Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 25: Chương 25




Sau đó chính là cuộc gặp gỡ mà Bành An đã dự liệu từ trước.

Lục Niệm hỏi: “Chân của anh còn cứu được không?” Nếu không phải có tấm chăn lông cừu dày đắp lên, cô thật sự nghi ngờ một cơn gió cũng đủ thổi bay hắn.

Bành An gắng sức đẩy bánh xe lăn, từng động tác đều rất nặng nhọc nhưng rõ ràng đã quen, chứng tỏ không phải ngày đầu tiên hắn phải ngồi thế này.

“Nếu điều trị tốt thì vẫn có hy vọng.”

“Để tôi giúp anh.” Cô vỗ nhẹ lên chăn, không ngờ lại chạm vào chân hắn, khiến hắn không tự nhiên ra mặt.

May mà cô nhanh chóng rụt tay lại: “Anh gầy đi rồi.”

Câu nói này nghe như có phần quan tâm, nhưng thực chất chỉ là lời nhận xét lạnh nhạt.

Hắn khẽ cúi đầu: “Từ khi vào đây, tôi ăn ba bữa một ngày do chị Vương chuẩn bị, mong là sẽ khỏe mạnh hơn.”

“Khỏe mạnh? Anh sống sót được là tổ tiên nhà anh tích đức rồi.” Cô cười nhạt. Tên này đúng là một kẻ xui xẻo, liên tục vướng vào những vụ án mạng, lại còn là những vụ án liên hoàn.

Bành An hỏi: “Lục tiểu thư, sao cô lại bị ngộ độc?”

“Gần đây tôi bị cảm lạnh, ho mãi không khỏi, lại còn bị tiêu chảy. Muốn mau khỏi bệnh nên tôi tăng liều thuốc.”

Nghe có vẻ như một tai nạn. Bành An cảm thấy lời của Kim Trường Minh có lý. Dù Lục Niệm có thông minh đến đâu cũng chỉ là một người phụ nữ yếu ớt. Nếu thật sự gặp phải kẻ mạnh hơn, làm sao cô địch lại nổi? Với thế lực của nhà họ Ngụy, muốn xử lý một “bọ cạp độc” như cô cũng dễ dàng như giẫm chết một con kiến.

May mắn thay, cô tự mình ăn nhầm thuốc chứ không phải bị người khác hãm hại.

Hai người đi dạo trong khu vườn. Đã cuối đông, hoa tàn lá rụng, chỉ còn lại những bụi cây trơ trụi và những dấu chân chim trên mặt đất.

Bành An ngắm cảnh, còn Lục Niệm thì đẩy xe lăn.

Hắn nói: “Vất vả rồi, đoạn này còn lên dốc nữa.”

Cô đáp tỉnh bơ: “Anh còn chưa nặng bằng cái xẻng tôi cầm ở núi Đông Ngũ đâu.”

Bành An chỉ im lặng. Sự ân cần dịu dàng ấy chỉ là lớp vỏ không duy trì được bao lâu, rồi cô sẽ bộc lộ ngay cái vẻ hung hãn quen thuộc.

Lục Niệm hỏi: “Đã bắt được hung thủ của vụ án đêm giông chưa?”

“Cảnh sát đang rất nỗ lực.”

“Anh có nhìn rõ mặt hung thủ không?”

Bành An cười khổ: “Kẻ đó đeo mặt nạ, mà kính của tôi lúc đó cũng bị rơi, nên chẳng nhìn rõ gì cả.”

Tên yếu đuối như gà bệnh, toàn thân chẳng thấy nổi một điểm nào ra hồn.

“Kẻ sát nhân thì không nghĩ vậy đâu. Nếu hắn biết anh còn sống, có lẽ sẽ tìm cách diệt khẩu. Việc không quá ba lần, đến lần thứ ba chắc anh chẳng còn mạng mà về nữa.”

“Gần đây tôi ít ra ngoài. Hơn nữa, báo chí không đăng thêm tin tức, có thể hắn nghĩ tôi đã chết rồi.”

“Vụ án này có nhiều nạn nhân như thế, chẳng lẽ cảnh sát không có chút manh mối nào sao?” Báo chí chỉ toàn dùng những từ ngữ chung chung để miêu tả hung thủ: tàn nhẫn, máu lạnh, giết người không ghê tay. Chẳng có thông tin cụ thể nào, không chiều cao, không ngoại hình, thậm chí giới tính cũng mù tịt.

“Từ vụ án đầu tiên, cảnh sát Trương đã lao vào điều tra, tất bật không ngừng nghỉ. Nghe nói, hung thủ nhắm vào những người có mối dây dưa tình cảm. Hắn rất xảo trá, nhưng với tài năng điều tra của cảnh sát Trương, chắc chắn sẽ tóm được hắn.”

Trương Quân Năng luôn hành xử đúng mực, không vượt giới hạn. Ngay cả khi phải gửi đồ lên tận núi Đông Ngũ, nhưng trong lòng anh ấy chắc chắn vẫn sẽ nhớ rõ mình là cảnh sát, còn Lục Niệm là phạm nhân.

Nếu không chủ động thúc đẩy, Trương Quân Năng sẽ giữ khoảng cách trong suốt mười hai năm Lục Niệm thụ án.

Bành An mở lời: “Hôm nay…”

Không ngờ Lục Niệm cũng lên tiếng cùng lúc: “Hôm nay…”

Cô nhướng mày, nở nụ cười: “Anh muốn nói gì?”

Bành An mỉm cười, nhường lời cho cô: “Lục tiểu thư nói trước đi.”

Cô đặt một tay lên tay vịn xe lăn, hơi nghiêng người về một bên: “Tôi có việc phải ra ngoài.”

“Việc gì?” Bành An ngước mắt, nhận ra cô đang đứng rất gần.

“Chuyện cá nhân.”

Trong suy nghĩ của Bành An, “chuyện cá nhân” của Lục Niệm chắc chắn liên quan đến việc trừ khử Trần Triển Tinh. Nhưng giờ anh ta đã về núi Đông Ngũ, giả thiết này tạm thời không còn hợp lý. Chẳng lẽ cô định đi thăm mộ bạn trai? Nhưng hôm nay không phải lễ Thanh minh cũng không phải ngày giỗ. Liệu cô có dám mạo hiểm ra ngoài chỉ vì chuyện đó? Bành An đắn đo suy nghĩ về khả năng này.

Cô lại tiến gần hơn… gần tới mức hơi thở của cô như phả lên tai hắn.

Hắn nghiêng người sang một bên: “Chuyện cá nhân gì?”

Lục Niệm đáp: “Đương nhiên là không thể nói rồi, đây là chuyện riêng của tôi.”

Bành An chưa đủ tư cách để biết bí mật này, nhưng hắn lại là người có thể giúp cô.

“Việc này sẽ tốn nhiều thời gian không?”

“Không chắc, có thể đến tối mới về. Tôi nghe bác sĩ ở bệnh viện nói bệnh tình của tôi không nghiêm trọng, hai ba ngày nữa là phải quay lại núi Đông Ngũ rồi.”

Bành An định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lục Niệm nói: “Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”

“Cô không đi làm chuyện xấu chứ?”

“Tôi từng phạm sai lầm lớn nên mới mất tự do. Tôi không ngu tới mức lại bước vào vết xe đổ. Nếu không, mười hai năm sẽ thành hai mươi bốn năm, cả đời chẳng thấy ánh mặt trời. Nếu cấp trên có hỏi đến, anh nhất định phải giúp tôi giữ kín.”

Cô bất ngờ nắm lấy xe lăn rồi kéo mạnh khiến hắn nghiêng người, suýt nữa đâm thẳng vào cô. Hắn vội vàng giữ chặt xe lăn để đứng vững.

“Nghe lời không?” Giọng cô lạnh lùng, mang chút uy hiếp, tay lại đặt lên đùi hắn.

Cả người Bành An cứng đờ. Hắn có thể đứng dậy bất cứ lúc nào, nhưng vì cô đang giữ chiếc xe lăn, nếu hắn lùi lại đột ngột, cô có thể bị ngã.

Hắn đành bất động, bị cô kẹp chặt trong không gian nhỏ hẹp.

Đồng thời, một mùi hương thoảng qua mũi khiến hắn bối rối. Khi thấy gương mặt cô ngày càng gần, hắn vội nói: “Cô mau bỏ tay ra.”

Ngón tay của cô khẽ chạm vào cằm hắn. Thấy khuôn mặt hắn đỏ bừng, cô bật cười khẽ.

Cô vẫn mặc bộ đồng phục y tá trắng tinh, chiếc váy ngắn đến gối, để lộ đôi chân trắng muốt nhưng có những vết xước do gãi ngứa vào mùa đông.

Bành An nhìn xuống, đếm những vết xước ấy. Không biết Trương Quân Năng đã mang thuốc mỡ đến cho cô chưa.

Bành An chậm rãi lên tiếng: “Lục tiểu thư, tôi đã sắp xếp cho cô một phòng. Trong mấy ngày này, nếu thấy không khỏe, cứ liên lạc với bác sĩ Lam. Tôi sẽ cho người mang thêm vài bộ quần áo. Ngoài ra, cô có cần kem dưỡng hay thuốc gì cho mặt không? Tôi sẽ gửi cùng.”

“Mang hai bộ quần áo là được rồi.” Cô hỏi lại: “Nhìn tôi tiều tụy lắm sao?”

Hắn lắc đầu.

Cô tiến sát lại như thể muốn nói điều gì bí mật, thì thầm vào tai hắn: “Thật ra, cuộc sống của tôi ở núi Đông Ngũ khá tốt.”

Bành An cười nhạt: “Lục tiểu thư hài lòng là tốt rồi.”

Cô quay người đi về phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại mình Bành An. Gương mặt hắn dần tối sầm xuống. Hắn rút khăn tay ra, lau cằm – chỗ vừa bị ngón tay cô chạm vào.

Người phụ nữ này lại nhân cơ hội mà sàm sỡ hắn!

*

Lục Niệm mở cửa sổ phòng, nhìn ra đường phố.

Địa chỉ mà người số 904 nói là một cửa hàng quần áo cũ. Anh ta ra đi quá nhanh, không kịp nói mật khẩu liên lạc. Cô đành phải tùy cơ ứng biến.

Cô không thể đến thẳng cửa hàng ngay lập tức. Quá lộ liễu sẽ không giống dáng vẻ của một kẻ vừa thoát khỏi gông cùm, tham luyến tự do giữa nhân gian.

Ánh mắt cô bất giác bắt gặp bóng dáng một người đàn ông ở góc vườn.

Những chú sẻ nhỏ xanh biếc quanh quẩn bên chân hắn, thỉnh thoảng lại mổ nhẹ vào lòng bàn tay đang đưa ra.

Sự bình thản ấy làm dịu đi nét lạnh lùng trên gương mặt hắn. Lục Niệm chợt nhớ ra, hắn cũng sở hữu một nét đẹp hiếm có.

Cô cất tiếng: “Bành An, tôi đi ra ngoài đây.”

Bành An ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Lục tiểu thư, vừa có người mang đến một bộ quần áo. Thay nó vào rồi hẵng đi.”

*

Những bộ quần áo từ cửa hàng gửi đến đều là phong cách phương Tây.

Lục Niệm chọn một chiếc áo với cổ hơi nhô cao, để lộ đường cong mảnh khảnh của cổ, đôi vai phẳng và thẳng. Tay áo có vẻ hơi ngắn, nên cô quấn quanh cổ tay một chiếc khăn lụa trắng, buộc chặt lại, thắt thành chiếc nơ bướm duyên dáng.

Cô bước từng bước, tà váy hơi xòe ra, làm nổi bật những đường xếp nếp tinh xảo.

Đã lâu rồi, Bành An không nhìn thấy Lục Niệm trong dáng vẻ rực rỡ thế này.

Nhưng gương mặt cô vẫn còn phảng phất bóng dáng của Liễu Chi. Sự tô điểm quá đà khiến cô có phần không tự nhiên, như một thứ trang sức không hợp chỗ.

“Lục tiểu thư, Liễu tiểu thư đã gây ra rắc rối. Nếu cô ra ngoài với diện mạo giống cô ấy, e rằng cũng sẽ gặp phiền phức.” Bành An lên tiếng: “Tôi đã bảo cửa hàng gửi thêm mũ đến, cô thử chọn xem.”

“Anh thật chu đáo.” Lục Niệm chọn một chiếc mũ lưới, vành mũ đen và viền một lớp lông vũ trắng. Dù không biết có đẹp hay không, cô chỉ thấy chiếc mạng lưới này lớn nhất.

Cô đội mũ lên: “Nhân tiện, Liễu tiểu thư có giữ kín miệng được không?”

“Lục tiểu thư cứ yên tâm.” Bành An bình thản. Liễu Chi dù muốn nói cũng không thể nói được, thuốc của bác sĩ Lam có liều lượng khá nặng.

Lục Niệm: “Đến nước này, tôi chỉ có thể tin anh. Anh đừng theo tôi, cũng đừng sai người theo dõi tôi, tôi muốn đi một mình.”

Lần này cô ra ngoài chắc chắn có lý do.

Bành An hỏi: “Lục tiểu thư không sợ tôi tiết lộ sao?”

Cô cười nhẹ: “Nếu trên đời này còn có ai đó mà tôi tin tưởng thì chỉ có anh.”

Bành An nhìn cô: “Lục tiểu thư, nếu một ngày nào đó tôi lừa dối cô, cô sẽ làm gì?”

Tấm lưới mỏng nhẹ như mây khẽ phủ lên gò má và mái tóc của cô, tạo nên một cảm giác mềm mại mà mờ ảo. Cô cười quyến rũ và bí ẩn: “Tôi sẽ giết anh.”

Hắn ho khan vài tiếng, giọng nói khẽ khàng: “Lục tiểu thư, cô đi đi.”

Bành An tiễn Lục Niệm ra khỏi cửa, đúng lúc chị Vương bước vào.

Chị cúi người, lễ phép nói: “Bành tiên sinh, tôi đến chuẩn bị bữa trưa.”

Bành An gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lục Niệm: “Đi đường cẩn thận.”

Chị Vương ngạc nhiên. Chị đã làm việc ở nhà họ Trần hơn hai mươi năm, tận mắt nhìn Trần thiếu gia trưởng thành. Trần thiếu gia vốn luôn ôn hòa, dễ mến, ai gặp cũng yêu quý. Nhưng từ sau khi vào đại học, bên cạnh anh ta xuất hiện một người đàn ông. Dù Trần thiếu gia có cười tươi như nắng xuân thì người kia vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng như băng giá.

Còn người đàn ông trước mắt chị bây giờ hoàn toàn như hai người khác biệt.

Chị Vương không hổ danh là người nhà họ Trần, đã quen với việc giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, dù trong lòng đang gợn sóng. Bề ngoài, chị vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không.

“Lục tiểu thư, cô đi thong thả.” Người đàn ông nhoẻn miệng cười, vẻ mặt hiền lành ngây ngô.

Khi bóng dáng thanh thoát của Lục Niệm khuất sau cánh cửa, khuôn mặt hắn ngay lập tức trở nên lạnh lùng: “Chị Vương, mấy ngày tới cứ chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy.”

“Vâng, Bành tiên sinh.” Chị Vương quay người đi vào bếp, chỉ khi không ai nhìn thấy, chị mới nhăn nhó gương mặt một chút.

Đúng là gặp ma mà.

Mới đó mà người đàn ông này đã thay đổi hoàn toàn, từ vẻ hiền hòa đến lạnh lùng như thể cả thế giới đang nợ hắn núi vàng biển bạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.