Quê mẹ của Ninh Dương cách đây hơn bốn giờ bay. Nghĩ đến những lời Ninh Lạc nói hôm qua, trời còn chưa sáng, Ninh Dương đã lôi cổ Ninh Lạc dậy, quăng thẳng cậu vào ghế sau xe.
Ninh Lạc suốt hành trình như một cái xác không xương, mềm oặt mặc anh muốn làm gì thì làm. Bị ném lên ghế sau, cậu chỉ tùy tiện tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục nằm dài.
Nhìn cái dáng cậu ta nằm thẳng đơ như xác ướp, Ninh Dương không khỏi sửng sốt:
“Giờ anh mới được mở mang tầm mắt. Em đúng là không thèm mở mắt lấy một lần luôn đấy!”
Ninh Lạc không những không mở mắt mà còn chẳng buồn liếc nhìn, chỉ giơ tay uể oải búng nhẹ ngón tay ra hiệu, lẩm bẩm:
“Làm ơn vận chuyển xác số 325 đến hố Tần Thủy Hoàng đúng giờ, tôi sợ lỡ đợt nghĩa vụ quân sự. Cảm ơn. Yêu anh.”
Ninh Dương nhìn chằm chằm vào trái tim nhỏ xíu mà Ninh Lạc giơ lên, cười lạnh:
Mới sáng sớm mà đã bắt đầu phát điên rồi.
Ghế sau đã không còn chỗ, Ninh Dương lên ghế phụ ngồi.
Từ nhà đến sân bay mất hơn một tiếng, Ninh Dương liên tục giục tài xế chạy nhanh hơn. Nghĩ đến gì đó, anh quay đầu hỏi người ở ghế sau:
“Tối qua anh mới nhớ ra, nhà mình có hai dì giống như em nói. Cậu ám chỉ ai? Dậy đi, đừng có ngủ nữa.”
Ninh Lạc bị gọi đến lần thứ hai mới lầm bầm trả lời:
“Để em nghĩ… Hình như là có đứa con trai lêu lổng, bị nuôi hư rồi.”
“Con gái à?”
“Con trai.” Ninh Lạc khẳng định.
Nghe thế, Ninh Dương lập tức quay đầu bảo tài xế:
“Chạy chậm lại đi, an toàn là trên hết.”
Ninh Lạc cuối cùng cũng mở mắt, ngơ ngác nhìn với hai dấu chấm hỏi to đùng trong mắt.
“Nếu là nó thì không cần vội” Ninh Dương nói. “Gặp rồi em sẽ hiểu.”
Ninh Lạc nhất thời không hiểu, nhưng nhớ đến lời Ninh Tịch Bạch từng kể:
“Hình như quan hệ giữa dì và dượng không được tốt lắm, chắc chắn có bí mật gì đó.”
“Nghe nói hồi trước anh dẫn Ninh Tịch Bạch về quê, hắn ta nhân cơ hội khai phá “địa bàn” mới, vừa chinh phục đàn ông, vừa sáng tạo thêm “tư thế” mới. Và khi đó, jawsn ta vô tình nghe lén được chuyện tình tay ba của dượng anh ngay sau nhà anh.“
Ninh Dương đã quá quen với những câu chuyện kiểu này, chỉ “ừ” một tiếng bình thản:
“Nên mới dẫn em đến xem trò vui.”
Ninh Lạc: “?”
Đầu óc cậu còn ngái ngủ, nghĩ không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa, thiếp đi lần nữa. Cả đoạn đường gần một tiếng, cậu gần như không tỉnh, mãi đến khi bị đập đầu vào cửa xe mới choàng dậy.
Cậu xoa xoa cái trán đau nhức, phát hiện trên người có một chiếc áo khoác, nhìn kỹ thì là của Ninh Dương.
Ninh Lạc nghĩ ngợi một chút, đoán chắc Ninh Dương dùng áo để lót đầu cho mình, nhưng tiếc là chẳng ăn thua.
Cậu trả áo lại cho Ninh Dương, ngáp một cái thật to:
“Kỳ lạ ghê, em vừa mơ thấy anh nói dẫn em đi xem trò vui… Á, đau đầu quá, chắc có ai đó đang ăn cắp trí tuệ của em, tất cả đã bị đánh cắp rồi.”
Ninh Dương nhận lại áo:
“Ai rảnh đến mức đi ăn cắp của ăn em? Não em, thây ma cũng không thèm.”
Ninh Lạc ngáp xong, tỉnh táo hơn một chút:
“Đừng nói vậy, chúng ta cùng gen đấy. Anh cũng đâu thông minh hơn em bao nhiêu.”
Ninh Dương: “…”
Cái DNA này bẩn quá rồi.
Sau đó, cả hai lên máy bay. Khi hạ cánh xuống thành phố M, vừa bước ra khỏi sân bay, Ninh Lạc đã chụp ngay một bức ảnh đăng lên trang cá nhân, kèm theo dòng trạng thái:
【Ngày tháng trôi qua, tôi lại lao vào một cuộc hẹn hò lãng mạn khác giữa núi và biển.】
Ninh Dương nhìn thấy, bất lực:
“Em copy câu này ở đâu ra thế? Sao mà sến súa vậy?”
Ninh Lạc phản bác:
“Sến gì mà sến, đây là gọi là tinh tế! Em chăm sóc trang cá nhân của mình kỹ lắm đấy.”
Ninh Dương nhún vai:
“Em vui là được.”
Một giờ sau, Ninh Lạc cuối cùng cũng gặp mẹ của Ninh Dương – cô Tôn Lan Việt.
Có lẽ vì tiếp xúc với làng giải trí nhiều nên bà Tôn Lan Việt trông rất trẻ trung. Vừa thấy Ninh Lạc, bà đã ôm cậu vào lòng:
“Đây là Tiểu Lạc à? Quả nhiên giống mẹ con hơn.”
Ninh Lạc mỉm cười chào hỏi:
“Cháu chào dì ạ.”
Nụ cười có má lúm đáng yêu của cậu làm bà Tôn Lan Việt không nhịn được, đưa tay véo nhẹ má cậu:
“Dễ thương quá. Đừng khách sáo thế. Nói thật, dì còn phải cảm ơn con. Nếu không phải con nói với A Dương, bảo nó…”
“Mẹ” Ninh Dương nhanh chóng cắt ngang, “Các dì đến chưa?”
Bà Tôn Lan Việt đưa mắt nhìn hai người, nuốt lại câu định nói:
“Đến rồi, Tiểu Lạc vào nhà đi, chắc con cũng mệt cả ngày rồi.”
Ninh Lạc ngoan ngoãn đáp:
“Dạ vâng ạ.”
Nhà họ Tôn là một gia tộc lớn, rễ sâu nhánh rộng. Ninh Lạc không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, hết nhóm này đến nhóm khác, như lúa chờ gặt, mãi không hết. Cậu lại là người lạ mặt, nên ai vào cũng đều tò mò hỏi:
“Cậu này là ai đấy?”
Sau khi bước vào, đến lượt tự giới thiệu. Không ít người sau đó bắt đầu thắc mắc tại sao Ninh Dương lại mang theo cậu, biến Ninh Lạc thành nhân vật trung tâm được mọi ánh nhìn đổ dồn vào.
Ninh Lạc khó chịu y như một quả trứng trà đang lăn lộn trong nồi nước sôi, ngồi đứng không yên.
“Ai hiểu được chứ, đúng là địa ngục dành cho người hướng nội! Nếu không phải vì đi hóng hớt, tôi thề tôi chẳng thèm tới đây. Chó cũng không thèm tới!“
Ninh Dương, người năm nào cũng phải trải qua cảnh này, chỉ lặng lẽ nhìn: “…”
Hoàn toàn không hay biết rằng mình vừa vô tình dính đạn lạc, Ninh Lạc hỏi mỗi người bước vào:
“Cái này phải không? Cậu nhìn thử xem.”
Bị hỏi nhiều đến mức phiền, Ninh Dương đáp bừa mà không thèm ngẩng đầu lên:
“Không phải… À, phải.”
Anh đứng dậy.
“Rốt cuộc là phải hay không phải?”
“Phải” Ninh Dương nhìn thấy Tôn Sơ Linh cùng nhân tình Lam Minh Phi đang tiến lại gần, quay sang Ninh Lạc, trầm giọng nói, “Chuẩn bị tinh thần đi.”
Ninh Lạc còn chưa kịp hiểu là chuẩn bị cái gì, đã ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc. Mùi hương xộc vào mũi khiến cậu hắt hơi liên tục mấy lần liền.
“Tên “tinh linh nước hoa” to gan, dám dùng thủ đoạn ám sát hèn hạ thế này!“
Tôn Sơ Lăng vốn thích dùng nước hoa nồng, nhưng đây là lần đầu có người công khai tạt gáo nước lạnh vào mặt bà như vậy. Nhìn thấy Ninh Lạc vừa hắt hơi xong, sắc mặt bà lập tức sa sầm:
“Ninh Dương, người này là ai? Cậu đưa tới đây à?”
Ninh Dương lạnh nhạt, không muốn đôi co nhiều lời:
“Em trai tôi, Ninh Lạc.”
Nghe vậy, Tôn Sơ Lăng nhìn Ninh Lạc từ đầu đến chân, ánh mắt như đang chọn mua thịt lợn ở chợ, cân nhắc từng chút mỡ nạc. Đôi mắt phượng dài xếch của bà ánh lên vẻ cay nghiệt:
“Thì ra là nó. Là con của người vợ quê mùa không ra gì mà cha cậu lấy về ấy hả? Tôi nghe nói đứa nhỏ này được nuôi bên ngoài, quen kiểu hoang dã rồi. Sao cậu lại đưa nó tới đây?”
Tôn Sơ Lăng xưa nay không ưa gì Tôn Lan Việt, mà những người liên quan đến bà ấy cũng thường xuyên bị bà tìm cách chèn ép. Điều này càng rõ hơn từ khi Tôn Lan Việt nắm quyền chủ gia đình.
Nghe những lời này, Ninh Dương lập tức phản pháo:
“Quê mùa? Dì Hai, nhà Thanh mất rồi, dì tỉnh táo lại đi. Đừng vừa tháo băng bó chân xong lại tự băng não mình.”
Tôn Sơ Lăng trợn mắt khó tin:
“Ninh Dương, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lúc này, Ninh Dương mới nhận ra mình chưa bao giờ nói năng kiểu này. Trước đây, dù bị công kích, anh cũng chẳng biết cách đáp trả.
Anh quay sang nhìn Ninh Lạc đang mải xoa mũi, ánh mắt đầy phức tạp. Một sự thật bất ngờ dần lộ ra: “Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.”
Còn bản thân anh, giờ đã bị ép phải trở thành một cây hành khổng lồ của vùng Chương Khâu.
Ninh Lạc lại hắt hơi mấy cái nữa, hoàn toàn bỏ lỡ màn giao tranh đầu tiên giữa hai người. Đến khi cậu bỏ tay xuống, phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, đặc biệt là ánh nhìn không mấy thân thiện của Tôn Sơ Lăng.
Cậu chớp mắt, bối rối hỏi:
“Ơ… Gì thế ạ?”
Ninh Dương không khỏi bội phục sự vô tư của Ninh Lạc.
Lam Minh Phi cười hoà giải, trông có vẻ rất vui vẻ:
“Thì ra là em trai của Tiểu Dương, lần đầu gặp, quả nhiên phong độ ngời ngời.”
Ninh Lạc cũng tươi cười đáp lại:
“Chào chú, chào chú.”
“Wow, đây đúng là ông dượng cặn bã chính hiệu rồi. Lừa tiền, lừa tình, lừa hôn nhân, hễ dính dáng đến phạm pháp là không việc gì ông ta không làm.“
Ninh Dương khẽ cười khẩy, không chút khách sáo.
Đúng là cái nồi nào úp cái vung nấy, hai người này quả thật là cặp đôi “trời sinh một cặp.”
Tôn Sơ Linh bị Ninh Dương làm tức nghẹn, bèn chuyển sang công kích:
“Ninh Dương, cậu cũng lớn tuổi rồi, sao mãi không chịu tìm bạn gái? Cậu biết ngoài kia người ta đồn đại thế nào không? Nói cậu là tên biế.n th.ái đồng tính, chuyên nhắm vào đàn ông, còn bảo cậu kiểu đó sớm muộn gì cũng mắc bệnh!”
“Quá đáng vậy trời? Tội nghiệp anh tôi, sống đời cô độc mà cũng bị đồn đại như đúng rồi!“
Ninh Dương bị công kích hai lần liền, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản:
“Đã không nói được thì tốt nhất đừng nói. Nếu bà thích nghe phiên bản nào, bảo tôi một tiếng, tôi đích thân đi truyền.”
Tôn Sơ Linh nghẹn họng.
Không đúng… Đây thật sự là Ninh Dương sao?
Sao lại thành ra thế này? Giống như lợn chết không sợ nước sôi!
Ninh Dương bình thản nói tiếp:
“Thật ra tôi không tìm bạn gái là vì cuộc gặp gỡ của bà và dượng quá lãng mạn, khiến tôi khát khao muốn có một tình yêu tương tự.”
Anh quay sang Ninh Lạc, làm ra vẻ nghiêm túc hỏi:
“Cậu có biết bà hai và dượng gặp nhau thế nào không?”
Ninh Lạc đương nhiên biết, nhưng không hiểu anh trai muốn làm gì, bèn phối hợp:
“Không biết, gặp nhau thế nào vậy?”
Ninh Dương nhìn chằm chằm vào Lam Minh Phi, chậm rãi kể:
“Tất nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân. Nghe nói bà hai trên đường tan học bị kẻ xấu đánh lén và bắt cóc, dượng bất chấp mọi khó khăn cứu bà ấy ra. Cảnh sát không tìm được người mà dượng lại dễ dàng giải cứu, đúng là sức mạnh của tình yêu.”
Lam Minh Phi bất giác căng thẳng, như thể vừa bị ai đó bóp nghẹt tim. Ông ta vội vàng đáp, cố tỏ ra đầy cảm xúc:
“Đó là ý trời, là sự sắp đặt của số phận.”
Ninh Lạc toát mồ hôi hột.
“Đẳng cấp thật đấy! Chuyện thế này mà cũng dám đổ tại ông trời? Công ty nước tẩy trang nên mời ông ta làm đại sứ thương hiệu, slogan tôi nghĩ sẵn rồi: “Sạch bong, kin kít”“
Ninh Dương suy ngẫm, thấy câu quảng cáo này cũng khá hợp lý. Dù sao anh cũng vừa đầu tư vào một thương hiệu mỹ phẩm…
Khoan đã, bây giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này!
Ninh Dương kéo suy nghĩ trở lại, tiếp tục gia tăng áp lực lên Lam Minh Phi:
“Quả nhiên, ông trời ưu ái hai người thật. Thật trùng hợp, gần đây tôi vừa tìm được manh mối mới về vụ việc năm đó. Xem xong mà tôi sửng sốt.”
Giọng anh trầm hẳn xuống, từng chữ rành rọt:
“Không ngờ… thật sự có người dám làm chuyện như thế.”
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Lam Minh Phi, khiến đối phương toát mồ hôi lạnh.
Làm gì có chuyện trùng hợp thế?
Ninh Lạc nhìn đường chân tóc của anh trai mà cảm thán:
“Không ngờ anh lại tìm ra được chứng cứ năm đó. Từ nay em sẽ không bao giờ gọi anh là kẻ ngốc trong lòng nữa. Anh là người thông minh nhất, thông minh tuyệt đỉnh!“
Ninh Dương nghiến răng.
“Đừng nghĩ rằng những lời có ý như vậy mà hắn không nghe ra!”
Lưng của Lục Minh Phi dần ướt đẫm mồ hôi lạnh, gió thổi qua, áo dính chặt vào lưng ông ta.
Ông ta vốn nghĩ rằng chuyện cũ, dù có manh mối mới thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi bị ánh mắt áp bức của Ninh Dương nhìn chằm chằm, chút tự tin còn lại dần dần tan biến, ông ta cười gượng: “Haha, vậy à? Thế thì là chuyện tốt, rất tốt.”
Những lời tiếp theo của Tôn Sơ Linh khiến ông ta càng thêm lo lắng: “Manh mối mới? Là gì vậy? Cậu nói đi, tôi sớm muộn gì cũng sẽ đưa đám người đó vào tù, để bọn chúng ở đó cho đến chết!”
Ninh Lạc đứng bên cạnh, cười hề hề, gần như cầm hạt dưa mà gặm, vừa nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng không khỏi lắc đầu.
“Hy sinh vì đại nghĩa? Không, đây là chó cắn chó, không tìm thấy các người trên Baidu, phải vào Sogou* mới có thể tìm ra.“
Sogou có tên tiếng anh là Search-dog (chó tìm kiếm) là Công cụ tìm kiếm và ứng dụng web được tạo ra bởi Vương Tiểu Xuyên
Với thái độ của Tôn Sơ Linh đối với Ninh Dương, Ninh Lạc bản năng đã không thích người này.
Vào tù? Ở đó đến chết?
Lục Minh Phi lọc từ khóa cực kỳ chính xác, nhạy cảm hơn cả việc tìm sách trên trang web Tấn Giang, ngay lập tức như con chim hoảng sợ, mặt mũi tái nhợt, tay run như rây gạo, tâm lý như bị nén chặt đến cực điểm.
Câu tiếp theo của Ninh Dương đẩy anh ta xuống địa ngục: “Dì hai à, nếu bà hỏi tôi, chi bằng đi hỏi chồng của dì. Cả chuyện năm đó, ông ấy tham gia từ đầu đến cuối, biết rõ hơn bất kỳ ai.”
Câu nói này vừa ra, không chỉ Tôn Sơ Linh và chồng đứng ngây người, mà cả Tôn Lan Việt và những người nghe được đều ngây ra.
Câu này có ý gì? Lục Minh Phi đã làm chuyện gì không thể công khai sao?
Lục Minh Phi kinh hãi: “Ninh Dương, ăn cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng đừng nói chuyện bừa bãi!”
Tôn Sơ Linh sau một lúc ngẩn ra thì tức giận: “Ninh Dương, cậu đang nói bậy bạ gì thế? Mẹ cậu có dạy cậu nói như vậy để làm nhục chồng tôi không?”
Bà ta chỉ vào Tôn Lan Việt đang đi đến, “Bà dạy con trai tốt thật đấy! Mẹ con các người thật đáng ghê tởm!”
“Dì!” Một giọng trẻ con bất ngờ vang lên.
Một cô bé khóc chạy đến ôm lấy Tôn Lan Việt, khóc lóc nói: “Huhu, dì ơi, anh trai đẩy con, anh ấy đẩy con ngã vào ao.”
Tôn Lan Việt thấy tóc cô bé ướt sũng, vội vàng nói: “Chuyện gì vậy, Điềm Điềm, từ từ nói.”
Lục Minh Phi thấy câu chuyện bị chuyển hướng, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện này với Tôn Sơ Linh sau khi về nhà.
Dù sao thì bà ta ngốc lắm, nói gì cũng được. Cái lý do tốt nhất là đổ tội cho Tôn Lan Việt và con trai, Tôn Sơ Linh từ lâu đã không ưa gì việc không phải mình nắm quyền ở Tôn gia, bà ta luôn khó chịu với hai người đó.
Nhưng ngay sau đó, ông ta nhận ra mình đã quá sớm mừng rỡ.
Bởi vì Điềm Điềm chỉ vào ông ta nói: “Anh trai của dì hai đẩy con vào ao, chỉ vì con thắng trong trò chơi, anh ấy không vui…”
“Mày lại dám tố cáo!” Lại một quả bom nhỏ lao ra, muốn đẩy Điềm Điềm.
Tôn Lan Việt quát: “Tôn Mão!”
Tôn Mão rất sợ bà ta, đứng im không dám nhúc nhích.
Ninh Lạc nhìn thấy người bảo mẫu đứng sau Tôn Mão.
“Ôi chao, mở khóa nhân vật mới! Giờ đây đang đi về phía chúng ta là bà vú tiểu tam và đứa con ngoài giá thú của cô ấy, hãy chào đón họ gia nhập, thêm phần hấp dẫn cho vở kịch này, làm nó sáng bừng như ban ngày!“
Ngày đêm không ngừng.
Ninh Dương không hề bỏ qua một từ nào, mắt anh ta lướt qua Sơn Mão và bà vú của hắn, ánh mắt quét qua lại giữa đôi mắt của hai người.
Thật ra, phải nói là đôi mắt đó giống bà vú đến bảy tám phần.
Quả thật là “đi đêm bị che mắt”, trước đây hoàn toàn không nhận ra.
Chủ yếu là không ngờ, Lục Minh Phi thường ngày trầm lặng, không ngờ lại có gan lớn như vậy.
Tôn Lan Việt hỏi bà vú của hai người: “Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ra đi.”
Bà vú của Điềm Điềm ngay lập tức kể rõ ngọn nguồn, hoàn toàn trùng khớp với lời Điềm Điềm kể. Trái lại, bà vú của Sơn Mão cứng rắn khẳng định là lỗi của Điềm Điềm, là do cô bé không đứng vững.
“Vậy Sơn Mão có lỗi gì? Nó vẫn chỉ là đứa trẻ, không có ý xấu đâu.”
“Ngươi nói bậy! Rõ ràng là Sơn Mão đẩy Điềm Điềm, chúng tôi đều nhìn thấy mà!”
Một cậu bé đang chơi cùng với họ chạy ra, hô lên.
Tôn Sơ Linh không vui: “Cô bé này, rơi xuống nước thì rơi thôi, có gì quý giá đâu mà đổ lỗi cho con trai tôi? Đừng tưởng con tôi dễ bị bắt nạt. Sao em gái tôi không dạy dỗ cô cho đàng hoàng, sau này sao tìm được chồng?”
Sơn Mão vênh váo vung tay về phía Điềm Điềm, cánh tay mập mạp rung lên một trận.
Cô bé muốn khóc mà cũng không dám, đầy ắp oan ức nhưng không biết phải nói với ai, co ro vào lòng Tôn Lan Việt.
“Không thể tin được tôi nghe được gì đây, đây là lời nói của phụ nữ thế hệ mới ở thế kỷ 21 sao? Không thể nào, nếu tôi nuốt những lời chửi này xuống, miệng tôi cũng bị bẩn! Tôi muốn đứng lên dạy dỗ các người mà không được.“
Ninh Lạc cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, suýt nữa thì xắn tay áo lao vào, nhưng bị Ninh Dương giữ lại.
Cậu quay sang nhìn Ninh Dương: “Anh ơi!”
“Thật quá đáng, làm sao có thể bắt nạt cô bé như vậy! “
Ninh Dương ra hiệu cho cậu bình tĩnh, rồi nói với Tôn Sơ Linh: “Dì ơi, đừng nóng vội, không phải là con của dì, sao dì phải lo lắng đến vậy?”
Ninh Lạc vừa nghe câu này, lập tức không còn vội vã nữa.
“À, thì ra anh bình tĩnh như vậy là đã nắm được chứng cứ quan trọng rồi, chuẩn bị ra tay rồi.“
Tôn Sơ Linh lập tức nghiêm mặt: “Cậu có ý gì?”
Cả đời cô tiếc nuối nhất là không sinh được con trai cho Lục Minh Phi, mà Ninh Dương là một người cháu, lại dám dùng lời lẽ mỉa mai cô?
“Ý tôi là” Ninh Yạng nhìn Lục Minh Phi, “Chồng dì và bà vú cho Sơn Mão đều không vội vàng, sao dì phải đứng ra làm gì?”
“Là chuyện gì?!”
Mọi người đều kinh ngạc.
Gương mặt của bảo mẫu lập tức tái xanh.
“Câu này có ý gì? Là nói đứa trẻ này là con của bảo mẫu và Lục Minh Phi à?”
“Lục Minh Phi ngoại tình? Hay là ngay dưới mắt của Tôn Sơ Linh?”
“Vậy Tôn Sơ Linh chẳng phải trở thành bà vợ cũ nuôi con của tiểu tam sao?”
“Nhìn kỹ đi, hai người này quả thật có nét giống nhau.”
“Đây là chuyện gì vậy! Rối rắm như vậy, phim truyền hình buổi tối cũng không có kịch tính như vậy!”
“Mặc dù là kịch cẩu huyết, nhưng sao lại k.ích th.ích thế nhỉ?”
Ninh Lạc nhìn họ với ánh mắt đầy từ bi như một người từng trải.
“Cảm giác bị dội vào đầu một đống máu chó sẽ như thế nào? Sướng nhỉ? Còn chưa thấm vào đâu đâu, những màn cẩu huyết mà các người trải qua không thể so được với tôi đâu! Mỗi lần tôi tham gia một vở kịch cẩu huyết, chưa bao giờ thiếu mặt!“
Lục Minh Phi nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, hét lên: “Nói bậy! Tất cả đều là giả!”
Hắn ta vội vàng nhìn sắc mặt Tôn Sơ Linh: “Sơ Linh, đừng nghe hắn ta nói lung tung!”
Ninh Dương đáp lại: “Có phải bậy không, làm một bài xét nghiệm huyết thống là biết ngay. Khi có kết quả, dì hai hỏi chồng dì xem tại sao năm đó lại bắt cóc dì cũng không muộn.”
“Ôi trời, nice strike! “
Tiếng “cạch” vang lên.
Đó là khi Tôn Sơ Linh bị choáng, lùi về phía sau và không cẩn thận làm rơi chiếc cốc trà lục hoa, chiếc cốc vỡ tan ngay lập tức.
Ninh Lạc rõ ràng nghe thấy tiếng chửi thầm của Tôn Lan Việt, người trước giờ vẫn bình tĩnh, giờ đây âm thầm chửi một câu t.hô t.ục.
“Hả? Tôi nghe nhầm à? Bà cô sao lại chửi người ta vậy?“
Ninh Dương quay mặt đi, giả vờ không nghe thấy.
Tôn Lan Việt nhìn chiếc ly trà yêu thích của mình vỡ thành mảnh, đau đớn đến cực điểm, nhìn Tôn Sơ Linh, cười mỉa: “Vậy thì chúng ta làm một bài xét nghiệm huyết thống đi, để tránh oan uổng cho anh rể, đúng không?”
Dám làm vỡ cốc trà của tôi, cô, chết, chắc rồi!
Ninh Lạc chắc chắn rằng cậu có thể nhìn thấy dòng chữ lớn này trên khuôn mặt của Tôn Lan Việt.
Tiếng ” bụp” vang lên.
Bảo mẫu đảo mắt một vòng, rồi ngất xỉu ngay lập tức.