Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 22: Chương 22




“Nói thật lòng, Bành tiên sinh, anh nên nghe điện thoại của Lục tiểu thư.” Kim Trường Minh nói: “Dù sao tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của cô ấy, không nỡ nói dối. Cô ấy rất quan tâm anh.”

Ngày xuân tươi sáng, mỗi ngày Bành An đều ở lại đây, giọng nói lạnh tanh không cảm xúc: “Anh sắp xếp đi, đưa cha mẹ tôi đến Thượng Hải. Tôi vẫn không yên tâm để Liễu Chi tiếp cận họ.”

“Tôi không điều tra được nguồn gốc của Liễu Chi. Bành tiên sinh, anh có muốn huy động quan hệ phía chính quyền thành phố không?”

“Tôi và chính quyền thành phố là quan hệ công việc, ở Thượng Hải có nhiều thế lực khác nhau, anh cũng không biết trong chính quyền thành phố đâu là gián điệp, đâu là nội gián, đâu mới là người mình. Tôi gặp một người cũng phải áng chừng trong lòng ba phần, càng ít người biết bệnh tình của tôi càng tốt.”

Kim Trường Minh gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp hành trình cho ông Bành và bà Bành.” Anh ta đang định ra ngoài, tay vừa đặt lên cửa đã bị Bành An ngăn lại.

“Người phụ nữ đó gọi cho anh từ núi Đông Ngũ à?”

“Phải. Có lẽ là mượn dùng điện thoại trong phòng làm việc của cai ngục.”

“Anh làm việc của mình đi.” Bành An ngồi trên xe lăn, ngắm cảnh ngoài cửa sổ rất lâu, rất lâu.

Dãy núi Đông Ngũ phía xa, ngập tràn sắc xuân.

Lúc này, Lục Niệm đang đứng trên núi Đông Ngũ.

Gió Bắc thổi qua. Cô thắt chặt khăn quàng cổ, nhưng lại nghĩ đến, Bành An mới là người cần quàng khăn nhất, hắn mà còn không giữ gìn sức khoẻ thì chết mất.

Cô đã đan xong chiếc khăn thứ ba, khăn len màu xanh đậm, dáng dài kiểu nam. Cô muốn tặng lại cho Trương Quân Năng một món quà, nhưng thân phận của cô đã định sẵn là không thể tặng lại.

Để một cảnh sát đeo khăn quàng cổ được đan ở núi Đông Ngũ, há chẳng phải là trò cười sao.

Chiếc khăn quàng này được đặt dưới chăn. Nếu Bành An có thể qua được ải này, thì tặng khăn quàng cho hắn.

Lục Niệm cắm cuốc xuống đất, đột nhiên nghe thấy cai ngục hét: “C307, có điện thoại.”

Có tin về Bành An sao? Lục Niệm vứt cuốc xuống, chạy như bay xuống núi. Là tin tốt hay tin xấu? Khi thật sự đã đứng trước điện thoại, cô dừng lại một lúc trước khi nhấc máy: “Alo.”

Đầu dây bên kia còn chưa kịp nói chuyện, đã vang lên tiếng ho húng hắng.

Lục Niệm vừa nghe thấy tiếng ho quen thuộc, trong lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Khụ... Lục... khụ khụ.”

Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng lúc này của hắn như thế nào, mặt đỏ bừng, lông mày cau lại, dáng vẻ đáng thương. Cô mỉm cười: “Anh cứ từ từ mà ho.” Có thể ho, chứng tỏ người còn sống.

Mắt Bành An hướng về núi Đông Ngũ: “Lục tiểu thư.”

Lúc này, cuối cùng Lục Niệm cũng thả lỏng: “Bị thương ở đâu vậy?”

“Bị thương ở lưng, hung khí là một lưỡi liềm có răng cưa.” Bành An vỗ vỗ tay vịn của xe lăn, cười khổ: “Lúc chạy trốn bị ngã, chân của tôi…” Hắn nói nửa vời, lộ ra vẻ khó nói.

“Để lại di chứng sao?” Lục Niệm hỏi: “Có phải tàn phế luôn không?”

“Có khả năng…” Bành An lẩm bẩm.

“Bác sĩ nói gì?”

“Đại khái phải dưỡng thương hơn nửa năm…”

“Còn sống là tốt rồi. Chân bị tàn tật thì có thể dùng xe lăn, có thể lắp chân giả, không sao đâu.”

“…” Đây là lời an ủi sao? Luật sư Kim có đang cường điệu hóa khi nói “Cô ấy rất quan tâm anh” không? Bành An nói: “Lục tiểu thư đừng lo lắng quá, ở trong đó vui vẻ nhé.”

Lục Niệm cười lạnh: “Anh nghĩ tôi lo lắng chuyện gì? Tất cả tiền của tôi đều ở chỗ anh, anh mà đi thì tôi mất hết.”

“Tôi nhất định sẽ trả, trước giờ tôi chưa từng nợ tiền.” Bành An nói có thể đúng hoặc sai, nhưng tuyệt đối chân thành - chỉ có người khác nợ hắn thôi.

Lục Niệm nới lỏng khăn quàng cổ: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi.”

“Lục tiểu thư, đợi cơ thể tôi khoẻ lên, tôi sẽ đến…”

“Đừng đến. Ở đây gió Bắc thổi mạnh, lỡ anh lại cảm lạnh thì thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương đấy.”

Bành An lại ho mấy tiếng: “Vậy... đợi xuân về hoa nở, tôi sẽ lại đến gặp cô.”

Có tiếng gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra. Y tá mỉm cười: “Bành tiên sinh, tôi đến đưa thuốc.”

Bành An gật đầu với y tá, nghe thấy Lục Niệm nói: “Gặp tôi làm gì? Tôi cũng đâu có ba đầu sáu tay, có gì mà phải gặp?”

Hung dữ như vậy mới là Lục Niệm. Bành An đè thấp giọng: “Cha mẹ tôi… bảo tôi đi.”

“Tôi khoẻ lắm, khoẻ hơn cả anh.” Nếu có cơ hội gặp mặt, cô nhất định phải chọc chọc não hắn: “Sau này đừng có ra ngoài đêm khuya, cái sự xui xẻo này của anh, ba lần bảy lượt đụng phải sát nhân. Lần sau, cẩn thận người ta c**ng hi3p anh trước rồi mới giết.”

Cai ngục nghe thấy câu này, liếc nhìn cô.

Cô cười: “Được rồi, tôi đi lao động đây.”

“Cô ở trong đó phải…”

“Tạm biệt.” Lục Niệm cúp máy.

Bành An: “…”

Y tá đặt thuốc xuống, cười nói: “Bành tiên sinh nói chuyện điện thoại dịu dàng quá, bạn gái sao?”

“Không phải.” Có vẻ cô y tá này không phân biệt được sự khác biệt giữa “yếu ớt mất sức” và “dịu dàng”.

Cô y tá lại hỏi: “Sao phải đợi đến ngày xuân về hoa nở mới gặp mặt nhau vậy?”

Bành An chỉnh lại kính: “Cô ấy không thể ra ngoài.”

“Ồ.” Y tá gật đầu: “Sau Tết Nguyên Đán, mọi người đều rất bận rộn.”

“Cô ấy ở trong nhà giam Đông Ngũ.” Bành An thản nhiên nói.

“Cái này…” Y tá không dám hỏi nữa.

Các cai ngục đều mặc quần áo bó sát, Tiền Tiến không thể phân biệt được ai bị thương trên tay. Sau khi quan sát, gã nói: “Anh Trần, em phát hiện một cai ngục đặc biệt chú ý đến anh.”

“Nói nghe xem.” Trần Triển Tinh đã để ý từ lâu, anh ta nhìn về phía cai ngục đó.

Tiền Tiến nhìn sang: “Anh ta... mới vào cuối năm ngoái, nhưng mà thường nhìn chằm chằm vào anh.”

Trần Triển Tinh mỉm cười hài lòng.

Buổi tối, anh ta lại câu giờ đến nửa tiếng cuối cùng mới đi tắm, đứng ở cửa chính là vị cai ngục đó: “Thật trùng hợp, hôm nay lại là mày.”

Cai ngục không nói gì.

Trần Triển Tinh đi vào, bỗng quay người lại: “Hôm nay có cúp điện không?”

Cai ngục nhìn thẳng.

Trần Triển Tinh mỉm cười ném khăn lên lưng, ngón chân nhón về phía trước, nhưng lại nhanh chóng rụt lại, vứt khăn ra phía sau.

Cai ngục quay đầu né tránh.

Trần Triển Tinh nhanh chóng bay lên tung một cú đá.

Cai ngục xoay người: “P714, anh tấn công cảnh sát.”

“Đúng, đây là chuyện rất dễ thấy.” Nói về bày trò, Trần Triển Tinh không ngán ai. Qua năm sáu chiêu, anh ta đã khống chế được cai ngục: “Ngày mười tháng Mười Hai đó, mày là người nộp đơn xin gia hạn cho tao, đúng không?” Nếu không có ông chủ nhà họ Trần đứng ra lo liệu, anh ta thật sự bị gia hạn rồi.

Cai ngục có vẻ tức giận.

Trần Triển Tinh như cảm thấy tiếc nuối: “Nhưng mà, Chúa Trời đứng về phía tao.”

Buổi tối, Bành An nhận được điện thoại của Kim Trường Minh, hành trình đi Tô Châu của ông bà Bành đã sắp xếp xong.

Nửa đêm, tiếng chuông chói tai lại vang lên trong phòng VIP, người gọi đến vẫn là Kim Trường Minh, anh ta nói: “Bành tiên sinh, Liễu Chi xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Bành An thờ ơ.

“Cô ấy bị đâm, hôn mê rồi. Nghe ông Bành nói, Liễu Chi gõ cửa lúc nửa đêm, nói có người đang truy sát cô ấy, còn không cho báo cảnh sát, không cho đưa đến bệnh viện. Ông Bành lo không gọi cảnh sát sẽ gây thêm rắc rối, nhưng Liễu Chi cầu xin không thể báo cảnh sát, ông Bành chỉ đành gọi cho tôi. Bành tiên sinh, cứu hay không cứu, mong anh nói một câu.” Kim Trường Minh nghĩ, Liễu Chi là một rắc rối, cũng không biết đây là khổ nhục kế, hay cô ấy đã trở thành quân cờ bị vứt bỏ.

Bành An im lặng một lúc lâu.

Kim Trường Minh không vội, chỉ chờ đợi.

Bành An gõ ngón tay lên bàn ba lần: “Cứu.”

“Bành tiên sinh, lỡ đây là khổ nhục kế của Liễu Chi…”

“Bao lâu nữa thì cô ta chết?”

“Việc này... cụ thể phải hỏi bác sĩ Lam.”

“Nếu chúng ta không cứu, cô ta có sống qua được đêm nay không?”

Kim Trường Minh nói: “Vết đâm của Liễu Chi nằm ở bụng dưới bên trái. Nếu không cầm máu, cô ấy sẽ không qua nổi rạng sáng.”

“Chỉ cần chúng ta cứu cô ta trước khi cô ta trút hơi thở cuối cùng là được. Có phải khổ nhục kế hay không, còn phụ thuộc vào phản ứng một khắc trước khi chết.”

“Tôi đã hiểu.” Kim Trường Minh làm theo mệnh lệnh.

Bành An lại gọi điện cho bác sĩ Lam, giải thích ngắn gọn tình huống: “Bác sĩ Lam, anh cứ chuẩn bị đi. Chỉ cần có thể cứu được, cô ta có chịu bao nhiêu đau đớn cũng không sao, miễn là không ảnh hưởng đến kết quả.”

Liễu Chi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, khóc lóc nói cô ấy đau muốn chết. Bác sĩ Lam tiêm cho cô ấy một mũi thuốc giảm đau, cô ấy mới lau nước mắt và hỏi: “Bà Bành cứu tôi sao?”

Bác sĩ Lam: “Người đưa cô đến đây là luật sư Kim Trường Minh.”

“Tôi muốn gặp luật sư Kim.”

“Anh ấy sẽ đến.”

Nửa tiếng trôi qua, Liễu Chi nghe thấy tiếng gõ cửa, sau khi mở cửa ra, người đứng ngoài là Kim Trường Minh.

Liễu Chi và Kim Trường Minh chạm mặt. Cô ấy vuốt v e vết thương, nghiêng người: “Luật sư Kim, cảm ơn anh.”

Kim Trường Minh: “Ông bà Bành đã cứu cô, hy vọng cô sẽ ghi nhớ ân tình của họ.”

Liễu Chi gật đầu.

Kim Trường Minh: “Còn nữa, Liễu tiểu thư, có phải cô nên nói cho chúng tôi nghe cô bị thương như thế nào không? Chúng tôi không biết mình cứu phải người tốt hay người xấu.”

Liễu Chi do dự.

Kim Trường Minh: “Chúng tôi rất bối rối, cô cũng phải nói rõ ràng nội tình bên trong ra, kẻo chúng tôi bị cô liên luỵ, mơ mơ hồ hồ.”

Liễu Chi bỗng thấy người đứng sau Kim Trường Minh, trợn to hai mắt: “Bành tiên sinh... không phải anh…” Không phải “đến giờ vẫn hôn mê” sao?

Bành An vẫn ngồi trên xe lăn: “Không lẽ tôi chết rồi, cô sẽ giết người diệt khẩu sao?”

Sắc mặt Liễu Chi tái nhợt: “Anh biết gì rồi?”

“Tôi không biết gì cả, tôi đang đợi cô nói cho tôi biết.” Bành An chống khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn, đắp chăn lên hai chân.

Liễu Chi sợ hãi. Đây là… tàn phế rồi sao?

Sắc mặt Bành An tái nhợt, giọng nhẹ tênh, như vừa mới khỏi cơn bạo bệnh: “Nếu tác dụng của cô chỉ để đối phó tôi, tôi không còn nữa, tất nhiên cô sẽ hết giá trị.”

Liễu Chi: “Tại sao Bành tiên sinh lại cứu tôi? Chẳng lẽ tôi có giá trị sao?”

Bành An: “Giá trị do chính bản thân tạo ra, có hay không, chỉ trong suy nghĩ của cô thôi. Liễu tiểu thư không phải người ngoài mỹ nhân kế ra cái gì cũng tệ. Cô nghĩ đi, tại sao tôi lại cứu cô.”

Liễu Chi mở to mắt: “Không lẽ... bởi vì khuôn mặt này của tôi?”

Kim Trường Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Liễu Chi thật sự không hiểu Bành An. Nếu vì khuôn mặt đó, Bành An sẽ chỉ giết cô ấy mà thôi.

Bành An cũng không muốn ngày ngày đối diện với một thứ đồ giả.

Quả nhiên, Bành An tựa như chìm trong băng: “Liễu tiểu thư là bệnh nhân. Luật sư Kim, chúng ta không làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, để cô ấy nghĩ cho rõ tình huống của mình.”

Cùng lúc đó, Trần Triển Tinh lại bước ra khỏi cổng núi Đông Ngũ. Anh ta vênh váo thương lượng với cai ngục. Mẹ ở nhà bị bệnh, anh ta lo lắng không yên.

Anh ta lịch sự an ủi: “Xác nhận mẹ tôi không có chuyện gì xong, tôi sẽ lập tức quay lại.”

Cai ngục sắp xếp một chiếc ô tô đưa Trần Triển Tinh đi.

Nhưng sự thật là vợ của ông chủ nhà họ Trần đã sớm không còn trên đời rồi.

Trần Triển Tinh lại quay trở lại Vân Môn, điều này khiến ông chủ nhà họ Trần ngạc nhiên: “Con được thả rồi?”

“Tháng sau.”

Ông chủ nhà họ Trần nhìn đồng phục tù nhân của con trai mình rồi nói: “Gầy đi rồi.”

“Đồ ăn trong đó không ngon.”

“Xem như huấn luyện đi. Dù gì con đã ở trong đó được năm tháng rồi.”

“Con có nên đi huấn luyện tiếp không?”

“Một vừa hai phải thôi.” Trong lời nói của ông chủ nhà họ Trần mang ý cảnh cáo: “Đàn ông phải có tham vọng, không được thiển cận, chỉ biết chăm chú vào chút chuyện nam nữ.”

Vẻ mặt Trần Triển Tinh vô cảm: “Có tiếng của ông chủ Trần đây, Vân Môn không đến lượt con bày vẽ dã tâm đâu nhỉ?”

“Khi nào có cơ hội, cha dự định chuyển nhượng ít sản nghiệp, tháng sau con đi cùng cha đến Hồng Kông.”

“Hồng Kông bang hội tụ tập, ngài vẫn muốn được chia bánh sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của ông chủ Trần tràn đầy ý cười: “Ngày trước cha đứng vững ở Thượng Hải như nào, bây giờ cha sẽ đứng vững ở Hồng Kông như thế.”

Trần Triển Tinh ở nhà tắm rửa, mặc một bộ đồ ba mảnh, quần áo quá rộng. Anh ta mới cảm thấy mình đúng là gầy đi.

Anh ta gặp một người phụ trách sảnh ở đầu cầu thang.

Người đàn ông cầm một chiếc hộp nhỏ, khi thấy Trần Triển Tinh, lập tức chỉnh lại tư thế: “Trần thiếu gia.”

Trong hộp có vài cuốn sách.

Trần Triển Tinh liếc nhìn bìa cuốn sách đầu tiên, trên đó có hình một người phụ nữ phương Tây, cô ta có mặc quần áo hay không còn phải xem kỹ.

Người đàn ông ho khan: “Trần thiếu gia.”

Trần Triển Tinh trực tiếp hỏi: “Đây là cái gì?”

Nụ cười của người đàn ông đặc biệt kỳ quái, giống như cười khổ, lại giống như khó chịu: “Ông chủ Trần nói, chúng tôi phải đi Hồng Kông. Ở đó có rất nhiều người Anh, tôi mua vài cuốn sách tiếng Anh.”

Trần Triển Tinh nhìn rõ người phụ nữ trên trang bìa, tóc vàng mắt xanh, không mặc quần áo, cũng không thể nói là không mặc, cô ta mặc một áo vải sa mỏng. Người là do vẽ ra, kỹ năng vẽ khá tốt, vẻ ngoài mơ hồ quyến rũ.

“Ông chủ Trần cho mấy người học cái này à?” Trần Triển Tinh cầm cuốn sách đầu tiên lên.

Người đàn ông cảm thấy xấu hổ.

Trần Triển Tinh cất sách đi: “Cuốn này cho tôi đi.”

“Được Trần thiếu gia nhìn trúng là vinh hạnh của tôi.”

Trần Triển Tinh lên xe, lật thêm vài trang.

Những gì nhìn thấy trong sách, đều là những cảnh nóng bỏng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Vừa khéo mở mang tầm mắt cho Bành An chưa từng thấy cảnh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.