Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

Chương 43: Chương 43




Chiếc xe lăn bánh trên con đường núi hẹp, tạo ra những bóng sáng lấp lánh. Gió thổi nhè nhẹ, làm những cành cây khẽ lay động, bánh xe nghiền qua lớp đá vụn.

Lục Niệm hạ cửa sổ xe xuống, tóc cô lướt qua má. Cô chỉ nghe thấy tiếng động cơ vang vọng.

Kể từ khi biết tin Ngụy Phi Thao đã chết, cô không còn bận tâm đ ến tính mạng của mình. Bành An nói với cô rằng cô đã bỏ sót một người - người đó cũng có mặt tại hiện trường nơi bạn trai cô tử vong. Vì vậy, cô lại có mục tiêu mới và tiếp tục con đường báo thù.

Một khi Trần Triển Tinh chết, tất cả những người liên quan đến cái chết của bạn trai cô sẽ không còn nữa.

Những kẻ ở núi Đông Ngũ đều đã chạy thoát. Tháng trước, cô ghé qua một tiệm vải nhưng cửa tiệm đóng kín. Cô đoán nơi liên lạc này đã bị lộ, và cô không thể liên hệ với Đổng Mạnh.

Cô nhắm mắt lại.

Bành An khẽ nghiêng đầu quan sát cô.

Cô trông như đã ngủ, toàn thân mềm nhũn, chỉ dựa vào ghế để giữ mình.

Khi xe đến chân núi, Lục Niệm bất chợt mở mắt: “Lúc người kia hét lên, nói tôi đã giết anh em của bọn chúng và lấy đồ của bọn chúng.”

Bành An hỏi: “Cô có lấy không?”

“Tôi không động vào thi thể. Nếu Hùng Kiến thật sự mất đồ, thì hoặc là cảnh sát đã thu giữ, hoặc là hung thủ lấy đi.” Cô cười, mang vẻ mỉa mai: “Tôi nghiêng về khả năng hung thủ đã lấy. Tôi không có món gì để trả lại, mà tôi nghĩ Ưng Ký sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Lục tiểu thư có biết rốt cuộc đó là thứ gì không?”

“Không biết.” Cô nhìn con đường trước mặt được ánh đèn xe chiếu sáng: “Chúng ta đang đi đâu?”

Bành An: “Vân Môn có một cửa tiệm bỏ trống. Tạm thời chúng ta sẽ đến đó lánh nạn.”

Lúc này, Lục Niệm mới nhận ra tay mình dính máu. Cô không biết máu bám vào tay từ lúc nào, rõ ràng cô không chạm vào vết thương của Trần Triển Tinh. Hoặc có lẽ là lúc anh ta kéo cô?

Cô xoa xoa tay, rồi dùng góc áo lau. Nhưng máu đã khô, bám vào từng đường vân tay, khó lau sạch.

Cô dùng móng tay cào, cuối cùng cũng gỡ được từng mảng máu ra.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Bành An vẫn luôn giữ bình tĩnh và quyết đoán, dường như chẳng hề bận tâm đ ến vết thương của Trần Triển Tinh. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ, liệu Trần Triển Tinh có đang giả vờ không?

*

Chiếc xe dừng trước cửa tiệm.

Tấm biển hiệu bên trên viết bốn chữ lớn: Cửa hàng vải Phúc Nguyên.

Bành An lấy chìa khóa mở cửa tiệm, hai người nhanh chóng bước vào. Hắn đóng cửa, hạ cửa cuốn xuống rồi khóa lại. Hắn bật đèn.

Cạnh cửa treo vài tấm vải, hoa văn rực rỡ hòa cùng sắc màu. Trên tường có một tấm bảng lớn liệt kê các loại vải và giá cả. Bên trái cửa tiệm là cầu thang dẫn lên tầng hai, trong khi chiếc quầy dài bằng gỗ bên phải chỉ bày vài cuộn vải, đúng là một cửa tiệm bỏ trống.

“Chỗ này nằm xa trung tâm, ít người qua lại, là nơi ẩn náu tốt.” Bành An nói.

Lục Niệm đứng tựa vào cửa: “Chúng ta trốn ở đây, bọn họ có biết không?”

“Bọn họ là ai?”

“Cảnh sát Trương.” Cô dừng lại một chút: “Trần Triển Tinh.“

“Đây là địa bàn của Vân Môn. Trần Triển Tinh đã dặn rằng nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ đưa cô đến đây để ẩn náu.” Bành An nói, từ đầu đến cuối hắn không đề cập đến vết thương của Trần Triển Tinh, cứ như thể anh ta chẳng bị gì.

Lục Niệm nghĩ, phản ứng của Bành An có vẻ thật hơn Trần Triển Tinh. Có lẽ Trần Triển Tinh không thật sự bị thương nặng. Nghĩ đến đây, cô không khỏi bất mãn: “Tôi đến đây chẳng khác nào phải phục tùng Trần Triển Tinh.”

“Lục tiểu thư, tôi có một câu không nên nói, nhưng mà Trần Triển Tinh cậu ta…”

Cô lườm một cái: “Anh biết là không nên nói mà còn nói làm gì?”

Bành An lập tức im lặng.

“Vậy nói chuyện khác đi.” Lục Niệm nói.

Bành An: “Ưng Ký có thế lực rất lớn ở Hồng Kông. Tôi nghi ngờ cô đã nằm trong danh sách truy sát của bọn chúng. Chúng ta không nên để lộ tung tích.”

Lục Niệm: “Tôi lo cho cảnh sát Trương... Việc này vốn dĩ không liên quan đến anh ấy. Nếu anh ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ trở thành kẻ hại người…”

“Cô tự bảo vệ mình, đó chính là sự hồi đáp tốt nhất cho nỗ lực cứu mạng cô của cảnh sát Trương.” Bành An nói bằng giọng ấm áp: “Tầng trên là chỗ ở của chủ tiệm, có phòng và nội thất. Lục tiểu thư cứ nghỉ ngơi trước. Nếu có chuyện gì, luật sư Kim sẽ báo tin.”

Cô chẳng còn cách nào khác, đành gật đầu.

*

“Tầng một là cửa tiệm, sinh hoạt của chủ tiệm đều ở tầng hai.” Bành An bước lên cầu thang gỗ kêu cọt kẹt, hắn nhắc nhở: “Lục tiểu thư, cẩn thận dưới chân.”

Lục Niệm luôn chú ý đến từng tấm ván gỗ dưới chân mình. Khi lên hết cầu thang, cô ngẩng đầu lên, bất giác ngạc nhiên.

Màu trắng trên bức tường đối diện cầu thang đã xỉn màu, trên đó treo đầy những chiếc mặt nạ sặc sỡ. Cái nhìn đầu tiên khiến người ta giật mình.

Những chiếc mặt nạ đủ loại cảm xúc: yêu kiều, trầm lặng, phóng khoáng, ấm áp… Bức tường trắng như một tấm toan, tràn ngập cảm xúc, từ h@m muốn, si mê đến niềm vui.

Bành An đứng chắn trước tầm mắt của cô: “Chủ tiệm trước đây chơi hí kịch, là người theo đoàn Vân Môn đến Hồng Kông.”

Lục Niệm bật cười: “Tối nào cũng đối diện với đám mặt nạ nhìn chằm chằm như thế này, chủ tiệm không bị dọa đến đau tim, chắc hẳn rất yêu hí kịch.”

Cửa tiệm có ba gian phòng. Phòng lớn phía Nam được trang bị đầy đủ nội thất. Phòng khách đối diện chỉ có một chiếc giường. Gian nhỏ nhất chất đầy đồ đạc, trông giống như được dùng làm kho chứa. Nhà vệ sinh và phòng tắm nằm ở đầu bên kia lan can.

Bành An nhường lại gian phòng lớn phía Nam.

Lục Niệm không đồng ý: “Tôi ở núi Đông Ngũ chỉ ngủ trên giường tập thể, có được cái giường gỗ là tốt lắm rồi. Anh quen sống sung sướng rồi, cứ ở phòng lớn đi.”

Bành An mím môi: “Cha mẹ tôi nói…”

Cô mất kiên nhẫn, ngắt lời: “Thôi đi, lớn rồi mà không có chính kiến, cái gì cũng “cha mẹ nói”. Bảo lãnh là cha mẹ anh nói, đến núi Đông Ngũ thăm tôi cũng là cha mẹ anh nói. Có khi nào anh tự mình quyết định không?”

“Tôi tự nói đây.” Bành An sợ cô lại mắng tiếp, vội cắt ngang: “Lục tiểu thư cứ ở phòng lớn đi.” Hắn lùi một bước, vào phòng khách rồi lập tức đóng cửa lại.

Lục Niệm đứng trước cửa phòng khách, lớn tiếng: “Là chính anh chọn ngủ trên giường cứng đấy, đừng mong tôi sinh lòng thương hại.”

Mỗi lần nhớ đến quan hệ thân thiết giữa hắn và Trần Triển Tinh, cô lại không thể kiềm chế cơn giận trong lòng.

Một đêm rối ren, cô lo lắng cho Trương Quân Năng, trở mình mãi mà không sao ngủ được.

*

Bành An ngồi trên chiếc giường gỗ, hơi cựa người một chút là giường phát ra tiếng “keng keng”.

Trước đó, khi đang tắm dở, hắn nghe thấy tiếng súng, vội vàng lao ra mà chưa kịp lau khô người. Tới giờ, nửa phần áo sơ mi vẫn dính ướt, vừa lạnh vừa dính da.

Bành An không mang theo nhiều đồ, nhưng thứ quan trọng nhất thì không quên, đó là tiền.

Kim Trường Minh gọi điện cho hắn lúc năm giờ sáng.

Tiếng chuông chói tai vang lên, khiến cả hai người nằm trên giường đều tỉnh dậy.

Điện thoại để ở gần cầu thang, gần phòng khách hơn, nên Bành An đi ra nhận.

“Bành tiên sinh.” Giọng Kim Trường Minh mang theo cảm xúc không giấu được.

Bành An hỏi: “Tình hình thế nào?”

Hôm qua, khi đến hiện trường, Kim Trường Minh nghe cậu chủ chỉ nói một câu: “Cô ấy cố ý.” Cái “cô ấy” này, không cần nói cũng biết là ai. Điều này đã chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của người đứng đầu nhà họ Trần, đó là “hồng nhan họa thủy”.

Kim Trường Minh nói: “Vẫn đang cấp cứu. Tối qua tỉnh lại một chút, sáng nay chuẩn bị phẫu thuật lấy viên đạn ra. Vị trí viên đạn rất nguy hiểm, bác sĩ nói phải xem vào ý trời.” Lúc Vân Môn đánh chiếm địa bàn, cậu chủ mới mười tuổi, đã phải lăn lộn trong làn mưa bom bão đạn, nhưng đây là lần đầu tiên bị thương nặng đến vậy.

“Ừm.” Bành An nhìn thấy cửa phòng lớn mở ra.

Lục Niệm tỉnh táo, trông không giống bị đánh thức.

Kim Trường Minh thấy Bành An vẫn điềm tĩnh, như thể chuyện sống chết của ông chủ anh ta không liên quan đến mình, không khỏi nhớ đến lời Trần Triển Tinh từng nói: “Một ngày nào đó, nếu xác tôi nằm trước mặt Bành An, cậu ta sẽ bước qua mà không thèm lo hậu sự. Cậu ta là kẻ máu lạnh.”

Kim Trường Minh nói: “Bành tiên sinh, ông chủ Trần không ở Hồng Kông. Cậu chủ Trần ngã xuống, hiện tại Vân Môn như rắn mất đầu, tình hình rất bất lợi.”

“Luật sư Kim.” Bành An nói: “Vân Môn phải tăng cường phòng thủ, tuyệt đối không hành động liều lĩnh.”

Kim Trường Minh tiếp lời: “Cậu chủ dặn tôi, nếu anh ấy xảy ra chuyện, nhất định phải nhờ Bành tiên sinh đừng bỏ rơi Vân Môn.”

Lục Niệm bước ra ngoài, dùng khẩu hình nói ba chữ: “Cảnh sát Trương.”

Bành An hỏi: “Cảnh sát Trương thế nào?”

Kim Trường Minh đáp: “Cảnh sát Trương quả không hổ danh là thần xạ thủ, một mình giải quyết đẹp năm tên.”

Bành An cũng dùng khẩu hình trả lời: “Không sao.”

Kim Trường Minh tiếp tục: “Mấy tên còn lại lái xe theo đường khác, trốn thoát rồi. Khi tôi dẫn người lên núi, không thấy bọn chúng đâu. Đúng rồi, hình như Ưng Ký đang tìm thứ gì đó.”

“Có gì lập tức liên lạc lại.” Bành An cúp máy.

Lục Niệm hỏi dồn: “Cảnh sát Trương thật sự không sao?”

“Không sao.” Còn về việc một mình cảnh sát Trương đánh bại năm tên, không cần thiết phải nói chi tiết.

“Người tốt sẽ gặp điều lành.” Nói xong người tốt thì cô chuyển sang hỏi kẻ xấu: “Trần Triển Tinh thì sao?”

Nếu Trần Triển Tinh may mắn thoát khỏi quỷ môn quan, Lục Niệm sẽ không phải trốn quá lâu. Còn nếu anh ta không qua được, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành... chẳng còn gì để níu giữ nữa.

Bành An đẩy gọng kính: “Tạm thời không sao.”

“Ồ.” Cô không buồn không vui, lạnh nhạt hỏi: “Hiệu quả làm việc của cảnh sát Hồng Kông thế nào?”

“Thành phố nào cũng vậy, thế lực bang phái lớn thì luôn có người chống lưng. Luật sư Kim sẽ liên hệ với người trong giới luật để thúc đẩy tiến trình. Nơi đây không bằng biệt thự sang trọng, thiệt thòi cho Lục tiểu thư rồi.”

“Anh không biết à? Ở núi Đông Ngũ, chúng tôi ngủ giường tập thể, cửa sổ chỉ có hai ô nhỏ xíu. Lý Đại... cô ấy là bạn tôi.” Giọng Lục Niệm dịu đi, như đang hoài niệm: “Cô ấy nói mỗi lần vào đó, luôn tự nhiên dừng ánh mắt lại trên những tán cây xanh ngoài cửa. Nhìn từ trong ra, cây cối xa xôi và cao vút, tựa như không bao giờ với tới. Tôi có thể chịu đựng được ở đó, nơi này đã là xa xỉ lắm rồi.”

“Cô đã ra ngoài rồi, không cần phải quay lại.”

Lục Niệm cười: “Cảnh sát Trương đã sắp xếp cho tôi một thân phận mới.”

“Ồ.” Trước đây, Bành An thường tiếc nuối thay Trương Quân Năng, nghĩ rằng anh ấy đủ khả năng bảo vệ Lục Niệm trong thời loạn lạc. Nhưng không ngờ, cô lại dính đến án mạng. Nếu một người lỡ mất cơ hội nhiều lần, có lẽ không phải do số phận.

“Dù sao thì, Trần Triển Tinh cũng bị thương rồi. Anh ta là cậu chủ của Vân Môn, chẳng lẽ Vân Môn cũng đã đụng độ với Ưng Ký?”

“Vân Môn đến Hồng Kông, chắc chắn phải giành địa bàn với Ưng Ký, hai bên đã kết oán từ đầu rồi.”

Vân Môn và Ưng Ký đối đầu, với Lục Niệm là một chuyện tốt. Nhưng cho dù Vân Môn thua, vẫn có thể rút về Thượng Hải, Trần Triển Tinh còn lâu mới đến đường cùng.

Nghe lời Bành An, cô nhận ra hắn hiểu rõ về Vân Môn. Lục Niệm sẽ không bỏ qua con cờ này.

Đêm qua vì lo cho Trương Quân Năng mà cô không ngủ, giờ tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, cô cảm thấy nhẹ nhõm: “Ở đây muốn sống cũng phải lo ba bữa cơm trước đã.”

“Người của Ưng Ký chưa từng gặp tôi. Lục tiểu thư, tôi ra ngoài mua đồ, cô có gì cần cứ nói.”

“Tôi dọn dẹp lại bếp, đói rồi.”

“Tôi đi mua chút đồ ăn sáng.” Bành An luôn giữ khoảng cách với cô.

Lục Niệm nhận ra một điều: Khi ngồi trong xe, cô ở ghế phụ, còn hắn ở ghế lái, đó là khoảng cách gần nhất giữa hai người.

Về mặt ngoại hình, Bành An đúng là người “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

*

Bành An mua bánh trứng và cháo trắng, nhanh chóng quay trở lại.

Hai người ngồi ở bàn vuông trên tầng hai ăn sáng.

Lục Niệm chưa từng thấy Bành An đứng thẳng người. Hắn luôn hơi khom lưng, giống như một người quanh năm quen cúi mình. Cô nghiêng đầu nhìn.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau khi hắn ngẩng lên. Gương mặt hắn thoáng ửng đỏ.

Cô khẽ cười, bản năng muốn trêu chọc hắn lại trỗi dậy.

Lục Niệm cầm bánh trứng nóng hổi, khẽ cắn một miếng. Lớp vỏ giòn tan vừa vỡ ra, mùi hương thơm lừng của hành lá và trứng từ nhân bên trong tỏa ra. Cô nhẹ nhàng nhai, cảm nhận hương vị giòn ngoài mềm trong.

Trong lòng Bành An dấy lên cảm giác bất an.

Cô vừa ăn bánh trứng, vừa liếc hắn như thể thứ cô đang nhai không phải là bánh, mà chính là hắn.

Hắn lập tức cúi đầu xuống.

Cô không nói gì, trên tay còn dính chút dầu từ bánh trứng nên không tiện đụng chạm. Cô vắt chéo chân, động tác lớn tới mức chạm vào người đối diện.

Bành An khẽ rụt chân lại. Hắn muốn tin rằng đó chỉ là vô tình. Nhưng khi lần thứ hai xảy ra, hắn hiểu rõ cô cố ý.

Dưới gầm bàn, chân cô khẽ cọ qua lại.

Như thể từng hạt cát nhỏ lọt vào quần tây của hắn, khiến hắn buộc phải dịch ghế ra sau.

Chân của Lục Niệm thon dài, cô thản nhiên nhấc mũi chân, kẹp lấy đường nếp quần tây, rồi nhẹ nhàng chạm vào bắp chân hắn qua lớp vải.

Hắn chỉ cảm thấy như có nọc độc của bọ cạp lan ra, lập tức lắp bắp: “Lục tiểu thư, cô cứ ăn từ từ... tôi... tôi ra ngoài xem tình hình một chút.”

“Tình hình chẳng phải đã rõ rồi sao? Luật sư Kim đang theo dõi tin tức từ cảnh sát. Một người yếu ớt như anh thì đi đâu để tìm hiểu được gì?” Ánh mắt cô lóe lên ý cười, chân nhẹ nhàng chuyển từ động tác cọ sang đạp, như muốn trút hết nỗi bực bội “hận sắt không thành thép“ lên hắn.

Bành An nắm chặt tay tới run rẩy, các ngón tay không ngừng xoa xoa, cố gắng chịu đựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.