“Em cũng có tội.” Bất chợt, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh.
Đúng là một lời thừa thãi, bởi nếu không có tội thì ai lại lên núi Đông Ngũ.
Người nói là Tiền Tiến. Hôm nay gã làm việc rất chăm chỉ, nhưng giọng nói lúc nào cũng phảng phất chút ai oán.
Trần Triển Tinh hít một hơi thuốc và hỏi: “Tội gì?”
Tiền Tiến dừng tay, tựa trọng tâm cơ thể vào chiếc xẻng: “Em chợt nhận ra, em là một người vô tình.”
Xung quanh lặng đi vài giây, rồi bỗng chốc vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Trước giờ không biết đấy, hóa ra cậu cũng biết đùa như vậy.” Một người lau nước mắt vì cười quá nhiều.
Tiền Tiến là người nhút nhát và rụt rè nhất trong nhóm, ai cũng coi gã như một kẻ yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Tiền Tiến phân bua: “Mấy người không hiểu đâu.”
“Đương nhiên là chúng tôi không hiểu rồi.” Người kia tiếp tục cười: “Chưa từng nghe ai vì tội vô tình mà phải lên núi Đông Ngũ chuộc tội cả.”
Nghe những lời chế nhạo của đám người này, Tiền Tiến không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi đến bên cạnh Trần Triển Tinh, gã nịnh nọt: “Anh Trần, em làm xong việc rồi, để em giúp anh.”
Trần Triển Tinh vui vẻ hưởng thụ sự nhàn rỗi, gạt tàn thuốc rồi lại hỏi: “Cảnh sát tìm mày chỉ vì chuyện này thôi à?”
“Hả?” Tiền Tiến hơi bất ngờ, gã nghĩ Trần Triển Tinh vốn không quan tâm đ ến chuyện của mình.
Dĩ nhiên, Trần Triển Tinh chẳng bận tâm, chỉ là tiện nói chuyện linh tinh cho bớt sự bực dọc trong lòng.
Xa xa, Lục Niệm đứng cách anh ta khá xa. Nhìn thấy cô, anh ta lập tức nổi cơn bực tức. Không thấy cô, anh ta lại như bị dẫn dụ, loay hoay như ruồi mất đầu.
“Bạn gái cũ của em mất tích rồi. Khi cảnh sát nói chuyện này, em nhận ra mình không hề bận tâm.” Tiền Tiến như chìm vào ký ức: “Em quen cô ấy từ thời sinh viên, lúc đó em không chỉ học sách vở mà còn học về cô ấy. Bọn em từng có những kỷ niệm đẹp. Nhưng giờ em lại không quan tâm đ ến cô ấy nữa.”
“Ồ.” Trần Triển Tinh đáp một cách hờ hững, mắt lại hướng về phía hàng rào sắt.
“Anh Trần, thời sinh viên của anh thế nào?” Tiền Tiến hỏi.
“Ừm, từng để ý đến một người.” Trần Triển Tinh đáp qua loa.
Tiền Tiến đã tốn công nịnh nọt suốt, cuối cùng cũng chờ được khoảnh khắc Trần Triển Tinh mở lòng. Gã lập tức tâng bốc: “Người có thể khiến anh Trần bận tâm chắc chắn là một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.”
“Đúng là người đẹp, nhưng đó là đàn ông.” Trần Triển Tinh nhớ lần đầu gặp Bành An, anh ta đã biết sau lớp vỏ học trò ngoan hiền của Bành An là một con người lạnh lùng, vô tình. Anh ta muốn lột bỏ chiếc mặt nạ của Bành An, thế nên mới tiếp cận hắn.
Quả nhiên, Bành An và anh ta là cùng một loại người.
Nhắc đến “người đẹp”, Tiền Tiến nhìn về phía Trần Triển Tinh.
Sáng nay, Trần Triển Tinh vừa cạo sạch râu.
“Anh Trần, em phát hiện mỗi lần anh đến núi Đông Ngũ đều rất có phong cách.” Tiền Tiến là kẻ lanh lợi, chỉ cần nhìn là biết ai mạnh ai yếu. Việc nhận ra những thay đổi trước khi Trần Triển Tinh bắt đầu lao động đã khẳng định sự quan sát tinh tường của gã.
Trần Triển Tinh khẽ cười. Đây là buổi gặp đặc biệt giữa anh ta và Lục Niệm.
Hôm nay thời tiết trong lành, đã trở lại mùa nắng ấm áp.
Trần Triển Tinh lặng lẽ hút thuốc dưới gốc cây. Mùi thuốc lá vẫn như ngày trước, nhưng chẳng có thứ gì xua tan được cơn nghiện trên đầu môi anh ta.
Thân cây to lớn che khuất bóng dáng, nơi đây chỉ có mình anh ta.
Anh ta đang đợi. Đợi một lần gặp gỡ, một cuộc hội ngộ có thể khiến anh ta mất ngủ.
Phía bên kia, mấy gã đàn ông đang nhìn về phía này.
Gã A cuốc đất hai lần rồi dừng tay: “Lần nào đến núi Đông Ngũ, anh Trần cũng đứng ở đó hút thuốc, chẳng cho ai lại gần. Cây đó là anh ta trồng chắc?”
Gã B ghé lại gần, thì thầm: “Anh Trần với một cô gái…”
Câu nói bị dừng lại giữa chừng, lập tức thu hút ánh mắt sáng rỡ của những người khác.
Gã B cười gian: “Thân mật rồi.”
“Cái quái gì!” Gã C chửi một tiếng: “Ai vậy?”
“C307 chứ ai.” Gã A nói: “Tôi quan sát rồi, cô ấy thường ngồi dưới gốc cây đó nhổ cỏ. Làm gì có cỏ để nhổ, toàn là đất không.”
Gã C đã vào đây hai năm, tay run run không kìm được: “Anh Trần giỏi vậy? Người vào tù rồi mà vẫn dụ được phụ nữ?”
Gã B: “Cậu không thấy khuôn mặt của anh Trần à? Trông cứ như thần tiên. Nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng mê anh ấy.”
Gã A: “Anh Trần mà nghe được cậu nói thế thì cậu sẽ bị đánh gãy răng đấy.”
“Suỵt, cô gái kia đang tiến về phía anh Trần kìa.” Gã B nói: “Đang đi đến đó.”
“Qua hàng rào sắt mà cũng được à?” Gã C thầm ao ước mình có thể cao thêm một mét để nhìn rõ dưới gốc cây.
Gã B: “Không chạm được thì nhìn một cái cũng đáng mà.”
Trần Triển Tinh không nghe thấy những lời bàn tán này. Anh ta đoán được, nhưng chẳng quan tâm.
Đúng lúc đó, Lục Niệm chậm rãi bước đến.
Trần Triển Tinh cắn nửa điếu thuốc, ngẩng đầu, đưa mắt nhìn cô.
Cô quay lưng về phía mọi người, nhẹ nhàng tháo hai chiếc cúc áo khoác, quạt quạt cổ áo.
Làn da trắng như ánh sáng của mặt trời, chiếu thẳng vào mắt Trần Triển Tinh.
Anh ta biết cô đang muốn quyến rũ mình, cô cũng biết anh ta không cưỡng lại được sự quyến rũ của mình. Hai người không nói rõ ai thắng ai thua, ăn ý như một đôi tình nhân lén lút vụng trộm.
Lục Niệm cúi xuống nhổ cỏ, cố ý xoay cổ áo hướng về phía anh ta.
Trần Triển Tinh thu hết vẻ đẹp ấy vào mắt. Anh ta hút hết điếu thuốc, gương mặt càng lúc càng căng cứng. Thấy được mà không chạm được, anh ta đã lâu không nếm trải cảm giác này. Anh ta nhếch môi cười nham hiểm, châm thêm điếu thuốc khác: “Cảnh trong áo cô đúng là rất đặc biệt, Lục tiểu thư.”
Lục Niệm bật cười, kéo cúc áo mở rộng thêm.
Đôi mắt Trần Triển Tinh bừng lửa, hơi thở trở nên nặng nề. Anh ta hít một hơi thuốc thật sâu, suýt chút nữa đã không thể kiềm chế.
Bên kia bỗng có người gọi: “C307, lại đây!”
“Có mặt!” Lục Niệm cài cúc áo lại, đứng lên, cô giễu cợt: “Không chịu nổi thì đi thiến đi.” Cô biết anh ta đã kìm nén suốt mấy tháng, nhưng cô không sợ anh ta, vì dù sao anh ta cũng không thể vượt qua hàng rào sắt.
Cô thậm chí còn mong anh ta tức tới mức tuyệt hậu.
Trần Triển Tinh vốn không phải kẻ khát khao phụ nữ. Những lần ra ngoài với Bành An, anh ta cũng hờ hững.
Anh ta không phải kiểu người cấm dục, mà là không có hứng thú. Nhưng một khi bị khơi dậy, ngọn lửa trong anh ta sẽ làm trái tim ngứa ngáy đến đau nhói. Cơn đau này lan tỏa khắp người, khiến anh ta không thể quên đi cảm giác bực dọc này, cũng không thể quên đi Lục Niệm.
*
Lục Niệm kéo chặt áo khoác, bước về phía đám đông.
Mã Thủy Dung sai những phạm nhân mới đến làm gấp đôi công việc, còn mình thì khoanh tay ngồi ở gốc cây hóng mát. Thấy Lục Niệm đến gần, Mã Thủy Dung cất giọng châm chọc: “Mày vào đây vì tội gì?"
Lục Niệm khẽ đáp: “Ngộ sát.”
Ngay ngày đầu tiên vào đây, cô đã đưa ra câu trả lời này. Khi đó, Mã Thủy Dung tin.
Mã Thủy Dung khịt mũi cười khẩy, chỉ về phía hàng rào sắt: “Vừa đến núi Đông Ngũ, mày đã chạy ngay đến đám đàn ông, rõ ràng rất khao khát đàn ông, lại còn bảo ngộ sát vì chống cự?”
Lục Niệm vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai: “Chỉ cần không muốn, thì có thể chống cự.”
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt Mã Thủy Dung, khiến vẻ sát khí càng rõ ràng: “ Tao ghét nhất loại phụ nữ như mày.”
Lục Niệm mỉm cười: “Xin lỗi.”
Trong phòng giam, hầu như ai cũng từng chịu những lời mỉa mai của Mã Thủy Dung. Lý Đại nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà không dám chen vào. Khi thấy cai ngục đến gần, cô ấy mới lớn tiếng nói để giúp Lục Niệm: “Cai ngục đến rồi!” Vì quá vội, giọng nói của cô ấy lớn tới mức thật sự thu hút sự chú ý của cai ngục.
Mã Thủy Dung liếc Lý Đại một cái sắc lẹm.
Lý Đại sợ tới mức lập tức lùi lại.
Mã Thủy Dung hừ một tiếng, kéo đám tù mới đang làm việc rời đi.
“Lục Niệm.” Lý Đại kéo tay Lục Niệm, thì thầm: “Cẩn thận chút, đừng đắc tội với chị ta.”
“Biết rồi.”
*
Không biết là do nhận được tín hiệu trong mơ từ Trần Triển Tinh, hay chỉ là ý nghĩ bất chợt, Bành An nói với Kim Trường Minh: “Anh nên gửi thuốc bổ cho Trần Triển Tinh đi. Nhìn cậu ta ủ rũ thế kia, cứ thế này nhà họ Trần sẽ tuyệt tự mất.”
“Trần tiên sinh không có chỉ thị gì cả.” Kim Trường Minh từng gặp Trần Triển Tinh, nói chung, vẫn trong tầm kiểm soát.
“Chờ cậu ta đưa chỉ thị thì đã muộn rồi.” Cái người phụ nữ đó giỏi thật, ép tới mức một kẻ lão luyện như Trần Triển Tinh thành ra thế này.
“Đúng rồi, Bành tiên sinh, về Liễu Chi, tôi đã điều tra.”
Bành An liếc mắt: “Nói đi.”
“Cô ấy là con gái của một thương gia giàu có ở Thiên Tân. Năm ngoái, cha mẹ cô ấy gặp tai nạn, sản nghiệp gia đình bị người ngoài chiếm đoạt. Nửa năm trước, cô ấy bị đuổi khỏi Thiên Tân, đến Thượng Hải ở nhờ nhà họ hàng.” Kim Trường Minh nói xong, bổ sung: “Thời gian điều tra còn ngắn. Chỉ có thể hỏi thăm từ những người xung quanh cô ấy, tạm thời chưa phát hiện sơ hở.”
“Ừ.”
Kim Trường Minh hỏi: “Anh nghi ngờ Liễu Chi?”
“Cô ấy vừa xuất hiện, tôi đã bị điều tra. Ngoại hình của cô ấy giống với người phụ nữ kia, hơn nữa cô ấy lại là cháu gái của bạn cha mẹ tôi.”
Kim Trường Minh gật đầu: “Quả thực trùng hợp.”
“Thời cuộc hỗn loạn, tôi không thể không đề phòng. Muốn đặt tôi vào đường chết, không nhất thiết phải giết người phóng hỏa, chỉ cần nắm được điểm yếu của tôi, khống chế tôi cũng là một cách.”
“Chẳng lẽ đối phương muốn dùng mỹ nhân kế?”
Bành An cười khẩy: “Đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi(*), ngu xuẩn hết sức.”
(*): Trong lịch sử Trung Quốc, có cô Tây Thi rất đẹp, và cô Đông Thi rất xấu. Tục ngữ nói “xấu hay làm tốt”. Thấy Tây Thi làm gì thì Đông Thi cũng bắt chước. Thấy Tây Thi nhăn mũi, càng “nghiêng nước nghiêng thành”, Đông Thi cũng bắt chước nhăn mũi, thì trời ôi! Không có con cú nào xấu đến thế!