Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 67: Chương 67




Chương 67

May thay mọi người đã nhanh chóng dời tầm mắt, bởi vì đại biểu bên GU tới.

Dẫn đầu chính là trưởng phòng thiết kế Hách mà Thư Mông từng gặp. Cô còn nhớ ban đầu ông dùng mọi cách chiêu mộ Nguyên Triết về GU. Theo sau là vài gương mặt lạ, chắc là những thành viên chủ lực của họ.

Và người cuối cùng chính là nhân vật quá đỗi quen thuộc với Thư Mông – nữ chính của tiểu thuyết, Tần Tư Vũ.

Thấy Tần Ti Vũ ở đây, Thư Mông theo bản năng ngó nghiêng trái phải tìm thử có Hứa Hạo Nhiên hay không. Rốt cuộc bọn họ luôn như hình với bóng. Có điều lần này chưa thấy bóng dáng anh ta.

GU không hổ danh là một trong những công ty nổi tiếng nhất ngành, vừa xuất hiện đã bị đám đông vây quanh chào hỏi. Dẫu chỉ vài công ty hoặc văn phòng vào vòng chung kết, nhưng hầu hết các đội đạt thứ hạng cao ở vòng loại đều được mời tham dự.

Mà mục đích mọi người tới đây, ngoại trừ việc xem ai được xướng tên, trong cùng ngành cũng nên biết người biết ta —— thông qua quan sát tác phẩm và ý tưởng của đối thủ, hoặc tìm kiếm cơ hội hợp tác đều là những lựa chọn khôn ngoan.

Trưởng phòng Hách người cũng như tên*, tính tình hòa nhã, bất luận ai tới chào cũng cười tươi tiếp đón. Nhưng khi thấy Nguyên Triết, mắt ông bỗng sáng rỡ, chủ động buớc tới.

*Hách (郝) /hǎo/  – đồng âm với từ 好: tốt

“Nguyên Triết!” Ông ta thân mật vỗ vai Nguyên Triết, cười nói: “Lâu lắm không gặp!”

Thái độ của Nguyên Triết cũng không quá xa cách—— anh khẽ mỉm cười đáp: “Dạ đúng.”

“Trận chung kết lần này, có tự tin thắng không?” Trưởng phòng Hách giữ vững truyền thống “Người thẳng thắn không nói lời vòng vo”, dứt khoát hỏi thẳng.

Nguyên Triết: “Có.”

Không ngờ Nguyên Triết cũng chẳng quanh co, trả lời gọn lỏn.

Trưởng phòng Hách liền bật cười haha: “Được! Người trẻ tuổi nên như vậy!” Cười xong ông mới chú ý đến Thư Mông đứng cạnh, ngạc nhiên nhìn cô vài lần: “Vị này  là……?”

Dù ông và Nguyên Triết không giao tiếp với nhau nhiều, song cũng hiểu sơ sơ tính cách đối phương, biết rõ anh vốn lãnh đạm, xa cách với tất cả.

Nào ngờ tới, thế nhưng có một ngày sẽ xuất hiện một cô gái xinh đẹp đồng hành cùng Nguyên Triết, hơn nữa trông có vẻ hai người rất thân mật.

“Đây là bạn gái cháu, Thư Mông.” Nguyên Triết thấy vậy giới thiệu.

Thư Mông lập tức bị ánh mắt tò mò của ông ta thu hút, lẽ phép chào: “Chào trưởng phòng Hách.”

“Ủa, cháu biết chú à?” Bộ trưởng Hách kinh ngạc hỏi.

Thư Mông chợt nhớ ra đây là lần đầu họ gặp mặt, lúc nãy khi ông tới chào Nguyên Triết cũng không hề tự giới thiệu chức danh… đâu tỏ rằng cô đã biết ông từ xưa, nên mới lỡ lời.

Não cô quay cuồng tìm cách ứng biến, cười trừ: “Nguyên Triết từng nhắc tới bác với cháu. Vả lại vừa nghe mọi người xung quanh bảo phòng quảng cáo GU tới nên cháu đoán thế.”

Trưởng phòng Hách với câu trả lời này hoàn toàn không nghi ngờ, ngược lại còn khen: “Cô Thư tài quá, đoán cái trúng ngay!” Nói xong ông vỗ vỗ bả vai Nguyên Triết, “Xem ra Nguyên Triết thật may mắn, có cô bạn gái vừa xinh xắn lại thông minh!”

Thư Mông chỉ có thể ngại ngùng cười.

Cũng may trưởng phòng Hách không quên bản thân hôm nay tới đây với tư cách đại diện GU, nên trò chuyện vài câu với Nguyên Triết xong, liền về bên đội ngũ nhà mình.

Lúc này Thư Mông mới phát hiện hình như có người nào đó đã nhìn lén họ hồi lâu, hi cô định xoay sang xác định rõ xem là ai thì Nguyên Triết đã nắm chặt tay cô, kiểu mười ngón tay đan vào nhau.

Tim cô bỗng đập thình thịch, mọi sự chú ý lập tức đều bị anh cuốn đi: “Sao vậy ạ?”

“Sắp bắt đầu rồi, qua bên kia ngồi thôi.” Nguyên Triết chỉ về dãy ghế đã được chuẩn bị sẵn, chắc là dành cho các đội tham gia chung kết. Các nhân viên trong văn phòng của anh cũng đã ngồi vào vị trí, tiện thể để trống hai chỗ cho họ.

Cô gật gật đầu: “Vâng.” Cho nên chuyện nhỏ thoáng qua kia cũng bị cô quẳng luôn sau đầu.

Đôi mắt âm thầm dõi theo kia nhìn hai bàn tay đan chặt, cuối cùng buộc phải tự quay đi.

……

Vừa ổn định chỗ chưa lâu, vòng chung kết đã chính thức bắt đầu.

Hàng loạt giám khảo và MC lần lượt tiến vào, tiếp theo là những gương mặt ưu tú trong ngành được giới thiệu đầy đủ, tất cả góp phần làm chiếc cúp vàng tăng giá gấp bội.

Dù Thư Mông chỉ hiểu lơ mơ những khái niệm và ý tưởng được nhắc đến, thậm chí có phần không theo kịp, nhưng khi chiêm ngưỡng các tác phẩm, cô vẫn theo bản năng thẩm mỹ mà âm thầm cho điểm từng mục.

Thật ra tác phẩm của văn phòng Nguyên Triết cô cũng chưa xem qua, dẫu có rất nhiều cơ hội. Tại cô cảm thấy nên cố gắng kìm chế bản thân không xem lúc chưa hoàn thành, như thế mới trọn vẹn cảm nhận được sự bất ngờ.

Quả nhiên đúng như vậy, khi người dẫn chương trình giới thiệu rằng tác phẩm sắp tới đến từ một studio độc lập, Thư Mộng liền cảm thấy có chút hồi hộp.

Những tác phẩm trước đó, theo cảm nhận của cô dù chủ đề hay thông điệp đều không tệ, nhưng vẫn thiêu thiếu thứ gì đó thực sự nổi bật xuất sắc.

Nhưng ban giám khảo có lẽ khá thận trọng, cho điểm không hề thấp, khiến chênh lệch điểm số giữa các thí sinh không đáng kể.

Nếu cứ đà này, khi mức chênh lệch quá nhỏ, việc thắng bại có lẽ sẽ phụ thuộc vào 10% phiếu bầu từ khán giả hiện trường.

Mà chờ tới lúc người dẫn chương trình công bố chủ đề của tác phẩm, tác giả, cho đến khi tận mắt chứng khiến diện mạo của nó, Thư Mông hoàn toàn sững sờ.

Bởi vì cô thấy một chú vẹt.

Hoặc nói cách khác, đó là hình tượng chú vẹt được lấy làm chủ đề thiết kế, kết hợp  cùng sự biến hóa độc đáo và tư duy táo bạo.

Người dẫn chương trình trên sân khấu thao thao bất tuyệt đọc đoạn giới thiệu và tư liệu thiết kế đã được gửi kèm, nhưng Thư Mộng chẳng nghe lọt được một chữ nào.

Vô thức, cô siết chặt những ngón tay đang đan vào Nguyên Triết, khiến hai bàn tay càng thêm khăng khít, không còn kẽ hở.

Khi các giám khảo cho điểm số cao hơn hẳn những tác phẩm trước, cô mới chuyển ánh mắt từ tác phẩm lên gương mặt người đàn ông bên cạnh.

Anh cũng đang nhìn cô, như thể dáng hình cô còn thu hút hơn cả tác phẩm kia.

“Em……” Mới nói được chữ đầu, tiếng vỗ tay rền vang từ khán giả khiến cô giật nảy mình.

Hóa ra tác phẩm của văn phòng Nguyên Triết đã nhận điểm số cao ngất, thậm chí không chỉ chênh nhẹ một hai điểm! Có một vị giám khảo còn nhận xét mình cực kỳ yêu thích tác phẩm này, thế là cả hội trường vỗ tay như sấm dậy.

“Em định bảo gì?” Nguyên Triết ghé sát tai cô hỏi, mới có thể nghe thấy giữa không gian ồn ào.

Thư Mông lắc đầu.

Lời cô muốn nói không cần vội bày tỏ ngay lúc này, bởi vì họ còn thời gian rất rất dài để chia sẻ thổ lộ với nhau.

……

Cuối cùng, giải nhất đương nhiên thuộc về văn phòng của Nguyên Triết.

Nam thanh niên ham tám chuyện kia—— người mà Thư Mông không nhớ nổi tên, ôm cúp cười đến không khép được miệng, bắt cô gái tóc dài bên cạnh chụp cho mấy tấm hình mà vẫn không chịu buông.

Nguyên Triết thấy vậy cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò bọn họ mang cúp trưng bày ở văn phòng, nhở phải cẩn thận nhẹ chân nhẹ tay. Cậu chàng tất nhiên gật đầu như giã tỏi đồng ý.

Do bế mạc đã muộn, cũng gần đến giờ ăn tối nên Nguyên Triết dự định đưa Thư Mộng đi ăn ngoài.

Nhưng cả hai đều không phải tuýp người hay ăn ngoài hàng, nên việc chọn địa điểm bỗng trở thành vấn đề.

Nguyên Triết phụ trách lái xe, bởi vậy nhiệm vụ tìm quán cơm được giao cho Thư Mông.

Cô lướt qua mấy cái ứng dụng trên điện thoại cuối cùng tìm được quán có đánh giá khá ổn, hình ảnh các món bắt mắt, quan trọng nhất chính là giá cả phải chăng.

Số tiền cô kiếm được từ mấy công việc thời vụ vẫn còn dư một ít. Nếu đến quán này thì chắc sẽ đủ.

Rốt cuộc hôm nay văn phòng Nguyên Triết thắng lớn, mai lại là sinh nhật anh nên nay để cô mời khách là quá hợp lý.

Sau khi chọn xong cô báo với Nguyên Triết, đối phương đương nhiên không phản đối.

Chẳng qua khi nghe Thư Mông nói bữa này cô mời, anh hơi nhíu mày: “Em kiếm đâu ra tiền thế?”

Thư Mông vốn không giỏi nói dối, nhưng đằng sau chuyện này còn giấu vụ mua quà. Cô đành bịa đại lý do lấp li3m: “Em rút trúng bao lì xì của lớp ôn thi ngoại ngữ ạ.”

Thật ra đây cũng không hẳn là bịa vì có sự việc ấy thật. Cô từ xưa đến giờ chẳng mấy khi may mắn nên lúc ấy còn rất hưng phấn.

Về sau cô đoán chuyện này có thể có liên quan tới túi phúc vận mà đạo quán từng tặng cho cô, nhưng vận may vốn là chuyện mơ hồ khó đoán, nên cô cũng không định đào sâu.

Chuyện này cô từng kể với Nguyên Triết, nên lúc này nhắc lại, anh không truy vấn thêm.

Quán ăn cách không xa, chỉ khoảng mười phút lái xe là tới nơi.

Bước vào, họ phát hiện quán đông nghẹt khách, thậm chí đã có người ngồi chờ ngoài cửa —— Thư Mông tức khắc muốn quay đầu rút lui.

Nhưng một là đã đến nơi, hai là khó tìm được quán ngon giá rẻ tương đương trong thời gian ngắn, nên cô chỉ có thể cắn răng.

Nhân viên phục vụ là một cô gái, thấy hai người bước đến liền nhiệt tình đón tiếp: “Xin hỏi, đi hai người ạ?”

“Đúng vậy.” Thư Mông gật gật đầu.

“Hai vị là người yêu chứ?” Cô nhân viên tươi cười hỏi.

Hả? Thư Mông thoáng “đứng hình”, hơi ngượng ngùng: “Ý cô là sao ạ?”

Người phục vụ giải thích: “Là thế này, bạn cũng thấy đấy quán đang siêu nhiều khác. Nhưng thật ra có một bàn đặc biệt dành cho tình nhân còn trống. Những người đang chờ không phải cặp đôi nên không thể vào.”

“Bàn tình nhân?” Thư Mông ngơ ngác.

Người phục vụ: “Vâng, đây chính là nét đặc trưng của cửa tiệm chúng tôi. Bàn thiết kế ghế đôi dính liền, không phù hợp với các đối tượng khác.”

Thư Mông nghe vậy bèn quan sát những người đang xếp hàng, quả đúng như lời cô phục vụ bảo, hoặc là gia đình ba người dẫn theo trẻ nhỏ hoặc nhóm học sinh rủ nhau đi liên hoan.

“Nếu hai vị đồng ý trải nghiệm vị trí dành cho tình nhân, có thể vào dùng bữa ngay ạ?” Cô phục vụ nói.

Dù không hiểu sao lại gặp may như vậy, Thư Mông đương nhiên không từ chối: “Chúng ta vào thôi.”

“Xin chờ một chút, hai vị làm ơn chứng minh mối quan hệ ạ.” Người phục vụ cười hì hì yêu cầu.

“Chứng minh?” Thư Mông và Nguyên Triết nhìn nhau.

“Hôn một chút hoặc là……”

Người phục vụ còn đang định đưa thêm mấy ý kiến kỳ quặc, nhưng người đàn ông điển trai trước mắt đã trực tiếp kéo cô gái vào lòng, ánh mắt lạnh lùng: “Kiểu này?”

“A, vâng…… Đạt yêu cầu ạ, mời…… Mời vào!” Cô phục vụ vô thức run nhẹ, không dám nói thêm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.