Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 65: Chương 65




Chương 65:

Đối với việc Thư Mông đáp nhại, Nguyên Triết chỉ mỉm cười lắc đầu không tiếp tục truy hỏi.

Kì nghỉ cuối tuần tươi đẹp thì hôm qua đã mất tiêu nửa buổi luống cuống tay chân, thêm chuyện Thư Mông với Manh Manh hôn mê tổng hết một ngày rưỡi, giờ chỉ còn lại hơn nửa ngày mà thôi.

Quan trọng, Nguyên Triết trông khá tiều tụy. Thế là Thư Mông ăn xong, liền cản cái tay đang chuẩn bị dọn đồ của anh: “Để em làm đi. Anh có muốn nghỉ tí không?”

Cô không biết hơn hai mươi tiếng đồng hồ mình và Manh Manh hôn mê, Nguyên Triết trải qua thế nào, nhưng nhất định là anh đã cực kỳ lo lắng mỏi mệt. 

Biết đâu còn không chợp mắt ấy chứ… Nếu không phải ban nãy thật sự quá đói thì cô cũng không nỡ để anh nấu giúp đâu.

Nguyên Triết không từ chối: “Ừ.”

Manh Manh ăn xong đang nghịch cái dĩa nhỏ trống không trên bàn. Thư Mông đem nó về lồ ng chim, thay một chén nước sạch rồi mới đóng cửa lồ ng. Đến khi cô chợt nhớ ra giường của Nguyên Triết vẫn đang trong tình trạng bừa bộn chưa kịp dọn dẹp thì đã trễ mất rồi.

Thư Mông tới gần phòng ngủ chính nhòm thử. Vì đang ban ngày nên anh không đóng cửa, nhờ vậy, cô có thể thấy rõ tình hình bên trong. Quả nhiên chưa thay bộ cũ, ga mền nhăn nhúm vẫn là cái cô vừa dùng.

Thư Mông tự nhiên thấy hơi xấu hổ. Hồi nãy không nghĩ tới chuyện này, bằng không đã giúp anh đổi một bộ sạch sẽ. Nhưng giờ anh đang ngủ, không tiện đánh thức lắm.

Cô rón rén bước vào phòng, kéo tấm rèm phía trong xuống để phòng tối hơn. Anh dường như thực sự rất mệt, mới đó đã say giấc —— Thư Mông đứng bên mép giường ngắm Nguyên Triết, nhủ thầm.

Kể ra thì… phải chăng lúc cô ngủ, anh cũng đứng nhìn như vậy sao? Cơ mà có lẽ anh đẹp hơn mình nhiều. Coi lông mi, sống mũi, đường môi này xem, có nét nào không hoàn hảo đâu?

Thư Mông cứ ngây người ngắm anh hồi lâu, mãi mới ý thức được bản thân thiệt kỳ quặc. Thế là cô ngay lập tức rón rén rời khỏi phòng, trả lại Nguyên Triết không gian yên tĩnh.

Trong thời gian anh nghỉ ngơi, Thư Mông sang phòng khách dọn dẹp, rồi tắm lại lần nữa, đảm bảo cả người thơm tho sạch sẽ.

Mà phải nói, từ sau khi tới thế giới này, thức ăn của cô đều do Nguyên Triết chuẩn bị. Cô cũng nên có qua có lại, nấu cho anh một bữa không nhỉ?

Tuy nhiên Thư Mông biết tài nấu nướng của mình tới đâu… Mấy món đơn giản như trứng ốp la hay trứng xào cà chua linh tinh còn tàm tạm, còn những món khác là dốt đặc luôn. May mà trên mạng có nhiều clip dạy nấu ăn hướng dẫn tất tần tật các bước, làm theo thì sẽ ổn thôi.

Sau khi tự làm công tác tư tưởng, Thư Mông liền vào bếp, đặt điện thoại lên giá rồi bắt đầu lục nguyên liệu trong tủ lạnh.

Tối thứ sáu cô mới cùng Nguyên Triết đi siêu thị nên còn kha khá đồ. Thư Mông tìm video hướng dẫn theo những nguyên liệu có sẵn rồi bắt đầu làm theo từng bước một.

Dù có hơi luống cuống, nhưng may thay, thành phẩm nom khá ổn. Vị thì… Thư Mông lén nếm thử một miếng, tạm được, ít nhất là không đến mức “thảm họa ẩm thực”.

Khi làm xong món cuối cùng, cũng đã sắp tới giờ cơm.

Mặc dù cô mong Nguyên Triết có thể nghỉ ngơi thêm, song cơm nước đều đặn cũng rất quan trọng… Vì vậy, Thư Mông quyết định rảo bước vào phòng ngủ, xem anh dậy chưa. Lần nữa đứng bên cạnh giường, có vẻ anh vẫn đang say giấc nồng.

Sắc trời đang dần tối nên Thư Mông dứt khoát bật đèn ngủ đầu giường, nhưng chỉ chỉnh ở mức sáng thấp nhất để không gây chói mắt.

Cô đứng chờ hồi lâu mà người trên giường vẫn thở đều đều như chưa tỉnh.

“Nguyên Triết?” Cô thử khẽ gọi. Đối phương không trả lời.

“Nguyên Triết? Tiểu Triết? Triết Triết?” Thư Mông bỗng gọi xì ngậu.

Cô chưa từng gọi anh bằng tên gì khác ngoài “Nguyên Triết”, hai cái sau nghe hơi bị sến súa. Ông nội hay kêu anh “Tiểu Triết” với tư cách người lớn trong gia đình nên không thấy kỳ, chứ tới lượt cô là lạ lùng vô cùng.

Tất nhiên, cô gọi bậy một hồi cũng chẳng có hiệu quả, anh vẫn chưa tỉnh.

Hay phải lay lay tay anh nhỉ… Thư Mông đang miên man suy nghĩ thì chợt nghĩ ra, chẳng lẽ Nguyên Triết rơi vào hôn mê giống mình?!

Tim cô giật thót, tức khắc đè vai anh lắc lắc: “Nguyên Triết, dậy dậy?!”

Thấy hàng mi dài rậm khẽ động, mặt cô rạng rỡ. Ấy thế đợi vài giây cũng không thấy cặp mắt đẹp kia mở ra.

Có điều quan sát ở khoảng cách gần thế này, đẹp trai quá… Không biết Thư Mông đã cảm thán bao lần câu này trong lòng. Tầm mắt cô lướt qua đường nét mặt anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hơi mím.

Sau buổi vũ hội hôm đó… là hôn nơi này nhỉ?

Cô thật sự chẳng có chút ấn tượng gì… tự nhiên có một sự thôi thúc muốn làm chuyện xấu quá.

Nhưng Thư Mông từ xưa tới giờ gan không lớn, lúc này cũng phải cố gắng trấn định gọi thêm lần nữa: “Nguyên Triết, dậy thôi.”

Anh vẫn không phản ứng làm tim cô bắt đầu tăng tốc… Nếu trộm đụng xíu xíu chắc không bị phát hiện đâu nhỉ? Chắc anh sẽ không ấu trĩ làm mấy chuyện giả bộ ngủ đâu ha?

Thư Mông đấu tranh tư tưởng dữ dội, bé thiên sứ và bé ác ma điên cuồng gào thét thúc giục cô mau quyết định. Giằng co trong chốc lát, Thư Mông từ từ khom người kéo gần khoảng cách với anh.

Vốn đã sát tới cực hạn —— Cô nghi ngờ mình mà cúi xuống thêm một hai centimet nữa là chạm rồi… Nhưng đúng lúc then chốt, cô lại rén.

Hay là thôi… Cô nghĩ thế, ý định lùi bước trong lòng càng thêm củng cố. Chính lúc cô toan đứng dậy, chợt đối diện với ánh mắt của Nguyên Triết. Không đợi cô hoảng hốt lùi lại, cái ót đã bị một bàn tay mạnh mẽ đ è xuống.

Thư Mông: !!!

Ký ức khi trước xác thực không nhớ rõ, nhưng lần này đây, cô được trải nghiệm cực kỳ sắc nét.

Mãi khi cảm giác thiếu hụt khí ô-xy biến mất, cô mới đỏ bừng mặt phát hiện vị trí của mình với Nguyên Triết đã bị đảo ngược. Vừa rồi hoàn toàn không thể rời mắt khỏi người đối phương nên hoàn toàn không nhận ra, 

Có điều Nguyên Triết lúc này thực sự trông rất “chiến”, ánh mắt của anh cũng khác bình thường, dù vẫn đong đầy sự dịu dàng nhưng lại pha thêm chút gì đó.

“Sao anh lại… giả bộ ngủ chứ?” Thư Mông cuối cùng chỉ có thể nằm đó, mãi mới hé miệng hỏi một câu không có tý sát thương nào.

Ngón tay Nguyên Triết nhẹ nhàng m ơn trớn má cô: “Không được sao?”

Thư Mông á khẩu, đành tự lẩm bẩm: “… Trẻ con.”

Anh cúi xuống gần hơn, thì thầm hỏi: “Chỉ có em là được đánh lén, không cho anh phản kích à?”

Thư Mông theo bản năng định nói em đâu có… Nhưng nghĩ lại thì hình như đúng vậy thật, nên cô đành quay mặt, đẩy đẩy vai anh: “Anh đứng lên đi, đồ ăn nguội mất rồi… Em đặc biệt làm cho anh đó.” Vào thời điểm mấu chốt, chỉ có thể dùng thức ăn để đánh lạc hướng.

Nào ngờ cô đã nói vậy mà Nguyên Triết vẫn không ngồi dậy, còn cười tủm tỉm đáp trả: “Ngon lắm, cảm ơn đã chiêu đãi.”

“Hả? Anh còn chưa ăn…” Thư Mông ngơ ngác nói được nửa câu thì chợt hiểu ra ý anh, gương mặt phớt hồng tức khắc nóng bừng lên.

Thấy trêu đủ rồi, bấy giờ Nguyên Triết mới buông tay đỡ cô lên. Tuy nhiên Thư Mông rõ ràng có chút nóng đầu xấu hổ quá nên chạy thẳng.

***

Sau chuyện hôm đó, hai người trở lại với hình thức ở chung khi trước. Chẳng qua từng cử chỉ đều toát ra màu hường phấn, làm đám nhân viên xem mà chua loét cả người.

“Tại sao tôi đi làm còn phải ăn cơm chó!” Dõi theo hướng Nguyên Triết và Thư Mông bước đến văn phòng, một thanh niên mắng.

“Không muốn ăn cũng được thôi.” Cô gái tóc dài bay bay khinh bỉ nhìn cậu: “Ông tìm một đối tượng là xong.”

“Làm gì dễ vậy!” Nam thanh niên phản bác, lại nhanh chóng dời đề tài: “Mà nói này, tui chưa bao giờ nghĩ sếp sẽ yêu đương luôn á, còn ngọt ngào đến mức này. Hồi trước cứ ngỡ ảnh sẽ đối xử với bạn gái lạnh lùng như tủ lạnh.”

“Là sao?” Cô gái tóc ngắn Hiểu Lan không có trong cuộc đối thoại nãy giờ bỗng hỏi chen.

Nam thanh niên cười cười nhìn cô nàng: “Ý là bên ngoài vẫn còn độ ấm, kỳ thực bên trong lạnh như băng!”

Hiểu Lan: …

Cô gái tóc dài: “Coi cách hình dung của ông kìa. Sếp đối xử với bà chủ thế nào sao ông biết được?”

“Chính xác!” Linh hồn nhiều chuyện của nam thanh niên bùng cháy hừng hực: “Hôm qua tui còn thấy ảnh ngồi xổm cột dây giày cho chị nhà nhé!”

Cô gái tóc ngắn nghe vậy, bĩu môi: “Thế cũng tính?”

Nam thanh niên gật gật: “Sao không? Sếp chúng ta bình thường ngồi tít trên mây, đây chẳng phải vì tình mà hạ phàm ư?”

Mấy người khác: …

Nam thanh niên định nói tiếp thì một bóng người bước vào: “Chào mọi người, xin hỏi đây có phải văn phòng của anh Nguyên Triết không ạ?”

Người đến là thiếu niên môi hồng răng trắng bận áo thun cực mốt, có nụ cười vô cùng thân thiện.

Đám người trong phòng ngẩn người, Tiểu Lan ngồi ngoài cùng nhanh nhất phản ứng: “Vâng ạ, xin hỏi anh là?”

“Tôi tên Ngôn Tinh, chẳng hay có thể phiền mọi người dẫn tôi đi tìm Nguyên Triết không?” Ngôn Tinh cười hiền lành: “Tôi có chút việc muốn bàn với anh ấy.”

“Để tôi gọi điện trước nhé?” Hiểu Lan không bị vẻ ngoài cậu chàng mê hoặc, vẫn xử lý theo phép công.

Ngôn Tinh gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Hiểu Lan bấm số văn phòng Nguyên Triết trước mặt cậu, sau khi được xác nhận mới cúp máy, thưa: “Anh Ngôn Tinh, để tôi dẫn anh qua đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.