Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 1: Chương 1




Phía Bắc núi Đông Ngũ từng là mồ chôn tập thể.

Có người nói rằng dưới lưng chừng núi toàn là oan nghiệt nên chẳng tạo nên nổi cảnh nước non tươi đẹp.

Nhưng những gì Lục Niệm thấy được trên núi lại là núi xanh nước biếc, cây cối xanh um, sắc vàng sắc xanh chồng chéo lên nhau.

Người gây rừng trên núi hoang chính là tội phạm của nhà tù Đông Ngũ.

Lục Niệm và Trần Triển Tinh gặp nhau ở trong rừng núi.

Có người đã gào lên từ trước rằng phía bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có loại đàn ông nào xuất hiện chứ? Không phải là đám trong nhà tù ư.

Tình cờ là Lục Niệm và Trần Triển Tinh được sắp xếp làm việc vào cùng một ngày.

Ký ức thần kỳ ở chỗ, lúc chuyện xảy ra, Lục Niệm nghĩ rằng mình đã quên mất dáng vẻ của Trần Triển Tinh, bỗng vào một giây phút nào đó của sau này, trong góc khuất hồi ức anh ta lại xuất hiện.

Mọi chuyện có liên quan tới anh ta, mọi chuyện không liên quan tới anh ta. Từ đầu tới cuối, Trần Triển Tinh chỉ là một người quan sát.

Thế nhưng, bạn của tên khốn thì cũng là đồ khốn thôi.

Lục Niệm đến núi Đông Ngũ làm việc, cô phụ trách cày cấy dưới núi và trồng trọt trên rừng. Đường lên núi càng đi càng cao nhưng bản thân cô lại thích công việc kiểu leo cao thế này.

Các tội phạm được phân chia khu vực, một phía là từ Đông sang Tây, một phía từ Tây sang Đông, luôn gặp được vài lần khi ở giữa. Nam nữ gặp nhau, ở giữa vẫn có một vòng lưới sắt chằng chịt lộ ra gai sần sùi.

Vào lúc ấy, một đám đàn ông bí bách không khỏi thét gào mấy câu.

Trần Triển Tinh vác một chiếc xẻng, đứng dưới gốc cây xúc bùn. Tâm hồn anh ta treo ngược trên cành cây, nhìn sang phía lưới sắt để tìm kiếm dáng dấp của Lục Niệm.

Anh ta vẫn nhớ C307 là số hiệu của cô.

Không cần anh ta tìm kiếm thì đã có vài người đàn ông nhắc đến rồi.

Gã A: “Cái cô C307 trông xinh phết.”

Gã B: “C295 cũng được mà.”

Gã A: “C307 đẹp hơn. Có phải cô ta thường nhìn lén tao không? Biết đâu…”

Trần Triển Tinh liếc sang một cái, đồng thời cắm xẻng vào trong bùn đất.

Người đàn ông cứ thế nuốt nửa vế câu sau lại.

Vào lúc ấy, Lục Niệm nhìn một cái về phía gốc cây, cô đi ra từ trong lùm cỏ, rất gần với lưới sắt.

Mấy người đàn ông vừa kiêng dè vừa đuổi theo cô rồi cũng đi đến cạnh lưới sắt.

Trong đó có Trần Triển Tinh, anh ta rất thong thả.

Lục Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trần Triển Tinh tươi cười. Cô sẽ đến cạnh lưới sắt bón phân, đúng là có mục đích cả. Anh ta lạnh nhạt thờ ơ, xua đuổi những người đàn ông khác.

Cạnh lưới sắt chỉ còn lại hai người.

Trần Triển Tinh đi tới: “Lục tiểu thư.” Ngoại trừ bộ quần áo tù nhân tồi tàn trên người, nghe giọng nói dịu dàng của anh ta, nhìn dáng dấp thanh lịch của anh ta thì vẫn là thiếu gia nhà họ Trần chức cao vọng trọng.

Lục Niệm ngồi xổm cạnh bùn đất, ngước nhìn anh ta: “Anh không sợ tôi giết anh à?”

“Câu nói này không phải là lời mà người tiếp nhận cải tạo nên nói đâu.” Trần Triển Tinh chắn ánh nắng chiều cho cô.

Cô thì lại không thích bị bóng anh ta che khuất nên đứng dậy.

Nhìn gần thế này, anh ta thấy được cái trán và gò má nứt nẻ tróc da của cô.

“P714, anh đã vào được mấy tháng rồi.” Lục Niệm nới lỏng khoá của áo khoác, vén cổ áo trong: “Không quen cuộc sống trong đây à?”

Lông mày Trần Triển Tinh nhướng lên.

“Lúc đó giải quyết thế nào?” Hàng mày của cô đầy hiểm ác, cô cởi hai chiếc cúc ra, gập eo, quan sát nét mặt của anh ta.

Ánh mắt anh ta trầm uất. Bình thường chỉ có thể âm thầm chịu đựng trong phòng giam hoặc là tự mình làm. Ngoài những ngày làm việc trên núi thì đến nửa người phụ nữ cũng chẳng thấy được. Anh ta đã mấy tháng chưa được thấy cảnh tượng trước mắt rồi.

Cơn bộc phát càng nhanh do kiềm chế, Trần Triển Tinh giống như một con quái thú sa vào cạm bẫy.

Lục Niệm lại cài cúc áo lại, túm chặt áo khoác ngoài.

“C307! P714! Hai người mau chóng quay về vị trí cũ ngay!” Đằng xa, cai ngục đang cầm gậy chạy tới.

Đây là cai ngục mới đến, chỉ có người không biết thân phận của Trần Triển Tinh mới nạt nộ như vậy thôi.

Lục Niệm cười giễu rồi xoay người rời đi.

Trước khi đổi lại, những cái này chỉ có thể gọi là không có gì to tát cả.

Hiện giờ Trần Triển Tinh cứ cảm thấy trống rỗng mãi, người phụ nữ này cố tình muốn đốt cháy tâm trí anh ta mà.

Anh ta hét lên: “Lục Niệm!”

Khu nữ.

Mỗi phòng có mười người ở.

Nền đất cao nửa mét là giường có trải chiếu, chăn, tất cả mọi người đều ngủ giường chung. Ánh đèn mờ tối, một chiếc cửa sổ nhỏ mở dưới trần nhà thấp bé, hai khung cửa hình vuông chia khung cảnh bên ngoài thành hai ô vuông.

Người bên trong đang khát khao nhìn ra thế giới bên ngoài ô cửa.

Vì người mắc tội vào đây không chỉ có Lục Niệm mà còn có một người tên Lý Đại, đó là một cô gái trẻ.

Trong mười người, có một vai ác thật sự tên là Mã Thuỷ Dung. Cô ta đã gi ết chết hai người bạn trai, người bạn trai thứ ba nhìn thấu mưu kế của cô ta nên cuối cùng đã báo cảnh sát. Nét tàn nhẫn của cô ta khắc rõ trên mặt, mày mảnh, mắt sắc, khi cô ta cười lên, khuôn mặt hiện đầy vẻ hung ác.

Cô ta đang bắt nạt một người mới đến.

Khi Lục Niệm mới đến, cô cũng từng chịu cảnh ngộ tương tự. Cô dịu dàng, xinh đẹp và yếu đuối, chẳng có tính công kích, hơn nữa tội danh của cô là “Tự vệ quá mức” nên đương nhiên Mã Thuỷ Dung sẽ không buông tha cho một con cừu non thế này.

Lục Niệm rất ngoan ngoãn, chẳng bao giờ chần chừ lúc nộp tiền.

Mã Thuỷ Dung được hời lại càng nghĩ Lục Niệm là một cái túi trút giận nhát cáy.

Người mới đến hôm nay cũng đáng thương y hệt, đưa tiền cho Mã Thuỷ Dung xong mới có thể yên ổn hơn.

Mã Thuỷ Dung thay giày trên tay vào chân rồi đi về chỗ nằm của mình.

Căn phòng im ắng trở lại.

Lục Niệm giấu một chiếc gương nhỏ, lúc bấy giờ cô đang soi vết mẩn đỏ ở gò má mình. Không chỉ trên mặt, cổ cô cũng xuất hiện mẩn đỏ.

Mắt Mã Thuỷ Dung đảo quanh. Cô ta chẳng thích người nào ở đây, nhất là Lục Niệm.

Mã Thuỷ Dung liếc sang: “Từ sáng tới tối không biết soi gương biết bao nhiêu lần. Ở đây là núi Đông Ngũ chứ không phải hộp đêm, chẳng có chàng công tử thiếu gia nào chờ đợi để thưởng thức vẻ đẹp của mày đâu. Mày ở đây bày ra cái vẻ hồ ly tinh cho ai xem?”

Lục Niệm lập tức cất chiếc gương nhỏ đi, rụt rè cười một cái với Mã Thuỷ Dung. Không đáp lời, không bật lại.

Lúc nằm xuống, khoé môi cô cong lên.

Chẳng hạn như “hồ ly tinh” mà Mã Thuỷ Dung nói là sự thật, thế thì Trần Triển Tinh sẽ khó qua được buổi tối nay.

Trong lòng Trần Triển Tinh tối nay cứ quẩn quanh hai chữ “Lục Niệm”.

Những người đàn ông khác cảm nhận được gì đó nên né anh ta rất xa.

Nhưng một người tên là Tiền Tiến lại đến nịnh hót: “Anh Trần, hôm nay anh thơm cực luôn.” Nói xong, Tiền Tiến thấy sai sai, đặt từ “thơm” vào đám đàn ông lại chẳng khác gì “bốc mùi hôi” cả. Nhưng lời đã nói ra thì chẳng rút lại được nữa.

Trần Triển Tinh không để ý là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, anh ta buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ hôm qua tao không thơm à?”

“Có chứ, lúc nào cũng thơm.” Tiền Tiến nở nụ cười: “Hôm nay thì cực kỳ đặc biệt.”

Đặc biệt chỗ nào? Chẳng qua là bị Lục Niệm khơi mào thôi mà. Đuôi mắt Trần Triển Tinh liếc ra sau: “Hôm nay tao nhận ra mình cao to nhưng mặt mũi lại hợp làm trai bao.”

Tiền Tiến gượng cười. Gã vốn có khung xương to, cả người to hơn cả Trần Triển Tinh. Tiền Tiến biết báo rừng nhanh nhẹn gầy nhom, sức bật thoải mái.

Có vạm vỡ không cũng chẳng có liên quan gì với mạnh hay không.

“Anh Trần, anh sắp ra chưa?” Tiền Tiến lo cho cuộc sống của Trần Triển Tinh hơn bất cứ ai. Tiền Tiến có chỗ dựa kể từ khi Trần Triển Tinh vào. Anh ta mà đi, gã thật sự không quen.

“Ừ.” Giọng Trần Triển Tinh không rõ ràng.

Tiền Tiến: “Chúc mừng anh Trần.”

“Nếu chúc mừng thì ở lại đây trước đã.”

“Dạ?” Tiền Tiến không hiểu.

Trần Triển Tinh tìm được thú vui mới ở đây nên có suy nghĩ muốn kéo dài thời gian, nhưng anh ta không có quyết tâm một trăm phần trăm.

Anh ta nhìn tờ lịch một cái.

Hôm ấy là ngày mùng mười tháng Mười Hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.