự chuốc lấy sự suy đồi ra trước mặt Ninh Tịch Bạch, cho cậu ấy thấy bản chất thật của Ninh Lạc, đừng để cậu ấy tiếp tục giới thiệu tài nguyên cho loại người tồi tệ này nữa.

Hắn hất cằm lên: “Nghe nói các cậu lại thất bại trong việc gọi vốn? Thiếu tiền phải không? Thế này đi, cậu cởi một món đồ, tôi sẽ cho cậu 100 ngàn.”

Cởi một món, 100 ngàn!

Tay của Ninh Lạc rủ xuống bên hông hơi run rẩy. Cậu quyết định sẽ liều một phen với đám người có tiền này!

Thấy bộ dạng khó chịu của cậu, Thôi Hướng Dương vui vẻ hẳn lên: “Suy nghĩ xong chưa? Tầng hai có phòng.”

Đôi mi của Ninh Lạc run rẩy, môi mím thành một đường thẳng, thẳng lưng, như thể đang dùng sức phản kháng lại sự chế nhạo này bằng chút sức lực ít ỏi của mình.

Bất ngờ, Ninh Lạc ngẩng đầu, giọng điệu chắc nịch nói: “Tính cả đôi tất nữa”

Thôi Hướng Dương như bị đột quỵ trong giây lát: “Cái gì?”

Ninh Lạc tốt bụng lặp lại: “Tính cả đôi tất nữa. À, tôi còn có đôi giày, một cái cà vạt, hai cái ống tay áo, một cái đồng hồ, hai chiếc nhẫn…”

Cậu liệt kê từng món đồ trên người, càng đếm mắt càng sáng.

Làm ăn phát tài rồi!

Nhưng cậu không dám biểu lộ quá rõ, sợ làm con mồi mới bỏ chạy, chỉ có thể cố gắng kìm nén khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, nín cười đến run rẩy cả người.

Thôi Hướng Dương hiểu ra.

Hắn bị Ninh Lạc lừa rồi!

Lập tức, hắn tức giận đùng đùng.

“Đm, thằng ngu, ai bảo mày chơi như vậy!”

Ninh Lạc thấy Thôi Hướng Dương đổi ý, không vui: “Chẳng lẽ anh không chịu nổi thua cuộc, không muốn trả tiền à?”

Thôi Hướng Dương tức giận đến mức ngực phập phồng, cứ lập lại từ “mày” mãi mà không thể thốt ra thêm từ nào nữa. Cả người hắn giờ run lên vì giận dữ.

Hắn đương nhiên không muốn trả số tiền đó, chẳng qua là không thể chịu đựng việc bị lừa mà còn phải bỏ tiền ra chịu nhục.

Hắn đẩy Ninh Lạc qua một bên: “Ra ngoài, chó khôn không cản đường!” rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại.

Ninh Lạc: “Ê……”

Cậu vừa kêu một tiếng thì bên trong đã phát ra một tiếng động lớn.

Ninh Lạc lẳng lặng bịt tai, lẩm bẩm: “Lúc nãy định bảo anh là vòi nước bị hỏng, sàn nhà có một vũng nước có thể trượt ngã…”

“Tiền nhiều để làm gì, rốt cuộc cũng chỉ có thể làm chó liếm bên cạnh Ninh Tịch Bạch thôi.”

Thôi Hướng Dương vừa đứng vững thì suýt chút nữa lại ngã. Hắn tức giận trừng mắt vào cánh cửa nhà vệ sinh, nghiến răng kêu:

“Mày mới là chó liếm đít, cả nhà mày đều là chó liếm đít!”

————-————-

Với chút tiếc nuối vì không kiếm được thêm tiền, Ninh Lạc quay trở lại đại sảnh.

Sảnh tiệc đông người, cậu tìm mãi mà không thấy bóng dáng của Vương Lâm đâu.

Dù sao tìm kiếm cũng chẳng có ích, mục tiêu của họ là đạo diễn Tôn vẫn chưa xuất hiện, thôi thì làm chút việc có ý nghĩa hơn vậy.

Ánh mắt Ninh Lạc sáng rực hướng về phía bàn tráng miệng mà cậu đã thèm thuồng từ lâu. Cậu đi đến đó, dùng cái kẹp nhanh chóng và chính xác xếp những chiếc bánh nhỏ mà cậu đã thèm ăn từ lâu vào đĩa.

Khi đang tập trung chọn món ăn, cậu không nhận ra sự ồn ào phía sau lưng mình, mãi đến khi tiếng động lại gần mới phát hiện và quay đầu nhìn.

Cậu lập tức thấy một người đàn ông được mọi người vây quanh, bước đi chậm rãi về phía này.

Người đàn ông mặc một bộ vest cao cấp, từ ghim áo, khuy măng sét đến kẹp cà vạt đều được chọn lựa tỉ mỉ và hoàn hảo. Cúc áo sơ mi được cài đến dưới yết hầu, khi anh trò chuyện với người khác thì hơi nghiêng về phía trước, vô tình lộ ra một chút quyến rũ.

Ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông hòa vào những sắc thái sáng tối khác nhau. Khi lại gần, Ninh Lạc mới nhận ra người đàn ông này đang đeo một cặp kính vàng, kính có đường cắt mỏng và phản chiếu ánh sáng làm nổi bật nét sắc bén trên gương mặt.

Nhưng sự lạnh lùng ấy nhanh chóng bị nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng của anh làm lu mờ.

Ninh Lạc lập tức ôm lấy ngực mình, trái tim đập rộn ràng như bản giao hưởng.

Ôi trời, chồng ơi!”

Đúng là cực kỳ hợp gu của cậu! Đúng như một mũi tên trúng đích!

Nếu phải nói Ninh Lạc có gì không thể từ chối, thì những người lịch lãm mà lạnh lùng và đeo kính mắt chắc chắn đứng đầu danh sách. Và giờ đây, hiệu ứng 1+1>2 lại nằm trên một gương mặt hoàn hảo như vậy.

Lộ Đình Châu dừng lại một chút trong cuộc trò chuyện với người khác, ánh mắt quét qua toàn trường.

Ánh nhìn của anh dừng lại trên người Ninh Lạc thêm vài giây. Không phải vì lý do gì khác, mà vì vẻ ngoài của Ninh Lạc quá nổi bật, rất dễ thấy.

Ánh mắt cũng quá nhiệt tình.

Ahhhh, chồng ơi, ảnh đang nhìn mình kìa! 

“Anh có phải đã nghe nhầm không? Thật kỳ lạ”. Lộ Đình Châu khẽ nhíu mày, giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Người bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy, Đình Châu?”

Lộ Đình Châu lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói như tiếng băng vỡ va vào ngọc, thanh thoát: “Không có gì.”

Đình Châu? Lộ Đình Châu?

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Ninh Lạc miễn cưỡng kéo mình ra khỏi sự say mê sắc đẹp.

Đây không phải là nhân vật phản diện trong sách sao?

Nếu như nguyên chủ là hình mẫu đối lập của thiếu gia giả mạo Ninh Tịch Bạch, thì Lộ Đình Châu chính là hình mẫu đối lập của chính diện. Không chỉ không có cảm tình với nhân vật chính, mà còn phớt lờ sự tồn tại của hắn, nhiều lần làm cho nhân vật chính khó xử. Cuối cùng, Lộ Đình Châu thậm chí còn bị làm phiền đến mức làm nảy sinh ý định cấm cửa nhân vật chính, chọc vào điểm nhạy cảm của phe chính diện, bị liên minh làm khó đến mức phải rút lui khỏi giới giải trí trong sự xấu hổ.

Khi mất hết hào quang, anh rơi vào tình trạng thê thảm, ngày ngày say rượu, cuối cùng âm thầm qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, không ai quan tâm.

Nghĩ đến điều này, Ninh Lạc cảm thấy đồng cảm với Lộ Tinh Châu, trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác thương xót.

Không sao đâu ông xã, dù bạn bị người thân phản bội, bạn bè phản bội, thuộc hạ phản bội, nhưng anh cũng không phải không còn gì

“Anh còn một con đường chết á”

Lộ Đình Châu trong một khoảnh khắc không thể giữ được độ cong của khóe môi, liếc mắt tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh chính xác.

Ninh Lạc còn đang cảm thấy tiếc nuối, thì đột nhiên tai cậu khẽ giật, cảm giác như một con thú nhỏ đang bị thợ săn ngắm trúng khiến cậu cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngẩng đầu lên, cậu phát hiện có thêm một người đứng trước mặt mình.

Lộ Đình Châu mỉm cười nhẹ, đôi mắt hồ ly dài hẹp không rời khỏi Ninh Lạc, nhẹ nhàng nheo lại.

“Cậu đây là?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.