Lục Niệm khẽ cong môi.
Bành An trông có vẻ lúng túng: “Không, tôi không có... không có ý đó.”
“Tôi nghĩ anh cũng không đủ can đảm để làm vậy.”
“Tôi muốn mượn cô một ít tiền…” Mặc dù xấu hổ, cuối cùng hắn vẫn nói rõ ràng.
“Chẳng phải tôi đã giao toàn bộ tài sản cho anh rồi sao?”
“Không chỉ vậy, tôi…”
“Anh nợ tín dụng đen à?”
“Không, không phải.” Bành An vội vàng giải thích: “Tiền của tôi đang bị kẹt trong cổ phiếu, chỉ muốn mượn cô để xoay xở tạm thôi.”
“Tự anh giải quyết đi.”
“Làm theo quy tắc nhé. Cô ký giấy nợ cho tôi, sau này tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi.”
“Lẫn lãi? Anh trả được bao nhiêu lãi?” Lục Niệm bật cười, đầy vẻ châm chọc: “Nhìn cái dáng vẻ ngu ngốc của anh, may ra theo kịp lạm phát là phước lớn rồi.”
Bành An đáp: “Thật ra, điểm vào đại học của tôi đứng đầu toàn trường.”
“Chỉ chứng tỏ anh là một mọt sách khô khan thôi.” Cô phá lên cười, tiếng cười còn lớn hơn cả gió Bắc rít ngoài cửa sổ.
Bành An: “…”
Lục Niệm ngừng cười, cong ngón tay trỏ, ra hiệu hắn đưa đồ ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hắn cúi đầu.
“Đưa đây.” Cô nói.
Hắn giật mình, lập tức đưa tay giữ chặt cổ áo, phát hiện áo đã kín như bưng. Hắn hỏi: “Đưa cái gì?”
“Giấy nợ.”
“À.” Ngón tay hắn dừng lại trên cổ áo: “Lục tiểu thư, tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi không sợ anh không trả.” Lục Niệm vừa trêu chọc, ánh mắt long lanh lại như đang khiêu khích: “Anh mà không trả, tôi sẽ theo anh cả đời.”
“Tôi trả, chắc chắn trả.” Bành An vội vàng mở tờ thỏa thuận ra: “Đây là điều khoản do luật sư Kim soạn. Nếu cô thấy có chỗ nào không hài lòng, cứ nói.”
Cô nhìn vào một dòng rồi nói: “Lãi suất tùy ý, không làm khó anh đâu.”
“…” Nhưng hắn lại không nghĩ vậy, nhất định phải khiến cô bất ngờ.
Hai người ký thỏa thuận.
Bành An cẩn thận cất giấy nợ, làm như vô tình mà hỏi: “Lục tiểu thư, cô còn người thân nào không? Anh chị em thì sao?”
“Không.”
Bành An chỉ hỏi cho có. Trần Triển Tinh đã điều tra kỹ, một mình cô ở Thượng Hải.
Bành An nói: “Cô thật sự rất kiên cường.”
“Tự lo cho bản thân đi.” Lục Niệm cảnh cáo hắn: “Tôi không cho phép người nợ tôi tiền chết trước tôi.”
“Được.” Bành An ngoan ngoãn gật đầu.
*
Lá vàng bay qua.
Bành An đối mặt với cơn gió lạnh buốt, hắn cởi nút đầu tiên của áo gió. Mỗi lần đến thăm Lục Niệm, hắn đều quấn kín mít, sợ bị lợi dụng.
Nhưng khi gặp Trần Triển Tinh, chẳng cần phải giữ ý.
Bành An ngồi đợi hơn mười phút, rồi cởi tiếp nút thứ hai.
Đúng lúc này, cửa mở ra, một tiếng huýt sáo vang lên từ phía đối diện: “Vừa gặp tôi mà đã muốn cởi áo rồi à?”
Tóc của Trần Triển Tinh lại được cắt ngắn, râu ria lởm chởm, trông còn phong trần hơn lần trước.
Bành An nhìn anh ta từ đầu đến chân: “Soi gương chưa? Cậu ra ngoài bây giờ, còn ai nhận ra cậu là Trần đại thiếu gia chứ?”
Trần Triển Tinh ngồi xuống: “Mấy hôm nay ngủ không đủ giấc.” Khi còn trẻ, chỉ một chút k1ch thích đã khiến máu dồn lên đầu. Nhưng những chuyện thuộc về đàn ông thế này, nói với người như Bành An thì chỉ phí lời. Bành An sẽ chỉ mỉa mai rằng anh ta thiếu kiềm chế.
Bành An nói: “Xem ra cậu lưu luyến không muốn rời?”
Trần Triển Tinh hỏi: “Hôm nay sao rảnh qua đây?”
“Đi thăm cô gái kia.” Thẳng thắn mà nói, Trần Triển Tinh chỉ là một “món phụ”. Bành An có thời gian rảnh thì tiện thể ghé thăm.
“Lại đi à?” Trần Triển Tinh nhướng mày.
Bành An thoải mái tựa vào ghế: “Tôi đang bị điều tra, tất cả công việc bị tạm ngừng, chẳng có gì làm nên qua đây giải khuây.”
“Cậu? Tại sao?”
“Không rõ.” Bành An nhận được thông báo nhưng không ghi lý do: “Có lẽ chỉ là điều tra thường lệ.”
“Có rắc rối không?”
“Tạm thời thì chưa.” Bành An nói: “À, tôi mượn tiền của cô ấy, cũng coi như giết thời gian.”
Trần Triển Tinh bật cười. Trong những giấc mơ của anh ta, Lục Niệm đã chiến đấu với anh ta hàng trăm lần. Lần nào cô cũng muốn giết anh ta, nhưng anh ta đều hóa giải được. Trước đây, anh ta không nghĩ mình có hứng thú với việc đấu tranh sinh tử như vậy. Nhưng thực tế, điều đó khiến anh ta vô cùng phấn khích.
Nửa đêm qua, anh ta tỉnh dậy.
Tiền Tiến bên cạnh khẽ hỏi: “Anh Trần, anh mơ thấy gì vậy? Nửa đêm tự nhiên hét lên, làm em sợ muốn chết. Em tưởng có ai xông vào cướp người, may mà không làm cai ngục tỉnh.”
Trong bóng tối lạnh lẽo và mờ mịt, Trần Triển Tinh phóng cho Tiền Tiến một ánh mắt sắc như dao.
Tiền Tiến lập tức im bặt.
Trần Triển Tinh là “lão đại” của phòng giam, dù anh ta có thường xuyên thay quần nhưng không ai dám nói nhiều. Đàn ông mà, hiểu thì hiểu, không phải chỉ mình anh ta chịu khổ.
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, ngọn lửa trong lòng Trần Triển Tinh lại bùng lên.
Bành An lạnh lùng không thể dập tắt được ngọn lửa đó.
Có vẻ như Bành An không nhận ra sự bực dọc và khao khát của Trần Triển Tinh, hắn nhẹ nhàng hỏi: “À, cậu có thiếu đồ dùng sinh hoạt không? Tôi sẽ nhờ luật sư Kim mua cho cậu.”
Trần Triển Tinh trầm giọng, nhìn Bành An: “Nếu cậu có thể đưa một người phụ nữ vào đây, cậu sẽ là bạn tốt nhất của tôi.”
“Tôi không cần danh hiệu đó.” Bành An bình thản: “Nếu cậu không bị hoãn án, hết hạn tù rồi ra ngoài, bao nhiêu phụ nữ sẽ xếp hàng chờ cậu đó, Trần đại thiếu gia.”
“Cô ấy hận không thể giết tôi. Nghĩ đến chuyện đó…” Trần Triển Tinh chỉ vào ngực mình: “Tim tôi đập thình thịch, không cho phép tôi rời khỏi núi Đông Ngũ.”
Bành An liếc nhìn anh ta: “Trước đây không thấy cậu “thình thịch” với cô ta, bây giờ ngồi tù lại nảy sinh tình cảm à?”
“Tôi từng gặp cô ấy ở đây.”
Bành An tò mò: “Ồ?”
“Cô ấy mong tôi chết cháy trong d*c vọng. Nếu điều kiện cho phép, cô ấy đã leo lên giường tôi, chờ cơ hội giết tôi một nhát trí mạng.”
Bành An nghe ra điều gì đó: “Cô ta ở núi Đông Ngũ mà còn quyến rũ được cậu sao?”
“Kiếp trước cô ấy là hồ ly.” Khi ở bên bạn trai, cô chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp, không hề quyến rũ hay yêu kiều. Nhưng ánh mắt đong đầy tình cảm của cô đủ khiến người ta si mê.
“Chúc hai người đồng quy vu tận.” Bành An chỉ đơn thuần như đang xem kịch.
*
Trên đường về, xe đi ngang qua một chi nhánh ngân hàng. Bành An dừng lại, bước vào nói vài câu với giám đốc chi nhánh.
Hắn dùng danh nghĩa của Lục Niệm mở một tài khoản chứng khoán, coi như để giết thời gian.
Ra khỏi ngân hàng, ánh mắt hắn lướt qua một bóng người, nhưng hắn giả vờ như không nhìn thấy.
Người kia tinh mắt, bước những bước nhẹ nhàng, tiến lại gần hắn, giọng ngọt ngào cất lên: “Bành tiên sinh.”
Bành An lạnh nhạt đáp lại: “Ừm.”
Người biết nhìn sắc mặt, nghe thấy câu trả lời qua loa thế này, hẳn sẽ hiểu ý mà rời đi. Nhưng Liễu Chi lại giơ cao chiếc túi trên tay: “Đây là tài liệu mà trợ lý Lương cần.” Nói xong, cô ấy đứng đợi một hồi lâu mà không nghe thấy phản hồi nào.
Trợ lý Lương từng nói với cô ấy rằng, Bành tiên sinh không có hứng thú với phụ nữ, chỉ yêu công việc. Ngay cả những người đẹp khuynh quốc khuynh thành cũng đừng mong nhận được sự ưu ái của hắn.
Liễu Chi có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, không hề nản lòng: “Bành tiên sinh, tôi sắp quay lại trụ sở chính, có tiện đi cùng đường với anh không?”
“Không.” Xe của Bành An từng chở một người phụ nữ, chỉ một người duy nhất. Rất không may, hậu quả của việc cho người phụ nữ đó lên xe là hắn bị sờ đùi, và Lục Niệm đã lợi dụng hắn tận hai lần. Không có lần thứ ba, hắn sẽ không bao giờ để phụ nữ lên xe mình nữa.
Hắn không để Liễu Chi có cơ hội nói thêm lời nào, nhấn ga lao đi, để lại làn bụi mịt mù phía sau.