Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 29: Chương 29




Mưa xối xả, đường đất lầy lội, xe ô tô lao qua những con đường núi ngoằn ngoèo. Bánh xe bắn tung những vũng nước bẩn lên kính xe, hòa lẫn với mưa tạo thành những tiếng lộp bộp chát chúa.

Bành An liên tục điều chỉnh tốc độ và hướng lái, cố gắng vượt qua những đoạn đường trơn trượt. Đột nhiên, hai bóng người xuất hiện phía trước.

Chiếc xe dừng lại.

Hai người đàn ông giơ ô lên và bước ra khỏi xe.

Hai người phía trước quay đầu lại.

Khổng Tịnh Viễn đưa tay lên xoa mũi. Chiếc mũ trùm màu đen che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một lọn tóc mai. Anh ta liếc nhìn bộ đồng phục của Trương Quân Năng, không nói gì.

Lục Niệm tức giận quát Bành An: “Sao anh không ở nhà nghỉ ngơi mà lại ra ngoài giữa trời mưa gió thế này? Anh muốn bệnh nặng hơn à?”

Bành An đi loạng choạng, nhưng vẫn đứng vững: “Tiểu thư, tôi thấy trời mưa to quá nên lo lắng, đi tìm khắp nơi mà không thấy tiểu thư... Tôi…”

Lục Niệm cảm thấy hắn có chút kỳ lạ.

“Tiểu thư, trời mưa gió thế này mà cô lại ra ngoài, sao không báo cho tôi biết, tôi có thể xin nghỉ để đưa cô đi.” Lần này là Trương Quân Năng lên tiếng.

Lục Niệm trợn mắt nhìn anh ấy. Nếu nói Bành An lạ thì Trương Quân Năng còn lạ hơn. Tuy anh ấy tỏ ra quan tâm nhưng chưa bao giờ nói thẳng như vậy. Công việc tuần tra của anh ấy quan trọng hơn cô nhiều mà.

Xin nghỉ? Trừ khi cảnh sát Trương đổi tính.

Khổng Tịnh Viễn khẽ nhấp môi, hỏi nhỏ: “Tiểu thư này, họ... là người của…”

Bành An bước lên với dáng đi khập khiễng, như muốn nói gì đó. Nhưng hắn nhíu mày, lại nuốt lời định nói xuống. Hắn lâm trận bỏ chạy.

Không còn cách nào khác, Trương Quân Năng đành lên tiếng: “Chúng tôi là bạn của tiểu thư. Hôm nay trời mưa to, cô ấy nhất quyết ra ngoài nên chúng tôi rất lo lắng.”

Khổng Tịnh Viễn gật đầu: “Tôi nghe cô ấy nói trên núi này có một người đàn ông mà cô ấy rất thích.”

“Chỉ có vì người trong lòng, mới bất chấp mưa gió mà thôi.” Người tiếp lời là Bành An. Hắn nói đúng sự thật, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một ý nghĩa khác.

Dường như Lục Niệm đã hiểu ra điều gì. Không thể nào hai người này đều thay đổi tính cách một cách kỳ lạ như vậy. Đối với Khổng Tịnh Viễn, cô đã có cảnh giác từ trước. Còn sự xuất hiện của Bành An và Trương Quân Năng dường như càng xác thực thêm những nghi ngờ của cô.

Người thanh niên xuất hiện trong cơn mưa lớn này thật sự rất đáng nghi.

Lục Niệm nhướng mắt, khẽ nhếch môi cười: “Ai nói phải bất chấp mưa gió? Ban đầu tôi định quay về rồi, nhưng vị Khổng tiên sinh này bảo phía trước có hang động để trú mưa, tôi mới định đi theo.”

Khổng Tịnh Viễn đáp: “Có người đến đón cô rồi, vậy là tốt nhất.”

“Trú lại một lúc đi. Đoạn đường lúc nãy đã bị nước mưa ngập, xe đi qua còn suýt mắc kẹt. Giờ gió to mưa lớn, quay lại cũng nguy hiểm.” Trương Quân Năng hỏi: “Hang động phía trước cách đây xa không?”

Khổng Tịnh Viễn liếc nhìn Lục Niệm.

Cô nhìn lại và mỉm cười nhàn nhạt.

Khổng Tịnh Viễn nói: “Được thôi, mọi người đi theo tôi.”

*

Trại của người trông núi là một hang động. Miệng hang có một tảng đá nhô ra tạo thành một mái che tự nhiên, giống như một chiếc ô đá khổng lồ.

“Đây chỉ là chỗ nghỉ chân tạm thời của người dân vùng núi, đơn sơ như vậy thôi.” Khổng Tịnh Viễn nói.

Hai tấm ván gỗ thô ráp ghép lại thành một cánh cửa. Bên trong hang có vài dụng cụ: dây thừng, lưỡi câu, một chiếc liềm và một cái cuốc. Còn có một chiếc ghế đẩu nhỏ.

Trương Quân Năng cất ô đi, lau sạch chiếc ghế đẩu: “Liễu tiểu thư, mời cô ngồi.”

Khổng Tịnh Viễn nhìn Trương Quân Năng rồi lại nhìn sang Bành An.

Bành An vẫn không quên mình là “người chân cẳng bất tiện”, chỉ có thể tựa vào vách đá. Ánh mắt hắn giao với ánh mắt của Khổng Tịnh Viễn.

Khổng Tịnh Viễn lập tức quay ra ngoài: “Không biết khi nào mới tạnh nhỉ.”

Trương Quân Năng lại nói: “Liễu tiểu thư, áo ngoài của cô bị ướt rồi, có lạnh không?”

Lục Niệm ngồi trên ghế: “Chỉ cần có chỗ trú mưa, như vậy là tốt lắm rồi.”

Trương Quân Năng mở khuy áo, cởi áo đồng phục cảnh sát, khoác lên vai Lục Niệm: “Gió lạnh như thế này dễ bị cảm lắm.”

Bành An liếc qua một cái. Hắn không rõ hành động này của cảnh sát Trương là xuất phát từ tấm lòng thật hay chỉ là diễn kịch.

Trương Quân Năng cười với Bành An. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Bành An lại cúi mặt xuống. Theo kế hoạch, hắn và Trương Quân Năng phải diễn ăn ý với nhau. Hắn phải tỏ ra yếu đuối, đáng thương để lấy lòng Lục Niệm. Nhưng việc thể hiện tình cảm nam nữ với Lục Niệm thì thật sự quá khó với hắn.

Nếu Trần Triển Tinh ở đây thì tốt rồi, anh ta có thể nói ra bất cứ lời lẽ ghê tởm nào.

Lục Niệm ôm chặt chiếc áo đồng phục cảnh sát, chiếc huy hiệu sáng bóng trông có vẻ hơi buồn cười khi khoác trên người cô: “Cảm ơn anh, cảnh sát Trương.”

Gió bên ngoài ngày càng lớn, khe hở giữa tấm ván gỗ và vách đá phát ra tiếng rít ghê rợn như tiếng quỷ khóc.

Bên trong hang, mặt đất cao ráo hơn, đống củi chất trong góc vẫn khô ráo.

Trương Quân Năng tìm trong hộp dụng cụ, lấy ra một hộp diêm: “Để tôi đốt lửa sưởi ấm cho tiểu thư.”

Bành An im lặng. Đột nhiên hắn nghĩ, chi bằng để Trương Quân Năng và Lục Niệm sống bên nhau mãi mãi đi cho xong.

Trương Quân Năng điển trai, dáng người cao ráo. Còn Lục Niệm thì khỏi phải nói, một người phụ nữ biết cách sử dụng nhan sắc để đạt được mục đích chắc chắn phải có một khuôn mặt xinh đẹp. Trương Quân Năng là một người chính nghĩa, hoàn toàn có thể một mình đối phó với hung thủ, việc anh hùng cứu mỹ nhân là quá dễ dàng.

Lục Niệm nhìn chằm chằm vào Bành An: “Chân của anh thế nào rồi?”

Trương Quân Năng đang thu dọn củi. Nghe câu hỏi đó, anh ấy khựng lại một chút.

Bành An nắm chặt tay thành quyền, che miệng cười: “Không sao đâu, cô nhớ giữ ấm.”

Lục Niệm nghiêm khắc quát: “Biết mình sức khỏe yếu mà còn ra ngoài làm gì, muốn cả đời ngồi xe lăn à?”

Trong căn lều, ba người đều nhìn về phía Bành An.

Bành An buộc phải lên tiếng: “Cô đi sớm quá. Buổi trưa tôi nhờ người nấu món cô thích nhất, vậy mà cũng không giữ được cô lại.”

Giọng nói đầy oán trách của hắn hòa quyện với tiếng gió rít bên ngoài khiến Lục Niệm nổi hết da gà: “Anh nói thế làm tôi thấy đói rồi. Đúng rồi, tôi mang theo mấy miếng bánh cá hấp. Hai người chia nhau ăn đi. Một nửa bánh có hình đôi chim uyên ương, một nửa có hình trái tim, coi như là chúc phúc cho hai người.” Lục Niệm vừa nói vừa đảo mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Trương Quân Năng quẹt diêm.

Củi bắt lửa, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ.

Trương Quân Năng lẩm bẩm: “Tiếng này nghe như tiếng cười nhạo vậy.”

Khổng Tịnh Viễn nghe vậy thì nhíu mày.

Trương Quân Năng tiếp tục: “Tôi không đói. Nếu Liễu tiểu thư đói thì cứ tự nhiên.”

Bành An hít mũi, vẻ mặt có chút tủi thân: “Cô mang bánh có hình đôi chim uyên ương và trái tim lên núi là để tặng cho người ở trên đó đấy.”

Lục Niệm giậm chân: “Bây giờ tôi không lên núi nữa, hai người chia nhau ăn đi.”

Khổng Tịnh Viễn không nhịn được mà hỏi: “Tiểu thư, hai người họ là… là bạn bè sao?”

“Đương nhiên là bạn bè rồi.” Lục Niệm trả lời mập mờ.

“Nhưng…” Khổng Tịnh Viễn lại hỏi: “Không phải cô đã nói người trong lòng cô ở trên núi sao?”

Lục Niệm cười: “Người trên núi là quan trọng nhất.”

Khổng Tịnh Viễn lại hỏi: “Vậy còn hai người này? Họ có… có thích cô không?”

“Chúng tôi chỉ là người đến sau.” Trương Quân Năng đứng thẳng người: “Quyền quyết định ở trong tay Liễu tiểu thư, chúng tôi sẽ cạnh tranh công bằng, cố gắng hết sức.”

Lục Niệm nghiêng đầu, nụ cười nhạt nhòa nhưng lại vô cùng quyến rũ: “Cảnh sát Trương, anh đi theo tôi mà không thấy khó chịu sao?”

“Tôi rất vui lòng.” Trương Quân Năng trả lời dứt khoát.

Bành An hối hận vì đã bày ra ý tưởng tệ hại này.

Hắn nghĩ rằng Trương Quân Năng là một cảnh sát nghiêm túc, nếu diễn cảnh tình yêu trước mặt người khác sẽ cảm thấy lúng túng. Ai ngờ Trương Quân Năng lại diễn quá đạt.

Bành An gần như tin rằng Trương Quân Năng đã yêu thầm Lục Niệm từ lâu, chỉ vì thân phận khác biệt nên đành phải kìm nén. Lúc này nhân cơ hội này để bày tỏ tình cảm.

Lục Niệm liếc mắt nhìn Bành An.

Bành An ho khan: “Thật ra cũng chẳng có gì to tát, ở Thượng Hải này, đàn ông lấy mấy cô vợ bé thì nhiều lắm. Tôi nghĩ, với những người trẻ tiến bộ như chúng ta, phụ nữ cũng có thể lấy vài anh chồng trẻ mà.”

Ánh lửa nhảy nhót trên tròng kính của hắn. Lục Niệm không biết lúc này đôi mắt của Bành An đang biểu lộ cảm xúc gì.

Vừa rồi, Trương Quân Năng diễn trò, đó chỉ là cách thể hiện tình cảm một cách kín đáo.

Còn câu nói của Bành An lúc này, chẳng khác nào một quả bom nổ vang trong hang động.

Lục Niệm đứng dậy, mỉm cười, tiến đến gần Bành An.

Bành An đẩy gọng kính lên, cất giọng bình tĩnh: “Liễu tiểu thư.”

Giây tiếp theo, cô đã vòng tay qua ôm vai hắn. Ngay lập tức, hắn cảm thấy mạch máu trên thái dương nhảy lên thình thịch như muốn nổ tung, chỉ muốn ngay lập tức đẩy cô ra.

“Nói linh tinh gì thế? Những lời nói điên rồ như vậy, anh nói với tôi thì được, nhưng trước mặt người ngoài, chẳng phải sẽ dọa chết người ta hay sao?” Lục Niệm thấy gương mặt căng thẳng của Bành An, cô cười gian kéo lấy hai tai hắn, chẳng khác nào đang nghịch một chú thỏ bông.

Bành An nghiến răng, toàn thân hơi run rẩy.

Hắn lo chính mình không kịp chờ đến khi hung thủ của vụ án đêm giông hành động mà sẽ tự tay giải quyết người phụ nữ ngang ngược này.

Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn một cách tuyệt đối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.