Cả Giới Giải Trí Đều Nghe Thấy Tôi Phát Điên

Chương 49: Ôm chàng trai đẹp trai với trái tim tan vỡ.




Tất cả mọi người trong đoàn phim đều bị tiếng kêu thảm thiết của Ninh Lạc thu hút.

Thấy Phương Lộc Dã xắn tay áo trang phục, tức đến run người:

“Tôi đánh người? Tôi còn muốn cắn người nữa đấy! Đứng lại cho tôi!”

Ninh Lạc thấy tình thế bất ổn, lập tức co giò chạy.

Kết quả, tóc giả dài thượt của cậu bị Phương Lộc Dã túm chặt, còn vướng vào lưới tóc. Lo sợ cho mái tóc quý giá của mình, Ninh Lạc đành khựng lại, quay đầu chiến đấu trực diện, túm lấy đai lưng của Phương Lộc Dã mà giật mạnh:

“Buông tay!”

Phương Lộc Dã bị siết đến suýt hộc máu, mặt méo xệch:

“Không… buông!”

“Buông ngay! Tui sẽ cắn đó!”

“Không buông! Khốn kiếp, ông thật sự dám cắn à?!”

Hai người quấn lấy nhau như mèo đánh nhau, không ai chịu nhường ai.

Đột nhiên cả hai đồng loạt quay đầu, trừng mắt nhìn nhân viên hậu trường đang giơ máy quay.

Nhân viên hậu trường ló đầu ra từ phía sau máy quay, hăng hái cổ vũ:

“Đánh tiếp đi, đừng ngừng lại!”

“…”

Hai người trầm mặc một giây, rồi đồng thời thả nhau ra.

Rõ ràng có thể nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối từ nhân viên hậu trường:

“Haiz… Lại lỡ mất một cảnh hậu trường hay rồi.”

Ninh Lạc vội vàng chỉnh sửa hình tượng, phủi tay áo, kéo thẳng cổ áo, vừa xoa đầu đau nhức vừa lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng.

Hừ! Tui là người có văn hóa, tui chẳng thèm chấp với một số tên 0 như tên đó.

Phương Lộc Dã nghiến răng ken két, định xông tới lần nữa, nhưng đúng lúc đó Tôn Học Binh gọi anh ta đi quay thêm một cảnh khác.

Trước khi đi, Phương Lộc Dã còn hậm hực ném lại:

“Tan làm đừng có chạy!”

Ninh Lạc lén làm mặt quỷ về phía bóng lưng anh ta.

“Trẻ con quá, ai thèm hẹn với ông” Cậu lầm bầm, vô tình bắt gặp ánh mắt của Lộ Đình Châu đang đứng từ xa.

Dường như nhận ra ánh nhìn của cậu, Lộ Đình Châu hơi nghiêng đầu về phía này.

Ninh Lạc giật mình, vội quay phắt đầu đi, đến nỗi cổ kêu “rắc” một tiếng, đau đến mức làm mặt cậu méo xệch.

Đừng nhìn em, đừng nhìn em, coi như không thấy em đi, em cầu xin anh đấy!

Bộ dạng sợ sệt này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hung hăng đòi mách Lộ Đình Châu ban nãy.

Đào Tử thắc mắc:

“Anh Lạc, sao tai anh đỏ thế?”

Đỏ hồi nào, ai đỏ? Tai tui vốn thế, cậu đừng nói bậy!

Ninh Lạc cố giữ hình tượng, miễn cưỡng đáp:

“Chắc tại trời nóng quá, tôi đi thay trang phục đây.”

Không nghi ngờ gì, Đào Tử để cậu vào phòng nghỉ còn tốt bụng dúi thêm chiếc quạt nhỏ vào tay cậu.

Ninh Lạc ngồi phịch xuống ghế trong phòng nghỉ, càng ngồi càng nghĩ tới cảnh mình vô tình bắt gặp đêm qua ngoài ban công.

Lộ Đình Châu… thật sự hút thuốc sao?

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, đầu óc cậu lập tức như ngựa hoang thoát cương, phi mã không dừng lại.

Ninh Lạc không kìm được mà nhớ lại khuôn mặt nghiêng dưới ánh lửa mập mờ, sống lưng căng thẳng như lưỡi dao sắc bén tựa vào lan can, vòng eo săn chắc bị dây thắt lưng siết chặt, cùng những đường nét gọn gàng ẩn hiện sau lớp quần âu…

“Bốp.”

Cậu vội đưa tay che mặt.

Ninh Lạc: “Không được, không thể nghĩ tiếp nữa! Chỉ được nhìn mà không được sờ, nghĩ nhiều thì có ích gì chứ!”

Nếu biết trước thì đã giả vờ ngã vào người anh ấy rồi, ít nhất cũng được cảm nhận tám múi cơ bụng cứng rắn một lần! Uổng quá, thật sự là lỗ nặng!”

“Thật là… Không biết tranh thủ gì cả…” Ninh Lạc than thở, nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong lòng.

Lọc sạch những suy nghĩ vàng khè trong đầu, Ninh Lạc mới nhớ đến trạng thái kỳ lạ của Lộ Đình Châu tối qua.

“Anh ấy trông thật không ổn… Nhưng rõ ràng là người rất giỏi kiểm soát cảm xúc mà?”

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ninh Lạc chỉ có thể đoán có liên quan đến vết thương trên mặt Lộ Đình Châu, nhưng không lần ra được điều gì thêm.

“Khó chịu thật, nghĩ nhiều đau cả đầu… Thôi đi toilet thư giãn chút đã!”

Mang lương đi “giải quyết nhu cầu”, thật là tuyệt!

Lúc này mọi người trong đoàn phim đều bận rộn quay chụp ngoài trường quay, toilet vắng tanh.

Khu quay phim theo phong cách cổ trang với những ngôi nhà rộng lớn, lối đi quanh co khắp nơi. Khi đi ngang qua rừng trúc, Ninh Lạc vô tình nghe thấy tiếng nói chuyện, còn là giọng của Lộ Đình Châu và Phương Lộc Dã!

Phương Lộc Dã hỏi:
“Anh, lần này dì mượn danh bà ngoại gọi anh về, không phải lại muốn gì đấy chứ?”

Lộ Đình Châu bình thản đáp:
“Còn muốn gì được nữa? Chỉ là xin tiền thôi.”

Phương Lộc Dã bực bội cau mày:
“Bà ta sao cứ như vậy mãi! Anh có cho không?”

Lộ Đình Châu dựa vào tảng đá giả núi, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Đầu thuốc hơi có dấu cắn, còn vương chút ẩm ướt, ánh mắt khép hờ đầy lạnh lẽo.

“Cho à?” Lộ Đình Châu cười nhạt, giọng nói lạnh như băng:
“Tôi nói với bà ta, ngoài tiền chu cấp, muốn moi tiền từ tôi thì chỉ có tiền mua đất chôn hoặc đốt vàng mã thôi.”

Ninh Lạc đứng đờ ra một lúc, đầu óc trống rỗng.

Phương Lộc Dã líu lưỡi:
“Vậy… Bà ta nói gì?”

Lộ Đình Châu nhìn đốm lửa đỏ trên đầu thuốc, giọng bình thản như thể chuyện chẳng liên quan:

“Ồ, bà ta tát tôi một cái, bảo tôi cút.”

Đến đây, giọng anh khẽ chùng xuống, khẽ chặc lưỡi:
“Đeo nhẫn tát đấy, làm xước cả mặt tôi.”

“… …”

Phương Lộc Dã im lặng một lát, rồi thật lòng hỏi:
“Anh… em có thể nói anh tự làm tự chịu không?”

Lộ Đình Châu thản nhiên:
“Cậu vừa mới nói rồi còn gì.”

Cái gì! Lúc ra tay bà ta không hề nghĩ đến cảm xúc của hội mê nhan sắc à? Gương mặt hoàn mỹ thế mà cũng nỡ tát, biến người đàn ông của tôi thành soái ca phong trần tổn thương mất rồi!

Hai người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động.

Quả nhiên, giữa những bụi trúc đan xen, một gương mặt đang đầy phẫn nộ hiện ra.

Thậm chí còn tức giận hơn cả chính chủ, hoàn toàn không nhận ra bản thân đã bị phát hiện.

“Ninh Lạc.” Lộ Đình Châu gọi cậu.

Ninh Lạc giật nảy mình, thấy cả hai đang nhìn mình chằm chằm, liền gãi đầu cười gượng:

“À… em không cố ý nghe lén đâu.”

Emthật sự định rời đi rồi, nhưng đôi chân lại không nghe lời. Đã bảo là đi mau đi mau, vậy mà nó vẫn đứng ì một chỗ!

Phương Lộc Dã nhếch môi, suy nghĩ: Chân không nghe lời à? Chặt luôn đi!

Ninh Lạc đang thẫn thờ thì bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ.

Lộ Đình Châu: “Em về trước đi.”

Phương Lộc Dã nhìn qua nhìn lại giữa hai người, nghi ngờ nói:
“Sao em cứ thấy hai người có chuyện gì đó giấu em vậy?”

Ninh Lạc nghe thế thì da đầu căng lên, thật muốn trợn trắng mắt với anh ta một cái.

Đi bẻ ngô đi đồ ngốc, anh trai cậu còn thấy cậu chướng mắt cơ mà!

Phương Lộc Dã nghẹn lời: “…”

Nếu không nể mặt anh ấy, tôi đã xắn tay áo xử ông rồi!

Lộ Đình Châu thở dài mệt mỏi, cảm giác như mỗi ngày đều phải hóa giải đại chiến thế giới.

“Mau đi đi” anh nói.

Khi thấy Phương Lộc Dã đi khuất, Ninh Lạc liền hỏi dồn:
“Anh nói hôm qua tâm trạng tốt hơn rồi, vậy giờ sao lại không tốt nữa?”

Thật là tội nghiệp! Một chiếc cải thảo nhỏ không ai thương không ai nhớ. Nhưng không sao, vòng tay tôi luôn rộng mở đón chào những anh chàng vai rộng eo thon, tám múi bụng, cao 1m88, chân dài mặt đẹp… nào, dựa vào đây đi!

Lộ Đình Châu suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
“Không tốt lắm.”

Ninh Lạc: “Hả? Sao vậy?”

Lộ Đình Châu hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người, chăm chú nhìn vào mắt cậu, như thể bị tổn thương:
“Bởi vì hôm nay Ninh Lạc cứ tránh mặt anh… tại sao vậy?”

Hương bạc hà nhẹ nhàng hòa quyện trong khói thuốc lại thoảng qua.

Lộ Đình Châu: “Là do những gì anh nói hôm qua khiến em khó chịu sao? Nếu vậy, anh xin lỗi.”

Ninh Lạc giật mình:
“Không không không! Không hề! Em không có khó chịu gì đâu!”

Trời ơi! Mình thật không ngờ mình lại làm anh ấy buồn đến mức này! Tội lỗi quá!

Ninh Lạc vội vàng:
“Em thề em không tránh anh, thật đó! Sau này gặp anh em nhất định sẽ vui vẻ chào hỏi ngay!”

Em sẽ lướt tới như cơn gió, ngậm một bông hồng đỏ, quỳ một gối xuống và hét lớn: “Chào anh đẹp trai! Cưới em đi!”

Lộ Đình Châu hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên, giọng điệu trở lại bình thường:
“Thật sao? Em nói thế thì anh sẽ tin đấy.”

Ninh Lạc: “Thật mà! Em nói gì cũng thật 100%!”

Không nhận ra nét cười thoáng qua trên môi Lộ Đình Châu, Ninh Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Sao em cứ ngửi thấy mùi bạc hà trên người anh vậy? Anh dùng tinh dầu bạc hà à?”

Lộ Đình Châu: “Cái này à?”

Anh giơ điếu thuốc trong tay lên:
“Thuốc lá vị bạc hà.”

Ninh Lạc tròn mắt:
“Có loại thuốc như vậy sao?”

Lộ Đình Châu nhìn vẻ mặt tò mò của cậu, khẽ cười:
“Muốn thử không?”

Ninh Lạc sáng mắt lên:
“Được không? Được không?”

Lộ Đình Châu cười nhạt:
“Tất nhiên là… không.”

Ninh Lạc ỉu xìu:
“Sao lại không chứ?”

Lộ Đình Châu đứng thẳng dậy, nụ cười nhàn nhạt:
“Trẻ con không được hút thuốc.”

Ninh Lạc ngớ người:
“Em không phải trẻ con! Em đã hơn hai mươi rồi đó!”

Lộ Đình Châu khẽ nghiêng đầu, cười ý vị:
“Thật sao? Nhưng anh nhớ lúc anh vào đại học, em vẫn còn học tiểu học mà… học sinh Ninh Lạc à?”

Ninh Lạc: “…???”

Ninh Lạc chớp mắt mấy cái, cảm thấy câu nói kia nghe quen đến lạ, nhưng lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu. Thật đáng ghét!

Lộ Đình Châu giả vờ trầm tư:
“Nhưng nói mới nhớ…”
“Lúc anh học tiểu học, em còn mặc quần hở đáy đúng không?”

Ninh Lạc: “???”

“A a a a im miệng lại ngay đi, ông chồng câm của tôi ơi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.